Chương 131-135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn thấy cô đang đứng ngay thang lầu, ôn nhu cười hỏi.

"Em tỉnh rồi?"

Thịnh Kiều chu môi không thèm trả lời. Anh đi lên, cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó chặn ngang đem cô bế lên, đi xuống nhà. Được anh ôm vào lòng, hương vị thuộc về anh xông thẳng vào mũi, mặt cô liền đỏ ửng, cuống quít quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn mới phát hiện, bên ngoài trời đổ tuyết.

Tuyết rơi trắng xóa một màu. Trong phòng lại ấm áp mười phần. Hoắc Hi đem cô đặt xuống sô pha, nhìn một loạt dấu hôn ngân trên cổ cổ, nhịn không được cười lên.

"Cháo sắp chín rồi, em ngồi ở đây, đừng lộn xộn."

Cô phát hiện bản thân tiêu rồi.

Chỉ cần anh chạm vào, cơ thể cô mẫn cảm đến rùng mình, thiệt là muốn mạng cô mà.

Cô vội vã đẩy anh ra.

"Biết rồi, biết rồi. Anh mau đi đi."

Hoắc Hi cười cười, xoay người đi vào phòng bếp, không lâu sau liền bưng cháo và một ít thức ăn đặt lên bàn trà. Đợi cháo nguội một chút mới bưng tới cho cô. Nhìn cô từng ngụm nhỏ ăn cháo, Hoắc Hi đột nhiên hỏi.

"Còn đau sao?"

Thịnh Kiều thiếu chút sặc chết.

Hoắc Hi nhanh tay lấy khăn giấy, vừa quay đầu đưa cho cô liền nhìn thấy bộ mặt vừa thẹn vừa giận của cô.

"Anh nói xem?!?"

Nét cười hiện lên trong mắt anh, tiếng nói trầm thấp.

"Ừm... anh xin lỗi, lần sau sẽ nhẹ hơn."

Thịnh Kiều xấu hổ muốn chạy biến đi.

Cơm nước xong, Hoắc Hi không cho cô động đậy, mở tivi bắt cô ngồi xem, bản thân anh thì đi thu dọn nhà bếp. Lúc Hoắc Hi trở ra, Thịnh Kiều đang nói chuyện điện thoại.

"Hôm nay không được. Hôm qua uống nhiều quá, hiện giờ đầu vẫn còn bưng bưng. Ừm... sắc mặt cũng không tốt, chụp sẽ không đẹp, dời qua ngày mai đi."

Nói vài câu vậy thôi liền cúp máy. Thịnh Kiều ngẩng đầu liền thấy Hoắc Hi đang cười cười nhìn cô, nhỏ giọng giải thích.

"Bối ca muốn em đi chụp hình tạp chí." – lại lấy hết can đảm hung dữ lên – "Anh cười cái gì mà cười, còn không phải tại anh ư!"

"Ừ, là lỗi của anh." – Hoắc Hi duỗi tay kéo cô ôm vào ngực – "Xem tivi một lát, tối anh đưa em về."

Ngoài trời, tuyết trắng vẫn rơi. Bức màn hạ xuống. Trong phòng ấm áp. Cô co người chui vào ngực anh, có một thoáng, cô hoài nghi tất thảy điều này chỉ là một giấc mộng.

Quá mức tốt đẹp, sẽ sợ hãi mất đi.

Nhưng cái ôm của anh là chân thật, hương vị của anh là chân thật... à... cơ bụng cũng rất chân thật.

Cô cách lớp áo mỏng, lén lút sờ sờ một chút.

Cô sờ nửa ngày, hô hấp trên đỉnh đầu trở nên dồn dập. Hoắc Hi cắn răng nói.

"Hết đau rồi phải không?"

Thịnh Kiều vội rụt tay về, ủy khuất muốn khóc.

"Em chỉ sờ cơ bụng có một chút thì có làm sao?"

Hoắc Hi mặt lạnh đưa tay lên ngực cô xoa bóp một phen. Thịnh Kiều trợn mắt há mồm khi nghe anh nói.

"Anh chỉ sờ ngực em có một chút thì có làm sao?"

Thịnh Kiều: "..."

Idol học hư rồi.

Thấy cô bĩu môi ra vẻ tức giận, Hoắc Hi nhịn cười đem cô kéo lại, ôm vào lòng, dùng cằm cọ cọ mặt cô. Thịnh Kiều bị râu của anh cọ đến nhột, đưa tay lên sờ, nhỏ giọng lải nhải.

