Khung I: 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Tôi im lặng đứng ngoài chiếc hành lang lớn đầy người qua lại, ngắm nhìn mọi thứ ở bên dưới. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tin được những gì mà Elpha nói - chúng làm tôi cảm thấy như thể không còn là chính bản thân mình nữa vậy...

Nhưng vấn đề là tôi luôn cảm thấy như thế từ lâu rồi, giờ thì còn cảm thấy rõ hơn ấy.

... Nhất là lúc đó, khi mà cậu ta vừa nói xong. Tôi sững sờ và lùi bước, cảm thấy từng mạch máu mình, từng nhịp tim đập ngày càng rõ bên tai.

  "Cái gì?!" - Tôi thở gấp, để lộ cái vẻ hốt hoảng đó cho cậu ta thấy. Cho tất cả mọi người cùng có thể thấy. "Tôi là cái gì cơ?!"

  "Nói thế thì cũng không đúng. Cậu là Zcoumbre, nhưng là một Zcoumbre đặc biệt." - Elpha đưa tay lên quệt đi dòng máu mũi đang rỉ ra và nhìn thẳng vào mắt tôi như thể đang cố nói rằng đây chính là sự thật. Mà đúng là sự thật chứ còn gì nữa. "Cậu là một giống loài đặc biệt hơn tất cả. Cậu có dòng máu lai giữa con người hay là Spect và Zcoumbre thuần đặc biệt, tức là một con Zcoumbre thuần nhưng có khả năng tự chủ và hình dáng giống một con người Spect hoàn toàn. Một Zcoumbre đặc biệt có thể tự chủ được ý thức của mình, có nhân tính nên chắc chắn khác xa so với những con Zcoumbre thường khác, như con Zcoumbre mà cậu đã chạm trán lúc đấy đấ..."

  "Spect?!"

  "Là cách mà chúng ta gọi loài người đang sống bên ngoài kia nói chung. "Những bóng ma vật vờ". Nào giờ thì đừng cố ngắt lời tôi. Chúng ta vẫn chưa biết được khi nào một Zcoumbre lai đặc biệt xuất hiện, và chúng ta vẫn chưa biết tại sao các Zcoumbre lai đặc biệt thường có những khả năng liên kết..."

Tôi thấy thật rối bời. Khó tin được. Sợ hãi. Vì bắt đầu những người xung quanh cũng đang quay đến nhìn tôi chằm chằm. Tôi có một cảm giác kinh khủng - như là tôi đã làm một điều gì đó khá kinh khủng, không kém cảm giác của tôi ngay lúc này.

Mắt tôi mở to ra, đồng tử mắt giờ đây đang hoảng loạn.

Elpha tiếp tục tiến lên và nói với tôi những thứ khác.

  "Cậu chưa được nghe đến chín tạo vật, phải không? Thế nên bây giờ cậu sẽ không thể quên được việc cậu là một trong chín tạo vật đó, vì tôi cũng vừa mới nói cách đây vài phút thôi. Zcoumbre, là một trong những giống loài xuất hiện sớm nhất trên thế giới này, Kibo. Loài Zcoumbre các cậu đã từng được ghi chép lại rất nhiều trong các sử sách khác nhau với những tên gọi bịa đặt khác nhau, nhưng thực chất chúng cùng chung một loài. Chúng là tạo vật đầu tiên của đấng sáng tạo, chúng... Không, cậu và chúng là tạo vật truyền thuyết thứ nhất, Tạo vật Ác Quỷ."

  "Tôi... là... Ác Quỷ?" - Tôi run rẩy và có cảm tưởng như đầu gối mình sắp khuỵu xuống hoàn toàn vì những lời nói này.

  "Có thể nói là như vậy, nhưng là Ác Quỷ cũng đâu hẳn phải là "ác"?" - Elpha nhún vai. "Chỉ là cái biệt danh chúng mà chúng ta đặt cho những sinh vật không xác định thôi. Nhưng chúng ta không bàn đến những chuyện đó lúc này."

