Chap 1: Nói gì cũng vô dụng, chi bằng cứ vậy đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trần Ngọc Hà, cưới anh đi!" "Không, em ấy cưới tôi mới đúng!" "Chúng mày đi ra, em ấy có tao rồi!"

Tôi không hiểu nổi nữa. Ủa chuyện gì vừa xảy ra vậy???

Tôi, một con loser suốt ngày ru rú trong nhà, chỉ cắm mặt vào game, ăn với ngủ, sau một đêm lại trở thành một người mà ai ai cũng thèm khát có được. Vừa chạy trốn khỏi đám đàn ông kia, một tiếng "RẦM" thật lớn vang lên. Nhìn qua nhìn lại tưởng sấm chớp hay tai nạn gì, hóa ra là do lũ đực loăng quăng vồ vập lấy nhau để tranh dành tôi, nhưng đâu có ai ngờ tôi đã cao chạy xa bay từ đời nào.

[Xin chúc mừng, người chơi Trần Ngọc Hà, bạn đã thành công chinh phục trái tim của 7749/1234567890 nam chính, hãy tiếp tục phát huy!]

Đù mà, cái éo gì vậy? Ủa chuyện gì đây? Tôi hoang mang còn chưa kịp, mấy anh loăng quăng lại vồ vập đến tôi, chèn ép tất cả đống da thịt của họ lên người tôi. Càng ngày càng nghe thở, ý thức tôi ngày càng mờ dần đi, chỉ còn nghe lại những tiếng kêu thảm thiết khóc lóc y hệt nhau được lặp lại liên hồi "Ngọc Hà, tỉnh dậy đi, ôi không, cứu, ai đó cứu với!!!"

Vài giờ sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, quay đầu lung tung, thấy mình đang ở trong một căn phòng siêu cấp VIP đầy đủ tiện nghi rộng 100 mét vuông, có máy truyền các kiểu, quay sang bên trái, tay trái tôi đã không còn, quay lại sang bên phải, cánh tay tím ngắt truyền nước, mũi cắm ống thở oxy, hai chân thì bị cắt cụt ngủn đến đầu gối.

"Hự!" 

Ngất phát nữa.

Vừa ngất thì 50 anh đẹp trai đến thăm giường bệnh, ai ai cũng mặc vest đen, đeo cà vạt, vuốt cùng kiểu tóc giống nhau, thi nhau mang những bó hoa tươi thắm đẹp đẽ bằng tiền đến. Thấy tôi ngất, các anh lại đồng loạt khóc than kêu trời kêu đất.

___

Tôi mơ thấy một khoảng không màu trắng đục, thật ấm áp, nhưng thật cô độc...

"Tinh"

[Bạn đã thua, có muốn chơi lại từ đầu? Bấm nút Reset để quay lại]

Mơ? Tôi tự tát mình mấy cái. Không đau, chắc chắn là mơ.

[Bạn đã thua, có muốn chơi lại từ đầu? Bấm nút Reset để quay lại]

Không không không không! Chắc chắn là không! Bấm hủy, bấm hủy, nhưng tìm mãi không thấy nút hủy đâu, chỉ thấy nút Reset.

Lại nhìn thấy tiêu đề:"Cô gái bé nhỏ xinh đẹp và những anh chồng quốc dân", ủa, cái này...

Nhớ rồi, tôi đã chơi từ mấy năm trước, game otome mất não!

Đang cúi đầu vái lạy lăn lóc khóc than, ngón chân cái của tôi vô tình chạm vào nút Reset.

[Đang tải...]

Một luồng sáng chói mù mắt người hiện ra, hút tôi vào vòng xoáy chính giữa, dù chạy như nào cũng không được, cào cấu vào cái nền gạch trắng cũng càng không được.

[Tiến trình: 12%...]

Không!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net