Chương 45 : Con lừa của Triệu Du Chân nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm một mùa xuân nữa đến, tiết trời ấm áp như này rất thích hợp để đi du ngoạn sơn thuỷ đó đây.

Để hâm nóng tình cảm vợ chồng, Đàm Đài Tẫn đã rủ Tô Tô tới nhà Trúc để nghỉ dưỡng. Trước khi đi họ cẩn thận giao Dạ Nguyệt lại cho A Mật chăm nom. Chàng đã dặn dò con trai rất kĩ, rằng cha mẹ cần nghỉ ngơi, không được nghịch ngợm gây chuyện, nếu không ngoan sẽ bị đánh đòn. Dẫu biết thừa cha chẳng bao giờ đánh mình, nhưng bị tỷ tỷ nhéo tay, cậu bé cũng miễn cưỡng mà gật đầu đồng ý. Thần quân và Thần nữ bàn giao công việc xong, đã nhanh chóng bay đi, tận hưởng khoảng không gian của hai người. Mà không ngờ rằng, tiểu bảo bối ở nhà lại gây ra chuyện động trời tới gà bay chó sủa.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, giống như bao ngày khác, thế nhưng những tiếng hét thất thanh lại vang lên khắp trong ngoài Tiêu Dao Tông, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn vô cùng hiếm thấy. Con lừa tinh, thú cưỡi, bảo bối duy nhất mà Triệu Du chân nhân để lại cho Tiêu Dao Tông mất tích. Nhìn cái chuồng trống trơn, cùng đám cỏ tiên còn nguyên xi, Tàng Hải hoảng tới không cả khép được miệng.

Mà lúc này, bên bờ sông Mặc Hà, có một thân hình cao lớn dắt theo một đứa trẻ, đang đi dọc bên bờ sông. Không khó để nhận ra đứa trẻ đó là ai, chính là tiểu Ma Thần nghịch ngợm của chúng ta Đàm Đài Dạ Nguyệt.

Nhưng mà.......

Một cậu bé lạnh lùng, còn nghịch ngợm như vậy, suốt ngày nhảy nhót lung tung, lại chịu để cho người khác nắm tay dắt đi hay sao. Thế thì phải kể đến, nguồn cơn của tình huống oái oăm này.

À....Thân hình cao lớn kia, còn không ngừng nói với tiểu Ma Thần của chúng ta là, cỏ tiên thật sự rất ngon. Hắn nói nhiều đến nỗi, Dạ Nguyệt cũng thấy phiền. Phiền, nhưng vẫn yên lặng để hắn dắt đi, mà không chút phản kháng.

------------------------------------------------------

Hơn một vạn năm về trước.

Ma Thần Thượng Cổ Sơ Đại, cùng với cái dáng vẻ lười biếng của mình, nửa nằm nửa ngồi trên bảo tọa, bàn tay mân mê vô định, ánh mắt lim dim mơ màng. Hắn lẩm nhẩm điều gì đó, rồi tự mình cười tủm tỉm có phần thích thú. Hắn đang ngồi, tự vẽ ra một mớ thoại bản vô cùng tàn khốc, mớ thoại bản này dành riêng cho một đứa trẻ đặc biệt, đứa trẻ mang trong mình vận mệnh trở thành Ma Thần.

Một vạn năm sau, thoại bản thành hiện thực, kéo theo cuộc đời thống khổ, tàn khốc, toàn bộ dội lên người một nam nhân. Thế nhưng, Sơ Đại đã thất bại, thất bại bằng chính thoại bản mà hắn tạo ra. Ma Thần không xuất hiện, chỉ có một Thần Minh, cứu rỗi toàn bộ chúng sinh yếu ớt.

Trong những năm tháng yên bình duy nhất, mà nam nhân bị thoại bản áp bức có được, mảnh tàn hồn của Sơ Đại đã chú ý đến một thứ khá thú vị, thú vị không kém "đứa con" mệnh khổ của hắn.

Con lừa của Chưởng môn Tiêu Dao Tông Triệu Du.

