Chương 131-135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
niên."

Anh vừa dứt lời, khách quý tuyên bố tác phẩm đoạt giải chính là một bộ phim truyền hình kinh điển lâu năm.

Cô theo mọi người vỗ tay chúc mừng, trong nội tâm bắt đầu mong chờ, hy vọng Không Sợ có thể đạt được giải thưởng nào đó.

Giải thưởng tiếp nối giải thưởng, từ từ cũng tới giải thưởng phim truyền hình hay nhất. Thịnh Kiều lập tức khẩn trương.

Giải thưởng này đại biểu danh tiếng, nhân khí, lẫn tỷ suất. Đây là giải thưởng quan trọng nhất của phim truyền hình. Danh sách đề cử có 5 bộ, trong đó có Không Sợ.

Thịnh Kiều nắm chặt tay, mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm lên sân khấu, đến lúc khách quý đọc lên hai từ Không Sợ mới thả lỏng người, bắt đầu phấn kích vỗ tay không ngừng.

Sau lần đầu tiên thì những giải thưởng sau cô không khẩn trương như vậy nữa. Không Sợ giành được giải phim truyền hình xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, và nhạc phim xuất sắc nhất. Có thể nói là lấy hết sự nổi bật của đêm nay.

Nửa sau chương trình, giải thưởng cá nhân mà mọi người chờ mong rốt cuộc cũng tới, đó là giải nam nữ chính xuất sắc nhất. Hai giải này được cộng đồng mạng gọi tên là thị đế thị hậu. Đeo lên chiếc vòng nguyệt quế này, chính là lời khẳng định đối với địa vị và thực lực của người nhận giải.

Giải nam công bố trước. Trên màn hình xuất hiện danh sách đề cử, trong đó có Hoắc Hi của Không Sợ. Thịnh Kiều nắm chặt tay đến muốn đỏ bừng.

Hoắc Hi đứng ở vị trí đỉnh lưu nhiều năm, bị cộng đồng mạng dán cho cái nhãn lưu lượng. Tuy rằng mấy năm nay anh tiến bộ không ngừng, kỹ thuật diễn cũng rất đáng thưởng thức, nhưng vẫn kém một chút, một chút xoay chuyển để người ta có thể công nhận thực lực của anh.

Đêm nay là cơ hội tốt nhất.

Thịnh Kiều thẳng lưng, hai tay nắm lại đặt ở đầu gối, môi mím chặt. Khách quý giới thiệu các tác phẩm được đề cử, nhắc đến tên ai, máy quay sẽ chiếu hình ảnh của người đó lên màn hình lớn. Lúc khách quý đọc tới tên Hoắc Hi, hình ảnh Thịnh Kiều ngồi bên cạnh đương nhiên cũng lọt vào ống kính.

Khán giả xem truyền hình trực tiếp >> Hahahaha... sao còn muốn khẩn trương hơn cả Hoắc Hi thế này a~

Khách quý hô lên.

"Nam diễn viên xuất sắc nhất lần này là... nghệ sĩ sắm vai Hứa Lục Sinh của Không Sợ, Hoắc Hi!"

Toàn trường vỗ tay như sấm. Hi Quang ngồi xem trực tiếp thét chói tai ở nhà. Trong đầu Thịnh Kiều giống như bùm~ một tiếng, pháo hoa nổ tung tóe.

Cô đưa tay che miệng, nước mắt rưng rưng, thiếu chút đã khóc nấc lên.

Idol của cô nha~ Người cô một đường làm bạn suốt 7 năm nha~

Từ bắt đầu, là một thực tập sinh đến ngay cả lúc lên sân khấu cũng không có khung hình riêng, đến khi trở thành lưu lượng bị người người trào phúng chê cười, rồi khi chuyển qua đóng phim bị gọi là đỉnh lưu, đến hôm nay giành được giải thị đế.

Mỗi bước đi của anh, người ngoài nhìn thấy ánh hào quang tỏa sáng, chỉ riêng anh và Hi Quang mới biết, trên lưng anh đeo nặng bao nhiêu gian nan và khổ cực.