  "Làm sao mà lại không bàn về chuyện đó ngay lúc này được khi mà tôi đã bị một con sinh vật ghê tởm tấn công, tôi bị nhốt và đưa đến đây và bất thình lình tôi được bảo là sẽ sống ở đây?!" - Tôi nhăn nhó làu bàu. "Rồi bất chợt cậu rót vào tai tôi rằng hoá ra con quái vật tấn công tôi và tôi là đồng loại?! Rồi thì tôi mới là kẻ tấn công cái con quái được gọi là Zcoumbre ấy?! Cái quái gì thế?! Đây là một chuyện đùa, phải không?!"

  "Vì thế nên tôi mới nói tiếp, từ từ đã." - Elpha đi lướt qua tôi rồi quay người lại để tiếp tục. "Chúng tôi tìm thấy cậu rồi, cậu nghĩ chúng tôi sẽ để cậu đi như thế sao?"

  "Rốt cuộc đây là cái gì?!"

  "Đây là "Trụ sở Nghiên cứu và Xử lí những Hiểm hoạ bất thường". Chúng tôi được tập hợp lại thành một tổ chức để làm cái việc như chính cái tên tổ chức đấy."

  "Vậy xem ra tôi là "hiểm hoạ bất thường" đấy hả?" - Sau khi cố gắng giữ nhịp thở đều lại, tôi lẩm bẩm, có phần hơi mỉa mai. "Mà qua lời cậu nói, thì chắc mọi thứ đều đã được nghiên cứu hết rồi đấy."

Elpha chỉ lặng lẽ cười rồi cầm lại đống tư liệu từ tay tôi một cách từ tốn chậm rãi. Sau đó cậu ta rút ra một tờ giấy rồi xem qua nó.

  "Đại khái là như vậy đấy, Kibo. Cậu được coi là mối hiểm hoạ bất thường cho những kẻ không biết rõ cậu. Cậu là hiểm hoạ của nhân loại thế nên là... Đối với toàn thể nhân loại, cậu đã chết rồi." - Elpha đưa tờ giấy ấy vào tay tôi.

Tôi lập tức cảm thấy như bị xúc phạm, giận dữ sau khi mới lướt qua tờ giấy này. Chắc chắn là lần này mình chả thể nhầm được, vì cái ánh sáng ở dưới cái căn cứ này sáng chưng như pháo hoa năm mới vậy.

Trên tay tôi, là một tờ giấy báo tử. Dành cho Jinrui Kibo. Thời gian chính là ngày hôm đấy - cái ngày mà tôi bị tấn công bởi một con Zcoumbre. Ngày mùng 10 tháng sáu.

  "Cái quái gì thế nà..."

  "Cậu chết do tai nạn giao thông. Đó là việc mà chúng tôi làm, để cậu có thể tránh được con mắt người đời. Để cậu có thể hành động mà không lo bị phát hiện, vì lúc đó người ta nghĩ rằng cậu đã chết lâu rồi." - Elpha ngắt lời tôi kèm theo những câu từ ngắt quãng khó hiểu và ngạc nhiên. "Chúng tôi đã nghiên cứu hết rồi, về cậu đấy Jinrui Kibo. Hãy thoải mái như đang ở nhà."

  "Để hành động?! Cho... cái gì...?" - Tôi có thể lờ mờ đoán ra ý của Elpha nhờ vào việc xem khá nhiều những bộ phim siêu anh hùng, nhưng vẫn không chắc là tại sao. Có hơi bực mình, nhưng giờ có làm gì thì cũng không giải quyết được vấn đề này cả.

Những dữ kiện như thế này quá mơ hồ để cho ta có thể đi đến một kết luận hoàn toàn chính xác.

... Chỉ cho đến khi Elpha cất tiếng. Một tràng khiến tôi phải nhăn như khỉ độc vì cậu ta nói quá nhanh, và cũng là vì tôi cũng nghe được hết đống đấy. Giờ thì tôi ước rằng mình không có cái đầu quá nhạy cũng như đôi tai thính như vậy rồi đấy.