Sơ Đại đã thấy con lừa ấy qua đôi mắt của nam nhân mệnh khổ kia, là Đàm Đài Tẫn, cũng chính là Đàm Đài Thần quân của chúng ta, không chỉ một lần. Và hắn vô cùng muốn được thử chạm vào con vật trông kì quặc và ừm....xấu xí ấy.

Hắn thích thú đến nỗi, ngay cả lúc bận bịu dụ dỗ "đứa trẻ" của mình nhập Ma, hắn cũng không quên nhắc đến con lừa ấy, cùng với mong muốn được cưỡi thử một lần. Thế nhưng, Ma Thần đã không bao giờ xuất hiện nữa, cùng với đó là cái mong ước kì quặc của hắn không thể thành hiện thực.

Dường như trong cả vạn năm thống khổ, cùng với những áp bức từ oán khí vô hạn, những trò vui vặt vãnh là những thứ duy nhất mà Sơ Đại tiếc nuối. Hắn cũng muốn được một lần, giống như Triệu Du, ung dung cưỡi lừa du ngoạn đó đây. Chấp niệm được tự do khỏi vận mệnh, cùng với những ước muốn nhỏ bé vụn vặt, đã khiến mảnh Nguyên thần yếu ớt còn lại của hắn, trốn trong Ấn Tẩy Tủy, thành công tồn tại qua cả trăm năm, để tìm kiếm một nơi phù hợp để gửi gắm. 

Và rồi Đàm Đài Dạ Nguyệt ra đời. Cậu bé mang trong mình vận mệnh đen tối, thay cha trở thành Ma Thần kế tiếp. Cậu tiếp nhận Ấn Tẩy Tủy vào cơ thể, cùng với đó là đem theo mảnh Nguyên thần chứa những sở thích kì quặc của Ma Thần Thượng Cổ, quay trở lại thế gian này.

------------------------------------------------------

Những trò nghịch ngợm mà tiểu Ma Thần bày ra, đúng là không một ai có thể tưởng tượng nổi. Mặc dù nghịch ngợm oái oăm là vậy, nhưng thật may, cậu chưa từng làm bị thương một ai. 

Trừ Chưởng môn Hành Dương Tông - Công Dã Tịch Vô ra.

Chắc hẳn mọi người còn nhớ, cú ném để đời của Dạ Nguyệt, cùng với cục Ấn Tẩy Tủy hạ cánh ngay giữa đầu Công Dã Tịch Vô chứ nhỉ. Suốt năm ngày năm đêm, hai cha con nhà nọ đã phải quỳ ở trước cửa phòng bệnh của Công Dã Chưởng môn để tạ tội. Thì cũng là năm ngày đó, Dạ Nguyệt thấy sư bá Tàng Hải rất hay đi loanh quanh, có nhiều lúc còn ra ngoài rất lâu, và mang về lúc thì bó lớn, khi thì bó nhỏ, toàn là cỏ tiên. Khiến cho cái sự tò mò, cùng ham thú những việc kì lạ trong cậu lại sục sôi, dâng trào.

Cậu mới đến Tiêu Dao Tông có ba lần, nên hoàn toàn không biết Tiêu Dao Tông có những thứ hay ho, thú vị gì. Mà chính xác là cậu bị mẫu thân cấm cửa, không được sang Tiêu Dao Tông thì đúng hơn. Không phải là mẫu thân cậu không muốn cho cậu sang đây, mà là vì cậu đã lén mò qua đây bày trò nghịch ngợm, mà cái trò này đã gây chấn động toàn bộ Tiêu Dao Tông. 

Lần đầu tiên đến đây, cậu đã lén lút đi nhổ trộm hoa sen, thậm chí còn suýt giật đứt cả đài sen vàng, nơi mà Bất Hư Chân Nhân gửi gắm tàn hồn. Khiến cho ngài ấy hoảng tới mức hiện hình, còn vừa mếu máo vừa nhảy tưng tưng, ra sức gọi Tàng Hải tới lôi tên tiểu quỷ này ra.

Thật sự lúc đó, bao nhiêu tôn kính mà các đệ tử Tiêu Dao dành cho vị Chân Nhân này, vì thế mà cũng bay sạch sẽ.

Vậy nên không cho cậu sang, âu một phần cũng là để bảo vệ Tông môn.