Anh chưa bao giờ làm Hi Quang thất vọng.

Anh hoàn toàn xứng đáng.

Anh chính là vương tử đời này của cô.

Chương 132

Hoắc Hi đứng lên, cài nút áo tây trang, quay đầu nhìn một lượt xung quanh, ngó về phía màn ảnh mĩm cười một cái, sau đó cúi xuống ôm cái người đang rưng rưng nước mắt là Thịnh Kiều. Chỉ là một cái ôm nhẹ, bàn tay đặt trên đầu cô vỗ vỗ, lịch sự mà ôn nhu. Chỉ là lúc anh kề sát lại, giữa tiếng vỗ tay vang trời, dùng âm thanh chỉ có cô mới nghe thấy được, yêu thương nói.

"Ngoan, đừng khóc."

Cô chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nhìn anh không chớp mắt, nhìn anh một đường đi lên sân khấu, nhận lấy giải thưởng thuộc về anh.

Hoắc Hi từ đầu đến cuối không hề lộ ra cảm xúc vui hay buồn. Cầm trong tay giải thị đế cũng không khiến anh kích động, vẫn là bộ dáng như mây trôi gió thổi (vân đạm phong khinh). Ngay cả bài phát biểu cảm tưởng cũng dùng giọng điệu trầm trầm, biểu đạt sự tôn trọng đối với nghệ thuật và khiêm tốn hứa sẽ tiếp tục nỗ lực.

Màn ảnh dừng lại trên người Thịnh Kiều mà cô hoàn toàn không hề nhìn vào ống kính, trong mắt cô chỉ có người đứng trên sân khấu kia.

Cộng đồng mạng đều bị cô làm cho cảm động.

Cô thực sự rất yêu Hoắc Hi nha.

Ánh mắt kia không thể giả được. Ánh mắt cô thể hiện sự sùng bái, giống như anh chính là toàn bộ tín ngưỡng của cô.

Đến mức này mà còn không ở cùng nhau à?

Ngồi ở nhà xem truyền hình, Hi Quang khóc không thành tiếng, một bên khóc một bên bác bỏ tin đồn.

Hi Quang >> Fan chính là như vậy a~ đó là tình yêu của fan giành cho idol. Cái gì mà ở cùng nhau chứ, không được vấy bẩn tình yêu thuần túy của fan!

Cộng đồng mạng >> Mấy người liền tin tưởng idol nhà mấy người mỗi ngày bị một cô gái xinh đẹp dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm mà không động tâm sao?

Hi Quang >> ...

Đờ mờ!!!???

Hoắc Hi nói cảm ơn xong liền đi xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người, trở về ngồi cạnh Thịnh Kiều. Hai người nhìn nhau cười một cái. Thắng Lợi Đảng từ một ánh nhìn này đã bổ não viết xong một cuốn tiểu thuyết dài 100k chữ.

Trao giải nam chính xong thì đến giải nữ chính. Khách quý đầu tiên công bố danh sách đề cử. Lúc nhắc tới tên Thịnh Kiều, ống kính dừng lại trên người cô. Lần này cô rất hào phóng mà mĩm cười nhìn vào ống kính, một chút khẩn trương đều không có.

Cộng động mạng cười lăn cười bò.

Xem ra idol đoạt giải còn quan trọng hơn bản thân cô à nha.

Sau khi đọc xong tên 5 người, màn ảnh ở hiện trường chia cắt thành 5 khung hình, phân biệt quay cận cảnh 5 người được đề cử ở trên. Dừng một chút để tạo cảm giác hồi hộp cho khán giả rồi khách quý mới mở miệng xướng tên.

"Giải nữ diễn viên xuất sắc nhất thuộc về người sắm vai Hạ Cơ của Diễm Hậu Truyện, Phó Vũ Xuyên!"