"Anh nên cạo râu."

Hoắc Hi cười lên, buông cô ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Thịnh Kiều nằm trên sô pha một lát, nhịn không được đứng lên, nhích nhích chạy vào nhà vệ sinh, đứng dựa cửa nhìn anh.

Hoắc Hi đang rửa lưỡi dao cạo, trên mặt vẫn còn một vòng kem cạo râu, nhìn vào gương trông thấy cô, cười hỏi.

"Em nhìn gì đấy?"

Thịnh Kiều từng thấy Kiều Vũ và ông Kiều cạo râu rồi, họ đều dùng dao cạo chạy bằng điện. Hoắc Hi lại cầm một cây dao cạo, nhìn có vẻ rất nguy hiểm.

"Hoắc Hi~ sao anh không dùng dao cạo râu chạy bằng điện? Dùng cái này dễ bị thương lắm."

"Không thích đồ chạy bằng điện."

Thịnh Kiều đưa tay chỉ.

"Nhưng bàn chải đánh răng của anh chạy bằng điện kìa!"

Hoắc Hi nhìn vào gương, dùng dao cạo quét qua, từng lớp kem trắng phao phao bị quét xuống, rất nhanh liền lộ ra khuôn mặt thanh sảng đẹp đẽ. Lại dùng nước rửa sạch, lấy khăn lau khô, đi ra cửa, bế cô lên, dùng cằm cọ cọ vào mặt cô, hỏi.

"Anh thích tự cạo râu, lại thích đánh răng bằng điện, em có ý kiến gì?"

"..."

Không ý kiến. Idol có sở thích nhỏ gì đó, đều rất đáng yêu.

Cô mạnh bạo ôm lấy anh, cắn một ngụm vào cằm. Hoắc Hi khẽ dừng chân, thấp giọng uy hiếp.

"Đừng lộn xộn."

Ôm cô trở về sô pha ngồi, khóa cô vào trong ngực, bấm mở tivi. Màn hình dừng lại ở một bộ phim phóng sự, Hoắc Hi thấp giọng hỏi.

"Em xem qua chưa?"

Thịnh Kiều gật đầu.

"Xem rồi."

"Vậy sao em không nói gì?"

Cô nhớ tới cái lần cô theo anh về nhà, cũng ngồi xem phim tài liệu, sau đó cô ngồi bình luận huyên thuyên. Chuyện đã qua lâu như vậy, anh vậy mà còn nhớ rõ. Thịnh Kiều ngượng ngùng.

"Không phải anh không cho em nói sao?"

Hoắc Hi cười lên, hôn lên trán cô.

"Hiện tại cho."

Em nói cái gì, anh đều thích nghe.

Chương 134

Vật nhỏ trong ngực rất không an phận, một lát xoay bên này, một lát xoay bên kia. Hoắc Hi nhịn không nổi nữa, lật người ấn cô xuống sô pha, thấp giọng cắn răng nói.

"Em cố ý có phải không?"

Thịnh Kiều ủy khuất muốn khóc.

"Em... không thoải mái... chỗ đó... khó chịu..."

Hoắc Hi thoáng cứng đờ, dưới đáy mắt hiện lên một chút ảo não, chậm rãi bế cô lên, cúi đầu hôn hôn cái miệng đang vểnh vểnh của cô.

"Để anh đi mua thuốc cho em nhé."

Mặt Thịnh Kiều soát~ một cái đỏ bừng, túm chặt anh.

"Không... không cần!"

Hoắc Hi biết cô đang nghĩ gì. Đúng là anh không tiện ra tiệm thuốc tây, hơn nữa sự tình này cũng không thể nói cho người khác biết. Hoắc Hi nghĩ nghĩ, đi vào tủ thuốc tìm tìm, cầm ra mấy viên thuốc hạ sốt cho cô uống đỡ.

Thấy bộ dáng ủy khuất của cô, anh đau lòng hết sức, nhỏ giọng hỏi.

"Nằm xuống sẽ đỡ đau hơn à?"

Cô gật đầu. Hoắc Hi đỡ cô nằm xuống, ngồi ở cuối ghế để đầu cô gối lên đùi mình, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái một chút.

Xem tivi một lát, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện cô ngủ mất rồi. Cái đầu nhỏ khẽ nghiêng, bàn tay vẫn nắm chặt ống quần anh.

Hoắc Hi chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nhẹ nhàng sờ tóc cô, đáy lòng thoáng hối hận vì hôm qua lăn lộn cô đến mệt phờ như vậy.