Lần thứ hai cậu qua đây, là đi cùng phụ thân qua xin lỗi Tàng Chưởng môn, cùng quỳ xuống tạ tội với Bất Hư Chân nhân.

Và lần thứ ba, cũng chính là lần này, quỳ trước phòng bệnh của Công Dã Chưởng môn, chờ người tỉnh lại.

Cũng may, cú va đập kia mặc dù khá lớn, khiến cho Công Dã Tịch Vô rơi vào hôn mê. Nhưng qua năm ngày, hắn đã tỉnh lại. Sau khi hai người một lớn một nhỏ, xin lỗi vị Chưởng môn đen đủi kia xong, liền bị Tô Tô đuổi khỏi phòng. Nàng có đôi chút tức giận, vì "người thân" duy nhất ở Hành Dương Tông còn sót lại sau sự việc kinh hoàng năm ấy, chỉ còn mỗi sư huynh Công Dã Tịch Vô của nàng. Nàng không muốn đến "người nhà" cuối cùng này, lại bị con trai nàng bày trò mà mất mạng.

Đối với nàng, Công Dã Tịch Vô sẽ mãi mãi là vị sư huynh đáng kính, tốt bụng, giỏi giang mà nàng ngưỡng mộ. Chứ không giống như hai cha con nào đó, một người vì yêu mà ghen tới nổ mắt, còn một người thì vì thương cảm mà đem "vũ khí" ra trả thù hộ.

Nhưng mà, hai cha con nọ thì lại đem theo những suy nghĩ vô cùng riêng biệt rời khỏi phòng.

Đàm Đài Thần quân thì vắt óc nghĩ cách dỗ dành vợ. Đã năm ngày không được ôm thân thể ấm áp kia vào lòng để ngủ, chàng đã nhớ hơi ấm của nàng lắm rồi. Chàng lững thững đi về căn nhà nhỏ của hai người bên hồ Thiên Trì, vừa đi vừa nhẩm tính xem nên làm gì. Hiển nhiên cũng quên luôn lời cảnh cáo của chàng dành cho con trai ba ngày trước.

Mà tiểu Ma Thần của chúng ta, ngay khi ra khỏi phòng, đã ngay lập tức chạy đi rình rập Tàng chưởng môn. Rình suốt một ngày, mới phát hiện ra "báu vật" mà Tàng Chưởng môn chăm nuôi ở núi sau - một con lừa.

Ngay giây phút trông thấy con lừa vừa kì quặc, vừa xấu xí, đang ăn cỏ tiên ngon lành ở trong chuồng. Trong lòng Dạ Nguyệt dấy lên một ước ao, một khao khát, muốn chạm vào con vật kì lạ ấy, và còn muốn được thử cưỡi nó đi vòng quanh nữa, cậu đã nghĩ chắc là thú vị lắm.

Rình mò chán chê, cuối cùng cũng có cơ hội ra tay. 

------------------------------------------------------

Hôm qua phụ thân và mẫu thân cậu vừa mới đem nhau đi nghỉ dưỡng, hâm nóng tình cảm rồi. Tỷ tỷ A Mật hôm nay lại có công vụ đột xuất, nên đành để cậu ở nhà một mình. Hẳn nhiên, con lừa tinh kia đúng là quá đen đủi.

Nhân lúc đương vào giờ học phép thuật, không có ai trông coi, Dạ Nguyệt đã thành công lẻn vào, tháo dây thừng, dắt con lừa kia đi mất. Lúc đầu chỉ là dắt thôi, nhưng sự thích thú vốn sẵn có, cùng với cái máu nghịch ngợm chảy sẵn trong người, Dạ Nguyệt đã leo phắt lên lưng lừa, thong dong nhẹ nhàng trốn thoát. 

Hơn một canh giờ sau, sau khi buổi học kết thúc, đám đệ tử đã rủ nhau ra núi sau cho lừa ăn. Và thế là những tiếng hét thất thanh bắt đầu vang vọng khắp nơi.Tàng Chưởng môn khi được báo tin, đã vội vã chạy ra, suýt thì vấp ngã. Hắn cũng hoảng đến phát không ra tiếng.Đáp lại tất cả chỉ là sự trống vắng đến đáng sợ của cái chuồng trống trơn. 