  "Kibo, hầu như những thành viên chính của Trụ sở không phải là người thường... mà chúng ta hay gọi là Spect. Tôi cũng như cậu thôi Kibo, tôi... là tạo vật thứ năm theo thứ tự ở đây, hay còn gọi là Tạo vật Dị Nhân." - Elpha nói như cậu ta sẽ không bao giờ bị khát vậy. Có thể cậu ta đã được tập để có thể tra tấn lỗ tai của những kẻ khác y hệt tôi như thế này rồi. "Dị Nhân nếu như cậu đã từng tò mò xem qua mấy bộ phim cũ hay mấy cuốn truyện tranh thời đại cũ thì đúng y hệt thế, chúng tôi hay là một dạng tiến hoá khác của Spect. Một dạng siêu việt vượt trội hơn hẳn. Chúng tôi được gọi là Mysture, là một sự trộn lẫn của những gì cậu biết vào trong một cơ thể. Tuy nhiên, Phân Khu Mysture không chỉ có riêng Mysture mà còn có cả Medihuman..."

Sau đó chưa đợi tôi mở lời, Elpha nhanh chóng đưa tay giơ lên.

Điều đó khá là thô thiển khi mà cậu ta cứ chặn đứng họng tôi lại. Nhưng... ngay lúc sau tôi đã phải há hốc mồm, tròn mắt đầy kinh ngạc.

Từ tay cậu ta bắt đầu xuất hiện những làn khói lạnh - tôi có thể nhìn thấy chúng mặc dù không rõ lắm và có thể cảm nhận được cái lạnh bốc lên từ đó. Và bất chợt một thanh kiếm trong suốt vụt ra - tôi suýt nữa thì ngã ngửa ra sau nếu không nhận ra điều trên!

Có thể phản ứng trên mặt tôi lúc này là khá kì cục, vì tôi nhận ra là có cả tá người đang bật cười khi nhìn tôi ngay lúc này. Tôi thực sự không thể hiểu chuyện này có gì đáng để mà cười nữa?! Được một lúc rồi ngớt hẳn, họ tiếp tục quay ra làm việc của mình và không chú tâm gì đến tôi nữa.

  "Khả năng của tôi đấy. Các tế bào biến dị có thể tự giảm nhiệt độ và sự chuyển động tạo nhiệt nhờ những trục sợi thần kinh phân nhánh nhỏ hơn điều khiển. Điều đó khiến tôi có thể sử dụng chúng như chính các bộ phận đơn giản như tay, chân,... và tạo ra nhiệt độ lạnh mà không bị tổn thương thần kinh hay các cơ quan khác." - Elpha ngay lập tức ném thanh kiếm về phía tôi. Tôi nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy nó theo phản xạ, nhưng bỗng dưng nó chợt toả thành làn khói lạnh và tan biến sang hai bên. "Thậm chí cả tạo ra những đồ vật khác nhau - từ đủ loại băng hay chỉ nhờ lợi dụng hiện tượng "chảy mồ hôi" của nhiệt độ mà có lẽ cậu hay bắt gặp mỗi ngày, nếu cậu có mang nước đi chơi bóng. Nhân tiện, thanh kiếm mà cậu đang cố bắt. Tên của loại băng đó được gọi là Kambry, và cũng như đá khô và cái tên của mình, nó chỉ in hình trên đời một khoảng ngắn trước khi tan biến vào hư vô. Như chính sự tồn tại của chúng ta với thế giới vậy... Nhưng cũng đồng thời có mặt loại băng nguyên sinh Protozoy, thứ tồn tại dai dẳng luôn chỉ chực chờ giết chết chúng ta vì chính khả năng làm tê liệt tế bào của nó. Cũng như lũ Zcoumbre ấy."