Thịnh Kiều ngủ đến lúc trời chạng vạng mới tỉnh. Lúc này hạ thân không còn khó chịu nữa. Hoắc Hi vẫn ngồi với tư thế như cũ. Trên tivi đang chiếu một bộ phim phóng sự. Hoắc Hi cảm giác được cô động đậy, cúi đầu thấy cô đã mở mắt, ôn nhu hỏi.

"Có tốt hơn không?"

Cô dụi mắt ngồi lên, gật đầu. Hoắc Hi rót một ly nước ấm cho cô uống. Lúc này, bà Thịnh gọi điện tới, hỏi xem cô có về ăn tối không.

Thịnh Kiều chớp mắt nhìn Hoắc Hi, nhỏ giọng nói.

"Hoắc Hi~ chúng ta cùng về ăn cơm nha?"

Bà Thịnh ở đầu bên kia nghe được, cười nói.

"Đúng rồi, gọi Tiểu Hi qua ăn chung đi. Mẹ nấu rất nhiều đồ ăn."

Thịnh Kiều làm nũng kéo góc áo của anh. Hoắc Hi cười cười, gật đầu đồng ý.

Hai người còn muốn lên lầu thay áo. Thịnh Kiều đang chuẩn bị đứng xuống đất. Hoắc Hi đã duỗi tay ôm cô vào ngực, sau đó bế cô lên lầu. Cô ngượng ngùng, lí nhí nói.

"Em tự đi được mà."

Hoắc Hi không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô.

Đem cô về phòng ngủ, lại lấy quần áo cho cô, Hoắc Hi mới xoay người đi ra ngoài. Chờ cô thay quần áo xong, anh cũng đã thu thập thỏa đáng.

Xuống gara, lên xe, lúc này Thịnh Kiều mới có thời gian mở di động lướt web.

Dùng tài khoản Phúc Sở Ý lên weibo, phát hiện toàn bộ trang đầu đều đang trong trạng thái chiến đấu khẩn cấp. Cô nhanh chóng lướt đọc siêu thoại và quảng trường. Tối hôm qua sau khi Hoắc Hi nhận được cúp thị đế thì có một đội thủy quân chạy ra hắc anh.

Rất dễ nhận ra bọn này là hắc tử chuyên nghiệp hay là quần chúng ăn dưa.

Nhìn Phó Vũ Xuyên liền biết.

Đại đa số cộng đồng mạng tán thành thực lực của Hoắc Hi trong Không Sợ, kỹ thuật diễn tinh vi, biểu hiện rất xuất sắc, so với 4 tác phẩm khác được đề cử thì hoàn toàn áp đảo.

Nhưng bọn giang cư mận rất xảo quyệt, cắt bẻ góc độ để nói, rằng năm nay không có tác phẩm danh tiếng nào tham dự, cho nên Hoắc Hi mới nhân cơ hội mà nhặt được của hời, không nên gọi anh là thị đế, phải gọi là "nhặt của hời đế".

Lời này khiến Hi Quang nổi giận. Đáng lẽ là một ngày ăn mừng vui vẻ, kết quả lại bị lãng phí vào cuộc chiến xé bức với hắc tử.

Mặc cho Hi Quang ra sức khống bình phản hắc, từ khóa [Hoắc Hi nhặt của hời] vẫn một đường tăng cao trong bảng hotsearch. Thực rõ ràng, có đoàn đội bỏ tiền mua hotsearch để hắc Hoắc Hi.

Phòng làm việc Hoắc Hi ra tay khá nhanh, chưa tới một giờ đã bỏ tiền triệt hạ hotsearch này. Hai phe đều có đoàn đội biết quảng giao, nên còn chưa biết đối thủ là ai, còn chưa biết ai ở trong bóng tối lén lút ra tay, khiến cuộc chiến xé bức vẫn dâng cao không ngừng.

Thịnh Kiều trước giờ là fan chiến đấu ở tuyến đầu. Lần này gặp sự cố nên mới vắng mặt. Đọc mấy lời ghê tởm của bọn hắc tử, cô tức giận đến huyệt thái dương cũng đập thình thịch, vén tay áo lên, chuẩn bị xung trận.

Hoắc Hi phát hiện cô bỗng nhiên tức giận, khó hiểu hỏi.

"Em làm sao vậy?"

"Anh cứ lái xe. Không cần xen vào! Em muốn đem một đám thằng hề này dẫm cho chết!"

"..."