Trong 5 khung hình, Phó Vũ Xuyên kinh ngạc đứng lên. Còn lại 4 người đều mĩm cười vỗ tay. Fan Kiều ngồi nhà xem tivi tức giận mắng một tiếng... đờ mờ~

Mặc dù không ôm hy vọng gì cả nhưng trong lòng Thịnh Kiều quả thật có một chút mất mát. Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn cô, vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên đùi của cô, giống như an ủi.

Ống kính vừa vặn quay được cảnh này. Khán giả nhìn thấy một màn Hoắc Hi an ủi Thịnh Kiều, còn cô thì khẽ lắc đầu, nhìn khẩu hình là đang nói.

"Em không có việc gì."

Phó Vũ Xuyên nhận giải thị hậu. Một năm tiếp theo, có lẽ fan của nàng sẽ đem Thịnh Kiều dẫm đạp dưới chân. Toàn bộ fan Kiều đang xem chương trình phát sóng trực tiếp đều mở miệng mắng chửi. Đối với fan Kiều, cô bại bởi 3 vị tiền bối thì không sao, bại bởi Phó Vũ Xuyên thì họ không phục.

Kỹ thuật diễn xuất của Phó Vũ Xuyên mà xứng với danh thị hậu sao? Hoàn toàn không xứng.

Dĩ nhiên, fan của Phó Vũ Xuyên cũng ngoi lên trào phúng. A, thua không nổi nên nhảy nhót tấu hài à.

Khách quý chỉ mới tuyên bố, Phó Vũ Xuyên còn đang đứng trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, fan Kiều và Hạt Mưa đã xé nhau tưng bừng. Có điều, mang lên chiếc vương miện trọng lượng này, Phó Vũ Xuyên đánh bại 3 vị tiền bối và kỹ thuật diễn xuất sắc của Thịnh Kiều trong Không Sợ thì phải chuẩn bị tốt bị toàn mạng trào phúng.

Đương nhiên, nếu đêm nay Thịnh Kiều cầm giải thưởng này, cô cũng sẽ bị trào phúng tương tự.

Những giải thưởng quan trọng đã trao xong, những giải thưởng nhỏ lẽ sau đó không gây hứng thú cho lắm. Chờ buổi lễ kết thúc, Hoắc Hi và Thịnh Kiều ra hậu trường gặp Vương đạo.

Vương đạo cầm được giải đạo diễn xuất sắc nhất, vui ngất trời, vỗ vai Hoắc Hi tán dương chúc mừng một phen, lại an ủi Thịnh Kiều một phen, bảo cô không ngừng cố gắng. Đợi bọn họ thay đổi trang phục, đoàn người cùng nhau rời đi. Vương đạo đã đặt một bàn tiệc khánh công. Hầu hết nhân viên công tác quan trọng của đoàn phim đều có mặt.

Đến cửa nhà hàng, xa cách hơn nửa năm, đoàn phim Không Sợ lần nữa đoàn tụ. Trên mặt mỗi người đều là ý cười. Đêm nay, Không Sợ thu hoạch cực lớn. Trừ bỏ Thịnh Kiều không lấy được giải thị hậu khiến mọi người có chút tiếc nuối, thì xem như các giải thưởng khác đã không làm mọi người thất vọng với những trả giá mà bọn họ đã bỏ ra trong suốt mùa hè.

Thịnh Kiều bị không khí náo nhiệt này lây nhiễm, trong lòng không còn một chút mất mát nào nữa. Nhìn xem, idol của cô hôm nay đoạt giải thị đế đó. Tâm cô đều muốn bay lên. Mặc kệ là uống rượu hay ca hát, cô vô cùng cao hứng mà chơi với mọi người.

Hoắc Hi bởi vì còn phải thảo luận kịch bản phim sắp tới với Vương đạo, thời gian tiến tổ đã gần kề, cho nên anh không dám uống nhiều. Ngược lại, Thịnh Kiều thì hoàn toàn buông lỏng, uống hết ly này đến ly khác, say đến mức còn vung tay vung chân loạn xạ.

Hoắc Hi xách cô từ trên ghế đứng lên, mới không chú ý một chút, cô đã vung tay rống lên.