... Tất cả mọi thứ đều rõ và chân thực đến từng lông tơ kẽ tóc. Không thể nhầm được. Tôi đang cố nuốt hết mọi thứ, nhưng chúng xem chừng xảy ra quá nhanh xung quanh tôi. Tôi lặng lẽ nhìn xuống nền hành lang lát gạch sáng bóng - có vẻ chưa bao giờ bị bẩn cho dù có hàng ngàn người đã bước lên, ngậm ngùi. Có phải cậu ta đang hơi đá xoáy tôi với câu nói cuối không?

Giờ thì tôi đoán tôi không thể bắt kịp nó nữa. Vậy thì tôi sẽ phải nhảy lên trước rồi.

  "Vậy tôi đoán nhé." - Cuối cùng sau một hồi im lặng, tôi cũng mở miệng nói được một hai câu rõ ràng mạch lạc và ngẩng đầu đối mặt với sự thật. "Tôi... được triệu tập đến đây để trở thành thành viên của Trụ sở này? Bởi vì tôi là một con Zcoumbre lai đặc biệt?"

Elpha nhìn tôi rồi mỉm cười. Đó là nụ cười thứ hai mà tôi thấy được ở cậu ta, và đó cũng là lúc...

Tôi biết mọi thứ đã trở nên khá thú vị rồi.

  "Tinh ý lắm Kibo. Và lí do chính đó chính là cậu cũng là kẻ duy nhất có thể giết được lũ Zcoumbre. Đó là trò chơi tàn bạo của chúa, chỉ có đồng loại Zcoumbre mới có thể giết lẫn nhau." - Elpha thở hắt ra nhưng vẫn giữ được cái nụ cười đó. "Thế nên tôi mới nói những chuyện này với cậu và phải giữ cho cậu sống sót và an toàn đến bây giờ đấy. Còn về chuyện cái lồng và đống xích lẻng xẻng trên người cậu vừa rồi... Kệ Phil Moore đi, việc cậu bị xích tới đây chỉ là do lão ta e sợ cậu có thể phát điên lên như lũ còn lại. Nhưng tôi chắc hẳn cậu sẽ không thế, đúng chứ?"

Đương nhiên là tôi sẽ không thế. Xem nào, tôi là một con Zcoumbre lai đặc biệt có khả năng tự chủ bản thân theo như cậu ta nói, vậy chắc chắn từ nay trở đi mối quan hệ giữa tôi và lão "Đổ Đầy Thêm" sẽ thành kiểu tư thù cá nhân vì cái mớ xích nặng nề vô lí mà hắn bắt tôi đeo rồi đấy.

Khoan đã, nếu chỉ mình tôi giết được loài Zcoumbre, thì rốt cuộc con Zcoumbre đã tấn công tôi và Radiel hiện đang ở đâu? Tôi tự hỏi điều này...

Nhưng Elpha bỗng tự dưng làm tôi giật mình khi bất chợt quay lại với tôi. Cậu ta đang suy nghĩ và định nói điều gì đó, và cuối cùng cậu ta cũng nói ra được.

  "À, tôi chưa nói điều này. Anh bạn Radiel của cậu ấy, cũng là một tạo vật. Chắc là cậu cũng nhận ra mà, vì cậu ta được đưa về đây."

...

Điều này thì khá là bất ngờ đấy. Nhưng cũng không hẳn - chúng tôi đã sống sót qua sự tấn công của Zcoumbre và các thứ cứ xảy ra như chúng thực sự là một phần không đáng ngạc nhiên của cuộc sống, thế nên là còn gì có thể khiến tôi há hốc mồm hơn?

  "Radiel? Cậu ta sao?" - Tôi bình tĩnh lại, cố lấy nhịp ở đều đặn lần nữa và hỏi từ tốn để có thể biết rõ được nhiều thông tin hơn.

  "Kể cũng lạ... Tôi không thể hiểu được hết chữ "ngờ" đấy. Việc hai tạo vật hiếm của đấng sáng tạo lại có thể tình cờ gặp nhau và trở thành bạn bè." - Elpha đưa tay lên trán. "Không thể tin được."

... Lại một bất ngờ khác rồi đây - một tạo vật, vừa hiếm, lại vừa chính là Radiel, người mà tôi đã cùng chơi suốt cả hè vừa qua. Hai tạo vật hiếm. Chơi với nhau.