Phúc Sở Ý xuất hiện với khí thế chém giết tứ phương, từ việc an ủi các tỷ muội đang khóc thút thít vì bất lực, đến mắng xả bọn hắc tử mà không dùng tới một từ thô tục nào, đâm lỗ hổng logic của chúng, châm chọc lối tư duy ngốc nghếch của chúng, cố gắng xoay chuyển hướng gió của dư luận.

Hi Quang >> Huhu... A Phúc thật là lợi hại, văn võ song toàn. Năm nay top 3 fan trung thành của fandom, chúng tớ sẽ bầu cho cậu... huhu...

Chương 135

Phúc Sở Ý đầu tiên ra tay xé tám phương antifan, chiếm lấy top bình luận, dùng một logic trật tự rõ ràng không chứa một từ thô tục nào để phản bác luận điểm của anti khiến bọn họ á khẩu không thể trả lời lại, sau đó viết một bài bình luận dưới góc nhìn điện ảnh chuyên nghiệp [Diễn xuất của Hoắc Hi đã thay đổi triệt để] đăng lên weibo.

Một bài bình luận dài hơn 1 vạn chữ, viết lưu loát rõ ràng, liệt kê từ bộ phim truyền hình đầu tiên khi Hoắc Hi mới xuất đạo, phân tích từ hình tượng nhân vật đến biến hóa cốt truyện, phân tích điểm yếu vì sao khi ấy giới điện ảnh cho rằng kỹ thuật diễn của Hoắc Hi là chưa tốt, sau đó là bộ phim thứ hai, rồi thứ ba, rồi thứ tư, phân tích sự tiến bộ trong diễn xuất qua từng thời kỳ.

Cô không hề kiêng dè liệt kê những điểm yếu trong diễn xuất của Hoắc Hi khi mới xuất đạo, thậm chí còn dùng giọng văn trêu ghẹo nữa, nhưng khi diễn xuất của anh có chuyển biến thì cô viết nghiêm túc hẳn lên, phân tích những khiếm khuyết lúc trước được anh cải thiện như thế nào, giống như ong xây tổ, cuối cùng kín kẽ không sơ hở.

Cuối cùng, khi anh đạt được cúp thị đế với tác phẩm Không Sợ, cô càng đào sâu phân tích nhân vật Hứa Lục Sinh, từ tính cách tới bối cảnh, mang rất nhiều đoạn phim ngắn ra phân tích để chứng minh Hoắc Hi hiểu rõ nhân vật này đến mức có thể nói là đã nhập vai hoàn toàn.

Không ngại bày ra điểm thiếu hụt nhưng cũng không tiếc ca ngợi điểm đáng giá của idol.

Bài viết cực dài này rất đúng trọng tâm, lại hiểu rõ mỗi một tác phẩm của Hoắc Hi giống như thuộc nằm lòng. Các cựu fan trung thành đi theo Hoắc Hi 7 năm đều có thể nhìn thấy bóng dáng truy đuổi idol của bản thân trong đó. Cựu fan vừa ra tay liền thấy sự khác biệt.

Bài viết của Phúc Sở Ý vừa đăng, Hi Quang thay phiên nhau chuyển phát khiến nó nhảy lên đầu chủ đề, sau đó các doanh tiêu hào sôi nổi đăng lại, thế là các bài viết đả kích của anti trước đó đều bị nó đè xuống.

Dĩ nhiên người qua đường sẽ không rảnh rỗi mà ngồi đọc hết một thiên luận văn thao thao bất tuyệt của Phúc Sở Ý. Nhưng Phúc Sở Ý hành văn rất tốt, biết mở đầu bằng cách giản lược trọng điểm, cho nên người qua đường chỉ cần đọc đoạn đầu thì cơ bản đã có cái nhìn khác về Hoắc Hi. Sau đó, nếu họ có hứng thú đọc tiếp thì càng không cần phải nói, sẽ triệt để bị thuyết phục.

Văn võ song toàn A Phúc đăng weibo xong, cảm thấy còn chưa đủ, quyết định tự bỏ tiền ra mua đề tài top 1 cho bài viết của mình. Thế là thiên luận văn này được người người phát tán chóng mặt hơn nữa, cuối cùng thoát vòng fan luôn.

Xe chạy tới nhà. Tiểu Đản gọi điện thoại, hưng phấn nói.

"Ông chủ, fan của anh thật trâu bò. Phòng làm việc viết bài xã giao còn kém hơn fan. Hay là em lén liên hệ với người ta một chút, kéo nàng về làm việc cho chúng ta luôn?"

Hoắc Hi quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn đang hăng hái bấm điện thoại, khụ một tiếng.