"Năm khôi thủ! 666! Thất tinh cao chiếu bát tiên thọ oa!"

Đây là cái gì với cái gì vậy???

Nguyên một phòng, toàn là người say, chỉ có vài người còn giữ được chút thanh tỉnh. Hoắc Hi dở khóc dở cười, ôm ngang người cô, bế vào lòng. Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Hoắc Hi chào từ biệt Vương đạo, ôm cô rời khỏi nhà hàng.

Lúc mới đầu, cô ở trong ngực anh ra sức giãy giụa. Vừa ra đến đường cái, gió lạnh thổi qua thì run lập cập, không ầm ĩ nữa, choàng tay ôm anh, chôn đầu vào cổ anh tìm kiếm chút hơi ấm.

Tiểu Đản lái xe tới đón. Họ vào xe, trong không khí toàn là mùi rượu. Tiểu Đản quay đầu nhìn.

"Bà chủ uống say rồi ạ?"

Hoắc Hi ngồi đằng sau, nửa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.

"Ừ... lát nữa ghé tiệm thuốc, mua thuốc giải rượu."

Tiểu Đản khởi động xe, hỏi.

"Về đâu ạ?"

"Nhà anh."

Thời gian đã muộn. Cô lại uống say như vậy. Nếu đưa cô về nhà, bà Thịnh vừa phải chăm sóc vừa lo lắng bất an, chắc sẽ mất ngủ luôn.

Tiểu Đản ý vị thâm trường cười cười, yên tĩnh lái xe. Trên đường Tiểu Đản ghé vào tiệm thuốc để mua thuốc giải rượu. Về tới tiểu khu, Hoắc Hi xuống xe trước, sau đó khom lưng ôm cô ra. Tiểu Đản treo túi thuốc vào ngón tay cho anh. Hoắc Hi cẩn thận dặn dò.

"Cậu về đi. Trên đường lái xe cẩn thận một chút."

Đêm khuya tĩnh lặng. Tiểu khu không một bóng người. Chỉ có đèn đường mờ mờ. Thịnh Kiều ôm cổ anh, thổi khí bên tai anh.

"Hoắc Hi~ chúng ta đang đi đâu vậy?"

Hoắc Hi cúi đầu hôn lên trán cô.

"Chúng ta về nhà."

Cô ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Về đến nhà, Hoắc Hi ôm cô lên lầu, đem cô đặt lên giường, sau đó cởi áo khoác và giày, lấy chăn đắp cho cô, sau đó mới xuống lầu rót ly nước cho cô uống thuốc.

Máy sưởi trong nhà bắt đầu chạy. Uống rượu xong liền cảm thấy nóng. Cô nóng đến mơ mơ hồ hồ, nghiêng ngã bò dậy, lẩm bẩm loạn xạ đòi cởi quần áo.

Hoắc Hi đi vào phòng liền nhìn thấy hình ảnh cô đang bị cái áo lông bao lại, kéo nửa ngày cũng cởi không ra, nghẹn đến rưng rưng khóc.

Hoắc Hi nhịn cười, giúp cô cởi áo lông, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo ngực màu đen có bản lưng lớn, xương quai xanh lồ lộ, da thịt thì ửng hồng.

Ánh mắt Hoắc Hi tối xuống, chầm chậm dời tầm mắt. Cánh tay vòng qua bả vai cô, ôm cô vào lòng, cho cô uống thuốc.

Cô rất ngoan, say rượu cũng không nháo không khóc, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó lùi vào chăn. Hoắc Hi vào nhà vệ sinh cầm một chiếc khăn lông ướt ra lau tay lau mặt cho cô.

Đột nhiên anh nhớ tới, có một lần anh say rượu, cô cũng chiếu cố anh như thế này.

Ngày đó, cô nằm bò ở mép giường, canh chừng cho anh cả một đêm.

Cô trước giờ chưa từng che dấu tình yêu của cô dành cho anh.

Nhiệt tình như vậy, nóng bỏng như vậy, giống như móc hết tâm can mà dâng cho anh, một chút cũng không thấy đau đớn.