  "Khoan đã Elpha." - Tôi làm như đang ngắt dòng suy nghĩ của cậu ta, nhưng thực chất tôi cũng không biết là cậu ta có đang suy nghĩ không nữa. "Radiel là tạo vật gì?"

  "Để tôi nói cái này cho rõ đã Kibo. Để cậu có thể nắm bắt rõ thông tin hơn về một phần nhỏ của thế giới này. Một thế giới mà loài Spect nghĩ họ biết hết nhưng thực ra họ chả biết cái gì." - Elpha chưa trả lời tôi ngay. "Ở ngay đây đã có chín phân khu tạo vật tất cả, bao gồm có Zcoumbre Tạo vật Ác Quỷ, Stamon Tạo vật Thánh Thần, Unravel Tạo vật Vong Hồn, Deadevill Tạo vật Thống Lĩnh, Mysture Tạo vật Dị Nhân, Omnic Tạo vật Truyền Thuyết, Deswolf Tạo vật Phàm Tục, Planmal Tạo vật Thiên Nhiên và Daroper Tạo vật Máy Móc. Nhưng sự thực lại chỉ có sáu phân khu là có thể dám khẳng định là nhiều, trong khi có ba phân khu lại là cực kì hiếm có và cực kì khó tìm do những lí do khác nhau... Việc cậu và Radiel vô tình gặp được nhau quả thật quá đỗi may mắn, nhất là trong tình thế này."

  "Tình thế nào?!" - Cảm thấy có một việc đó khá nghiêm trọng trong lời nói của Elpha, tôi dò xét.

  "Đương nhiên cậu là Zcoumbre duy nhất có thể tiêu diệt lũ Zcoumbre còn lại, điều này không chỉ chúng tôi biết mà bọn chúng cũng biết chứ." - Elpha nói. "Chúng luôn sẵn sàng để truy tìm cậu và giết cậu, đề phòng trừ hậu hoạ về sau cho chúng - cũng tương tự như việc Phil đang làm. Radiel... có thể cũng trong hoàn cảnh tương tự. Cậu ta là Á Thần duy nhất có thể hóa giải sự bất tử của lũ hung thần Stamon, đương nhiên chúng cũng sẽ tìm cách giết hại cậu ta khi có thể..."

  "Khoan, Radiel là... Á Thần?!" - Khá là bất ngờ trước thông tin khá mới mẻ này, tôi thốt ra một tiếng kêu nhẹ.

  "Nó đâu có ngạc nhiên như tất cả những việc mà cậu trải qua?" - Elpha tỏ ra hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi. "Tôi cứ đang nghĩ cậu phải lo lắng về vụ bị truy sát chứ..."

  "À không... Nhưng mà..."

Đúng là sự thật là qua những chuyện đã từng xảy ra đối với tôi trong nhiều tiếng qua, thì tôi không thể bất ngờ hay kinh ngạc với bất kì thứ gì khác ngoài việc đáng lẽ phải lo lắng vì tính mạng mình đang được treo trên một sợi tóc. Nhưng nghe việc Radiel là một Á Thần lại là một việc khác hẳn hoàn toàn - chính xác cái cảm giác này tôi không thể giải thích lại được, nhưng đúng là có một cái gì đó rất mơ hồ...

  "Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng tôi chỉ có thể nói chuyện đến đây thôi. Nhưng an tâm, một khi đã ở đây, thì các cậu sẽ được an toàn. Tạm biệt." - Elpha nhìn vào một chiếc đồng hồ trên tay mình và lập tức bỏ đi. Để lại tôi đứng đây trong vô vàn câu hỏi bị bỏ ngỏ.

...

Thật lằng nhằng, nhưng cũng quá phấn khích đi. Ai mà ngờ được chứ?