Tàng Chưởng môn ngất xỉu. 

Đàm Đài Tẫn và Tô Tô ở bên nhà Trúc, vừa mới dậy dùng bữa sáng. Chàng đang vừa uống trà vừa khều khều phu nhân của mình, cưng nựng nàng sau một đêm thăng hoa mặn nồng thì..... 

"Phụt" 

Chàng bị doạ cho hoảng, giật mình đến phun cả trà ra khắp mặt bàn, sau đó ho liên hồi. 

-"Đàm Đài Tẫn, chàng sao thế?" 

Tô Tô vừa xoa lưng cho Đàm Đài Tẫn vừa không ngừng hỏi han. Chàng ho đến muốn giã luôn cả phổi, mãi mới có thể bình tĩnh được, liền nhìn Tô Tô với vẻ mặt vô cùng lo lắng. 

-"Có chuyện rồi." 

-"Chuyện gì?" 

Đàm Đài Tẫn còn chưa kịp nói gì, thì một con quạ đen thui vội vã xông qua kết giới, phi thẳng tới trước mặt hai người nọ, rớt cái bịch.Tô Tô không biết tiếng chim, Đàm Đài Tẫn thì vốn đã biết trước mọi chuyện rồi, còn con chim này là con chim mà chàng phái đi giám sát con trai cưng của chàng. 

-"Tô Tô, con lừa của sư phụ Triệu Du bị Dạ Nguyệt dắt đi rồi." 

-"Hả?"

------------------------------------------------------

Cặp mông béo tròn đưa qua đưa lại, chiểu theo đó là nhịp phe phẩy của cái đuôi dài. Dạ Nguyệt cưỡi lừa, ngúng ngẩy chậm rãi từng bước đi dọc bờ sông Mặc Hà. Cậu ta trông khá là vui vẻ, trên cái khuôn mặt thường xuyên bày ra dáng vẻ lạnh nhạt ấy, bây giờ lại đang nở một nụ cười vô cùng thích thú.

-"Ta là lần đầu thấy một con vật lạ như ngươi ở núi Bất Chiếu đấy."

-"..............."

-"Ta không nghĩ Tàng sư bá nghiêm nghị như thế, lại chăm nuôi một con lừa. Chính là ngươi đấy."

-"..............."

-"Ngay từ lúc trông thấy ngươi, ta đã muốn cưỡi ngươi rồi. Không biết sao nhìn ngươi mà ta thấy thích thú lắm, hay là ta với ngươi có duyên từ kiếp trước nhỉ?"

-"..............."

-"Nhưng mà, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, có linh khí, còn ăn cỏ tiên, chắc già lắm rồi nhở?"

-"..............."

-"Nhưng mà ta nói này, sao sư bá không hóa phép cho ngươi đẹp một chút đi, trông ngươi xấu thật đấy."

-"Ngươi bảo ai xấu?"

Tiếng nói vọng lên làm Dạ Nguyệt giật bắn cả mình. Cậu vội hãm dây thừng cho con lừa dừng lại, rồi ngó ngang ngó dọc.

-"Ai.....ai đang nói đấy?"

-"Ta."

Tiếng nói lần nữa phát ra làm tiểu Ma Thần càng thêm giật mình, ái chà chà, cái gì cậu ta cũng thấy, nào là tương lai, nào là ma khí nhập thể, nhưng mà riêng cái chuyện sờ sờ trước mắt này thi cậu lại không thấy. Dạ Nguyệt vội tụt xuống khỏi lưng lừa, nhìn ngó một hồi rồi thì thầm vào tai con lừa, vẻ bí ẩn.

-"Ê, ngươi có nghe thấy không? Có kẻ xấu đang ở gần đây đấy, cẩn thận một chút."

-"Có ngươi xấu ấy, tiểu Ma Thần."

Âm thanh phát ra sát rạt bên tai, Dạ Nguyệt bấy giờ mới biết là ai đang nói, cậu ta hoảng tới mức vội lùi ra xa, vấp cả đá mà ngồi phịch xuống đất.

-"Lừ....lừa......con.........lừa biết nói."