Khi cô nhìn anh, trong mắt vĩnh viễn chỉ có ánh sáng nóng rực. Anh bị ánh sáng ấy chiếu tới, trái tim lạnh lẽo bị hòa tan từ lúc nào không biết.

Cô dùng một trái tim chân thành đi tới trước mặt anh. Vậy thì anh cũng sẽ hồi đáp cô bằng tất cả tình yêu trên đời này.

Hoắc Hi thay cô lau mặt và lau tay, vén vén góc chăn, đứng dậy muốn đi. Thịnh Kiều bị trùm thì cảm thấy nóng quá, vươn cánh tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay anh, mơ màng ư ư làm nũng.

Anh cúi sát người, khẽ vén mái tóc khỏi mặt cô, hỏi nhỏ.

"Làm sao vậy? Em có chỗ nào không thoải mái sao?"

Thịnh Kiều choáng váng nói.

"Em khát nước ~ muốn uống nước ~"

Hoắc Hi lại xốc cô lên, để cô gối đầu lên vai, bưng ly nước kề vào chiếc miệng nhỏ nhắn, đút cho cô uống. Cô chỉ uống 2 ngụm nhỏ liền thôi, ôm cổ anh không buông, cọ cọ vùi đầu vào ngực anh.

Bàn tay anh chỉ có cảm giác nóng bỏng truyền ra từ da thịt ửng hồng của cô.

Trên người cô chỉ còn mặc nội y, hình dáng rõ ràng chiếu thẳng vào mắt anh. Ngón tay Hoắc Hi khẽ nhúc nhích, cố gắng đẩy cô ra xa, nhỏ giọng nói.

"Kiều Kiều, ngoan, ngủ đi."

Cô vẫn không chịu buông tay, khuôn mặt nhỏ dán vào cần cổ của anh, cảm nhận được thân hình của người kia căng cứng, dưới tác dụng của cồn, đại não cô chợt muốn làm càn, vươn đầu lưỡi khẽ liếm hầu kết của anh.

Hoắc Hi chợt cứng đờ, cánh tay đang ôm cô thiếu chút nữa đã bóp nát xương vai. Thịnh Kiều bị đau mà giãy giụa, sau đó, dùng cơ thể nóng hổi của mình lật Hoắc Hi xuống giường, đè lên.

Cô híp mắt nhìn anh, vẻ mặt không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhỏ giọng hỏi.

"Hoắc Hi, anh muốn làm gì nha~"

Hoắc Hi rướn người lên hôn cô, tiếng nói khàn khàn như đang phải nhẫn nhịn cực khổ.

"Anh muốn em."

Chương 133

Ánh đèn nơi đầu giường chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Anh chống khuỷu tay hai bên mặt cô, cố gắng nâng thân người lên, xương sống căng cứng rắn thẳng, giống như không thể che dấu dục vọng chiếm hữu nhưng vẫn khắc chế nhẫn nại đến tận cùng, khàn giọng hỏi.

"Kiều Kiều, anh muốn em."

Hoắc Hi hôn lên mí mắt cô, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô.

"Được không em?"

Cô thoáng thanh tỉnh lại, dưới đáy mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, lại bị Hoắc Hi nhìn thấy rõ ràng.

Haiz... vẫn là không được, em ấy còn sợ.

Hai bàn tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, tiếng nói vẫn ôn nhu dịu dàng.

"Vậy em ngoan ngoãn ngủ đi nhé."

Hoắc Hi khẽ hôn lên môi cô, thân mình căng lên, chuẩn bị rời đi.

Cô đột nhiên choàng hai tay lên cổ anh, ôm lấy, kéo nửa thân trên của anh nằm trở lại, sau đó tự động hôn lên môi anh.