Tôi vừa cảm thấy lo lắng tột cùng, từng cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình khiến cả mình mẩy nổi hết cả da gà lên sau khi nghe những lời nói thú vị và đầy hứa hẹn đó. Nhưng cũng vừa thật sự sảng khoái - chúng đã kích thích cả não bộ của tôi, khiến tôi không thể nào thấy hứng thú hơn. Lần đầu tiên có vẻ khá lo hãi, nhưng tự dưng cũng cảm thấy hấp dẫn thực sự. Có một cái điều gì đó có sức hút mãnh liệt với tôi, và khiến tôi muốn tham gia sâu vào và cùng làm những thứ này hơn bao giờ hết.

Tôi biết rằng, cuộc đời tôi sẽ thay đổi từ đây. Và đó chính là điều mà tôi đang cố tin từ nãy đến giờ. Mọi thứ nghe đều có vẻ thú vị, không hề nhàm chán như những điều đang xảy ra ngoài cái xã hội mà tôi đã từng phải sống chán chường ngày qua ngày.

Điều duy nhất cho đến hiện giờ - ngay cái lúc tôi vẫn đang đứng vịn người vào lan can kim loại ngoài hành lang mà tôi đã nói ngay ở đầu, đó chính là tôi cũng đang chưa thể tin, nhưng nó hoàn toàn thật. Không hề có một dấu hiệu gì cho rằng đây là một cơn ảo mộng mà tôi tự ảo tưởng ra, cũng không hề có một cái cảm giác gì khác ngoài việc cứ để mọi thứ như vậy.

Tôi tự hỏi rằng liệu tôi đã sẵn sàng cho việc này?

  "... Thật bất ngờ. Một ngày tôi thức giấc và được người khác báo tin rằng tôi là một... Á Thần." - Giọng nói quen thuộc mà tôi đã chờ từ nãy, giờ mới cất lên đằng sau tôi. "Không thể tin được."

Radiel nhanh chóng đứng nhìn xuống cùng phía với tôi và lại nín thinh như mọi khi. Chúng tôi lặng lẽ dõi theo từng con người - đủ cả người phàm Spect, Mysture và ti tỉ những kẻ đặc biệt khác mà tôi không biết đang đi lại dưới kia và tụ tập lại thành từng nhóm, rôm rả không khác gì một hội chợ. Việc phân biệt những người họ không có gì khó lắm, khi mà có những người sẵn sàng nổi bật hẳn lên để làm trò bằng năng lực đặc trưng của họ. Tuy nhiên... thực sự vẫn khá khó nhận ra sự khác biệt này nếu không tinh mắt - vì có một số người lại không thể hiện khả năng của mình ra như đa số những kẻ khác ngay lúc này, và cũng do phần lớn họ mặc một bộ đồng phục y hệt nhau - cái bộ mà các đặc vụ tôi thấy cũng hay mặc vậy. Có lẽ Elpha không thích áo đặc vụ nên mặc áo phông xanh dương.

Tôi nghĩ vẩn vơ một lúc rồi nói vu vơ như thể trả lời Radiel.

  "Ít ra nó không tệ như khi tôi phát hiện ra mình là một con quái vật mang hình dạng người. Và tôi có nhầm không khi mà cậu đang nhại lại cậu bạn tôi vừa mới "kết thân" vừa nãy?"

  "Nếu cậu nói vệt máu trên mũi cậu ta là một món quà tình bạn. Cả hai đều tệ như nhau thôi." - Radiel nhếch mép cười. "Một Á Thần cuối cùng đang bị lũ hung thần săn đuổi với việc phát hiện ra mình chính là một con quái vật mà con người luôn kinh sợ. Thật mỉa mai."

Cả hai chúng tôi đều bật cười phá lên. Lần đầu tiên tôi thấy Radiel có thể cười tươi như vậy - nó khiến cho cả hai chúng tôi cảm thấy như trút bỏ được mọi phiền toái và rối bời trong lòng. Hôm nay quả là một ngày dài và mệt mỏi.