-"Chứ sao? Mà ngươi chê ai xấu."

Dạ Nguyệt nhìn lại bản thân mình hiện tại, thấy hơi quê, đường đường là tiểu Ma Thần lại sợ một con lừa biết nói, có mất mặt không cơ chứ. Cậu vội đứng dậy, phủi qua quần áo, rồi vênh mặt lên.

-"Ta bảo ngươi xấu đấy, trông cái dáng vẻ của ngươi đi, chả xấu xí thế này còn gì."

Dạ Nguyệt nhanh tay cầm dây thừng, kéo con lừa ra gần mép bờ sông, rồi chỉ xuống cái bóng in trên mặt nước phẳng lặng.

-"Ta không xấu, còn có, ta muốn về Tiêu Dao Tông."

-"Không thích, không cho, khó khăn lắm mới lôi được ngươi ra đây, ta muốn cưỡi ngươi đi chơi thêm một chút."

-"Đàm Đài Dạ Nguyệt."

-"Ai cho phép ngươi gọi cả tên cả họ ta ra như thế hả? Ngươi muốn chết đúng không? Mà sao ngươi lại biết tên ta?"

-"Tên ngươi trên dưới Tiêu Dao Tông ai mà không biết. Kì tích nhổ trộm hoa sen đã lan đi khắp núi Bất Chiếu rồi."

-"Tại hoa sen đẹp mà."

-"Vẫn còn lí do được à?"

-"Thôi, hôm nay dù gì cũng ra đây rồi, ta với ngươi đi chơi một tí, chơi chán rồi ta lại dắt ngươi về."

-"Ta đói rồi, không muốn đi."

-"Ban nãy còn đi vui cơ mà, sao giờ lại không đi? Tại ta chê ngươi xấu chứ gì? Ngươi mà cũng biết dỗi cơ đấy."

-"Ta nói rồi, ta không xấu."

-"Ngươi có xấu."

-"Nếu ta chứng minh được ta không xấu, thì ngươi tính thế nào?"

-"Nếu ngươi chứng minh được, thì......ta sẽ cho ngươi dắt ta về Tiêu Dao Tông luôn."

Dạ Nguyệt vừa nói vừa mỉm cười đắc ý, dù có nói chuyện được thì đã sao, cái con lừa tinh này cũng chỉ là một con vật có bốn chân, nó cũng chả có tay để mà dắt cậu về. Với cả con lừa này xấu như thế, làm sao mà tự nhiên đẹp lên được. Nhưng cậu đã lầm.

Con lừa tưởng như xấu xí, vô dụng ấy tự nhiên hóa phép, biến thành một nam nhân cao lớn, vô cùng đẹp trai. Xét cho cùng thì, cái khuôn mặt kia, thậm chí còn không kém phụ thân Đàm Đài Thần quân của cậu là mấy. Cho dù tương lai cậu có lớn lên và có nhan sắc tuyệt đỉnh, thì cũng chỉ may mắn nhỉnh hơn nam nhân này chắc được vài phân.

Trông thấy cái dáng vẻ cứng đờ, mắt chữ A mồm chữ O của tiểu Ma Thần, lừa tinh đắc ý.

-"Sao? Còn xấu không?"

-"Không........không...xấu...."

-"Đưa tay đây."

Dạ Nguyệt vẫn hai mắt tròn xoe, chầm chậm đưa bàn tay bé nhỏ cho nam nhân kia nắm lấy, ngoan ngoãn để hắn dắt đi. Hai thân hình một lớn một nhỏ, chậm rãi đi dạo bên bờ sông Mặc Hà.

-"Sao ngươi lại đẹp thể?"

-"Ta tu luyện lâu như thế rồi, còn không đẹp thì xấu à?"

-"Ngươi tu luyện bao lâu rồi?"

-"Ừm....cũng khá lâu rồi đấy, chắc cỡ một ngàn năm hơn một tí."

-"Một ngàn năm? Lại còn hơn một tí?"

"Cái con lừa này, còn già hơn cả ta á?"

-"Tiểu Ma Thần, ta đói quá rồi, tại ngươi hết đấy. Ta còn chưa kịp ăn cỏ tiên thì đã bị ngươi tháo dây dắt đi rồi."