Hoắc Hi khẽ kinh ngạc. Cô lại chủ động vươn đầu lưỡi, vụng vệ chạm vào môi anh. Mùi rượu nhàn nhạt giống như tấm lụa mỏng bao lấy toàn thân anh. Hoắc Hi không tiếng động nhếch môi cười. Anh dùng một bàn tay luồn xuống thắt lưng cô, kéo toàn bộ thân người cô ép sát vào mình, một bàn tay khác thì chế trụ cổ của cô, khiến cô không thể không ngửa đầu để anh có cơ hội dùng môi lưỡi thâm nhập càng sâu hơn.

Một nụ hôn tràn ngập dục vọng. Môi lưỡi cuốn lấy nhau. Cơ hồ muốn hút hết toàn bộ sức lực của cô. Mùi rượu tản ra, đầu óc vốn nên thanh tỉnh nhưng cô càng lúc càng mê đắm, đến lúc cô có cảm giác thì bàn tay ở sau lưng không biết từ lúc nào đã rời khỏi vòng eo, di chuyển lên trên, cởi nút áo.

Cô nhắm mắt, run rẩy thẹn thùng kêu lên.

"Hoắc Hi~"

Hoắc Hi rút tay ra, duỗi lên đầu, cạch~ một tiếng, tắt đèn.

Căn phòng tối om. Xuyên qua bức màn là sợi ánh trăng nhàn nhạt, vừa nhẹ lại vừa mỏng, ngay cả mặt mũi đều không nhìn rõ.

Cô ngửi được hương vị thuộc về anh, hương vị của dục vọng, của rung động, của mồ hôi, của hô hấp, mị lực điên cuồng.

Trong đầu cô bỗng xuất hiện những hình ảnh lướt qua, là hình ảnh mỗi một sân khấu biểu diễn của anh. Có sân khấu khi anh mới xuất đạo, một cậu bé không thích nói chuyện lặng lẽ đứng ở một bên. Có sân khấu sáng chói của thực lực, một thanh niên biểu tình đạm bạc thản nhiên. Có sân khấu của mồ hôi và nước mắt, một nam nhân rốt cuộc đi lên thần đàn.

Mỗi một hình ảnh đều tràn ngập mị lực, làm cô yêu đến tận xương cốt. Cho dù có một ngày cô phải chết trong tay anh, cô vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng. Mà lúc này, những hình ảnh sáng chói kia hội tụ lại, quang mang biến mất, hiện thành khuôn mặt của người đàn ông trước mắt cô đây, người trong lòng cô.

Người trong lòng hôn môi cô, hô hấp nóng bỏng quẩn quanh, ngay lúc cô cảm thấy hư không muốn dùng tay nắm lấy thứ gì đó, bàn tay anh đã phủ lên, mười ngón tay đan xen nắm chặt.

Thình lình, cô nghe thấy tiếng kéo tủ đầu giường, Hoắc Hi duỗi tay lấy ra một thứ.

Trong bóng đêm, khuôn mặt vốn ửng đỏ của cô càng thêm đỏ lừ, cô lắp bắp nói.

"Hoắc Hi... anh... anh..."

Lại nói không hết câu. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ có được anh.

Hoắc Hi cúi đầu hôn lên mắt cô, môi cô, khàn giọng nói.

"Kiều Kiều, ngoan, thả lỏng một chút."

Trong âm thanh nghe ra áp lực và thống khổ.

Trái tim cô liền mềm xuống. Thân mình căng chặt chậm rãi thả lỏng. Anh cũng không vội. Cô là trân bảo của anh, ngay cả cái ôm cũng phải cẩn thận nhẹ nhàng.

Thịnh Kiều thấp giọng hức lên một tiếng.

"Hoắc Hi~ đau quá~"

Anh hôn vành tai cô, khàn khàn nói.

"Ngoan... anh yêu em..."

Giống như gió núi thét gào. Giống như sóng biển rì rào. Giống như ánh sáng xé tan màn đêm. Giống như toàn bộ thế giới sáng bừng sau mưa bão.

Cô lại không nhìn thấy thứ gì. Cô lại không nghe thấy thứ gì. Âm thanh của cô đã bị môi anh nuốt chửng.