Tôi không có nhiều bạn bè - phải. Nhưng khi có, thì bạn bè thực sự của tôi luôn là những người mà tôi có thể thoải mái chia sẻ bất kì thứ gì. Trước đây với Ikari cũng vậy... Giờ là Radiel. Tôi và cậu ấy nói một số chuyện chọc cười trong lúc chân bước vòng quanh các dãy hành lang rộng lớn.

Chúng tôi chào tạm biệt nhau trước khi tôi có thể nhìn thấy cánh cửa - có khắc hoạ hình một con chim ưng oai hùng tạo dáng hình chữ "S" màu đỏ kèm theo dòng chữ "Phân Khu Stamon", đóng lại sau lưng Radiel. Rồi tôi quay trở lại cánh cửa của mình, dọn dẹp một vài thứ không đáng kể, vệ sinh sạch sẽ các thứ, và kết thúc ngày hôm nay bằng một giấc ngủ sâu và ngon lành trên chiếc giường thân quen mà họ đã mang đến cho tôi.

...

Kể ra việc này cũng khá tiện, tôi tự nhủ như vậy. Không cần phải vật lộn kiếm sống - cả tôi lẫn Radiel, không cần phải sống một cách chán nản và thiếu mục đích nữa. Tôi nghĩ rằng ở đây có tất cả, những thứ đáp ứng đủ cho những nhu cầu cấp thiết của chúng tôi. Họ cho chúng tôi ăn uống, chỗ ngủ miễn phí, mở vài khu nghiên cứu riêng - việc mà tôi khá thích thú và tò mò. Miễn là chúng tôi phải làm việc cho họ.

"Trụ sở Nghiên cứu và Xử lí những Hiểm hoạ bất thường" được chính thức đi vào hoạt động từ khá lâu rồi - vừa đúng lúc Khối Thịnh Vượng Chung ra đời. Như đã nói ở trên, mục đích của dự án này là tìm hiểu, nghiên cứu và xử lí những thứ mà con người chưa bao giờ biết đến hay chắc chắn về sự tồn tại của chúng. Giữ gìn trật tự của xã hội loài Spect chắc chắn chỉ là cái cớ.

Cũng thật là lạ, những gì tiên tiến và hiện đại nhất họ đem dành cho dự án này, trong khi cuộc sống của loài người hay là loài Spect, họ chỉ tung ra qua loa một vài thứ và ngang nhiên gọi đó là sự tiến bộ của khoa học. Từ thế giới ngoài kia bước vào đây cứ như một bước lên mây.

Thật vậy, Khối Thịnh Vượng Chung và một vài bộ phận khác đã cực kì kì công trong việc xây dựng và phát triển dự án này - ngay từ những bước ban đầu. Trụ sở được xây dựng và thiết kế như một pháo đài nằm ngầm dưới các tầng nước biển sâu thẳm, hầu như không bao giờ có thể bị phát hiện bởi thế giới bên ngoài và có khả năng cung cấp các tiện nghi sống cũng như trang bị đủ các thứ cần thiết phục vụ cho các dự án sau này...

Dự án cũng có mục quản lí các thành viên - nhưng xem chừng điều này không mấy nghiêm ngặt lắm... vì thực sự họ rất thoải mái với chúng tôi và coi chúng tôi như người nhà, có thể thấy khi họ vẫn cho tổ chức các hoạt động vui chơi y hệt thế giới bên ngoài. Anh chàng đã đè vật tôi ra ở "Đường Dịch Chuyển Gấp" - Alabalac, hoá ra cũng không đến nỗi. Cậu ta khá nhố nhăng trẻ con, đôi chút nhanh nhảu nên nhiều lúc mọi người không thích lắm, nhưng cậu ta rất nhiệt tình, tôi thích thế.

Lí do chính tôi đề cập đến vấn đề này, đó là vì tôi cứ ngỡ một Trụ sở tầm cỡ như thế này đáng lí phải cực kì nghiêm khắc, mang nặng cái mùi "chuyên nghiệp" như trong mấy bộ phim ảnh tôi xem,... Nhưng ở đây hoàn toàn khác. Họ làm ra làm, chơi ra chơi, nhưng ai giỏi thì cũng có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net