-"Cỏ tiên ấy có gì mà ngon, ăn hoài ngươi không chán à?"

-"Không chán, nó thật sự rất ngon đấy."

-"Có ngon thì cũng chỉ ngon với ngươi thôi. Với ta thì gà nướng béo ngậy mới là ngon nhất."

-"Khiếp, dầu mỡ thế mà ngươi cũng khen ngon được."

-"Chứ sao, dù gì ta cũng không phải con lừa."

Hai người một lớn một nhỏ đó, lững thững dắt nhau về Tiêu Dao Tông thật. Nhưng đến gần lối vào, nam nhân kia liền ngay lập tức biến lại dáng vẻ tinh thú.

-"Ê. Ngươi làm cái gì đấy? Sao lại hóa thú rồi?"

-"Hóa thú mới được chăm chứ. Ta mà làm người thì lại bị lôi ra quần lên quần xuống như chủ nhân của ta, mệt lắm."

-"Chủ nhân của ngươi? Là sư bá Tàng Hải ấy hả?"

-"Không, Tàng Hải là đồ đệ của chủ nhân, chủ nhân của ta là Chưởng môn đời trước của Tiêu Dao Tông, Triệu Du Chân nhân."

-"Triệu Du Chân nhân?"

-"Không nói với ngươi nữa, có người đến kìa, dắt ta về mau lên."

-"À...ờ....ờ........"

Đương một bụng thắc mắc, tay cầm dây thừng dắt con lừa bước nhanh vào cổng Tiêu Dao Tông, thì tiếng gọi vô cùng "dịu dàng" vọng lên làm cho Dạ Nguyệt giật bắn cả người. Hôm nay bị dọa cho giật mình tới những hai lần, trái tim bé bỏng của cậu thiếu điều muốn ôm theo cả Ấn Tẩy Tủy mà nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Nhưng mà lúc này, cậu ước gì, tim với Ấn ôm nhau bay ra luôn, còn hơn là bị cả nhà truy sát.

-"Đàm Đài Dạ Nguyệt."

Đàm Đài Thần quân cùng Nỏ Đồ Thần, không còn là phiên bản thu nhỏ, mà là phiên bản cỡ trung, đang hừng hực sát khí, giương con mắt đỏ ngầu về phía cậu. Cùng với đó là Chân thân Hỏa Phượng Hoàng và Phượng Hoàng bóng tối bay vù vù trên đầu.

Tàng Chưởng môn thì lật đật chạy ra, cuống cuồng muốn dắt "bảo bối" quý báu về.

"Thôi hỏng rồi, cả cha, mẹ, còn cả tỷ tỷ A Mật cùng nổi giận một lúc. Kiểu này không bị xiên rồi bị nướng cháy, thì cũng bị nướng chín."

"Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách."

"Chạy, chạy thôi."

Ngay lập tức Dạ Nguyệt co giò bỏ chạy. 

Ngày hôm nay, cả núi Bất Chiếu được một trận cười vỡ bụng.

Tiểu Ma Thần nghịch ngợm, khó bảo mọi ngày, bây giờ đang mặt mũi đen thui, đầu tóc rối nùi, quỳ ở bên chuồng lừa, phụng phịu không thôi. Đến cả con lừa tinh kia, cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

-"Ngươi cười cái gì? Có tin ta đem chuyện ngươi hóa hình nói cho sư bá Tàng Hải biết không?"

-"Ta cười vì ngươi bây giờ trông xấu quá, mặt mũi đen như cục than ý."

-"Ta nói đấy, đừng thách."

-"Tiện thể nói luôn chuyện ngươi thua cược với một con lừa nhé, tiểu Ma Thần."

-"Hừ. Được lắm. Ngươi thắng rồi đấy."

Tiếng cười ha hả lại không ngừng vang lên.

Ước muốn kì quặc của tiểu Ma Thần Dạ Nguyệt và cả Ma Thần Thượng Cổ Sơ Đại đều đã thực hiện được rồi. Nhưng kết quả thì lại không được vui cho lắm.

Nhưng mà không sao, cưỡi được cũng tính là thắng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tntm