Nước mắt chảy ngược về tim. Đầu óc quay cuồng không ngừng. Sung sướng thay thế đau đớn. Cô không cảm nhận được thế giới này, cô chỉ cảm nhận được anh.

Cô yêu anh.

Sau nửa đêm, hai người mới dừng lại. Toàn thân Thịnh Kiều xụi lơ nằm trong ổ chăn. Cô nghe tiếng Hoắc Hi đứng lên, sau đó bang~ một tiếng, mở đèn. Cô cuốn chăn lên che cả đầu, xấu hổ muốn khóc.

"Đừng mở đèn!"

Hoắc Hi cười khẽ, lấy áo ngủ trên mắc áo mặc vào, vào phòng tắm xả nước ấm, lại lấy một chiếc khăn sạch trong tủ quần áo, đi tới ngồi xổm bên mép giường, nhỏ giọng nói.

"Anh ôm em đi tắm nhé?"

Bên trong chăn, tiếng nói vừa run rẩy vừa rầu rĩ truyền ra.

"Em tự mình làm."

Cạch~ một tiếng, ánh sáng trong phòng biến mất lần nữa.

Hoắc Hi cách một tấm chăn sờ đầu cô, nhỏ giọng nói.

"Ngoan, đèn tắt rồi, anh bế em đi nhé."

Thịnh Kiều lúc này mới cọ cọ mở chăn ra, biết chuyện này là không thể tránh khỏi nên cũng mặc Hoắc Hi xốc chăn lên, lại dùng khăn tắm bọc lấy cô, sau đó ôm cô đi vào phòng tắm.

Nước ấm có sẵn. Đèn không mở. Phòng tắm tối hù hù. Nhưng Hoắc Hi quen cửa quen nẻo, cẩm thận đặt cô vào bồn tắm, hỏi.

"Độ ấm có vừa chưa?"

Cô nhỏ giọng ưm một tiếng, lại lắp bắp nói.

"Em tự tắm."

Sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, dần dần Hoắc Hi có thể nhìn rõ cảnh vật trong phòng tắm, nhìn rõ nửa thân trên trần trụi trong không khí của cô.

Rầm~ một tiếng. Thịnh Kiều còn chưa kịp phản ứng, cả người lại bị anh vớt lên, nửa ôm nửa bế ép lên tường.

Thịnh Kiều chỉ kịp khóc lóc kêu lên.

"Hoắc Hi~ anh quá đáng~"

Sau đó chỉ còn lại tiếng rên rỉ.

Thịnh Kiều ngủ đến buổi chiều hôm sau mới tỉnh. Lúc cô mở mắt, toàn thân đau nhức mệt mỏi, hơn nữa đại não còn âm ỉ. Cô lấy chăn che qua đầu, gào thét trong im lặng.

Cô xoay người thôi cũng khó khăn. Chống thân mình ngồi dậy, thấy ở mép giường có đặt một bộ áo ngủ màu trắng. Nhìn qua có vẻ là đồ mới mua, rất giống với cái áo ngủ hình con gấu bông nhỏ của cô.

Cô cố gắng mặc quần áo, xuống giường, mỗi bước đi đều nhũn cả ra, bắp đùi run rẩy không ngừng. Cô muốn mắng chửi, nhưng người kia là idol của cô, không nỡ mắng, nên cuối cùng chỉ có thể ảo não mà mắng chính cô.

Thật vất vả mới lết ra tới cửa phòng, đứng ở cầu thang, cô nghe tiếng Hoắc Hi nói chuyện điện thoại dưới nhà.

"Vâng ạ, tối qua Kiều Kiều uống say, nôn rất nhiều ạ. Cô ấy còn đang ngủ. Bác yên tâm, đã uống thuốc. Một lát nữa, đợi ăn cơm xong con sẽ chở cô ấy về."

Đó là idol cao cao tại thượng, thoát ly phàm trần của cô đó ư?!?

Cô đã lôi kéo một vị tiên tử rơi vào hồng trần nhân gian rồi~

Hoắc Hi cúp máy, quay đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net