"Không cần. Cậu cách xa sinh hoạt của fan một chút."

"..."

Bà Thịnh nấu một bàn lớn đồ ăn.

Không tính cái lần đụng mặt đêm khuya kia thì đây có thể tính là lần đầu tiên họ gặp nhau chính thức. Hoắc Hi lúc trước đã nghe Thịnh Kiều đề cập tới chuyện bà Thịnh thích chơi cờ vây, cho nên anh đã mua sẵn một bộ cờ vây bằng ngọc để mang tới biếu lấy lòng. Vừa qua cửa đã tặng quà, lễ nghĩa thật chu toàn.

Bà Thịnh nhìn bộ cờ, càng nhìn càng thích, lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ của con gái, lại nhìn ánh mắt yêu thương không thể che giấu của Hoắc Hi, trong lòng bà cảm thán, con gái lớn rồi, sau này giao nó cho Tiểu Hi, bà cũng an tâm phần nào.

Cơm nước xong, ba người nói chuyện hàn huyên một lúc, sau đó Hoắc Hi đứng dậy cáo từ. Thịnh Kiều tiễn anh ra tới cửa thang máy. Lúc đứng đợi thang máy, Hoắc Hi mới nói.

"Vài ngày nữa anh sẽ tiến tổ với Vương đạo. Đoàn phim quay trên một ngọn núi ở Vân Quý. Tín hiệu kém, có lẽ không có cách để liên lạc với em."

Cô sớm biết anh phải tiến tổ trước khi ăn tết, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng giờ phút này nghĩ tới chuyện không thể thấy anh suốt mấy tháng, trong lòng vẫn rầu rĩ không vui, cúi đầu nói nhỏ.

"Dạ, vậy anh nhớ chăm sóc mình thật tốt nha."

Hoắc Hi duỗi tay ôm cô vào lòng, hôn một cái, trấn an nói.

"Ngoan, nhớ ôn bài cho tốt, chờ em thi đại học xong là anh đã về rồi."

Nghe anh nói câu này, Thịnh Kiều cảm giác bản thân giống như một cô nhóc chưa tới 18 tuổi, mắc cỡ cực kỳ, thấy cửa thang máy mở ra liền đẩy anh vào trong.

"Em biết rồi. Anh lái xe cẩn thận, về nhà nhớ nhắn tin cho em."

Hoắc Hi sờ đầu cô, sau đó mới xoay người đi vào.

Vài ngày sau liền đến Tết.

Trước khi năm mới đến, Thịnh Kiều đã chụp xong quảng cáo đại ngôn, quay xong một buổi phỏng vấn, nói chung là cô hoàn thành toàn bộ hành trình cơ bản cho nửa năm sau luôn. Bối Minh Phàm vốn tính toán nhận một cái tống nghệ nhẹ nhàng cho cô để bảo trì tỷ lệ lộ diện, nhưng bộ phim Nguyện Trục lên sóng, đề tài nhiệt độ vẫn giữ ở mức cao, thế là nghĩ nghĩ không cần tham gia tống nghệ nữa, quyết định đẩy lùi toàn bộ hành trình để cô an tâm thi đại học.

Nguyện Trục là phim cổ trang giả tiên hiệp. Hậu kỳ chế tác rất công phu. Không cần biết là phần cảnh tượng hay phần phục trang, đều có tiêu chuẩn cao hơn các bộ tiên hiệp trước đây, những điểm hay bị khán giả soi moi đều được sửa chữa.

Thịnh Kiều vào vai một con khỉ tên Đào Hoa Thập, yêu quái tinh linh, phong cách nói chuyện không chết người không đền mạng, khiến cộng đồng mạng cắt ghép chia sẻ hàng loạt clip khôi hài của cô. Người qua đường bị những clip này hấp dẫn, cười haha hỏi đây là phim gì, sao có thể ngu ngốc như thế. Cứ vậy, tốc độ lan truyền bằng miệng đã khiến Nguyện Trục từ lúc lên sóng đã có tỷ suất xem đài tăng cao không ngừng, cuối cùng còn đứng chung hàng với vài bộ chế tác lớn được tung ra cùng kỳ.

Cổ trang giả tiên hiệp trước giờ có thị trường rất lớn, già trẻ đều ăn, lại có sự góp mặt của vương tử cổ trang Tằng Minh, nên đề tài của bộ phim xuất hiện không ngừng. Diễn xuất của Thịnh Kiều không làm khán giả thất vọng, từ giai đoạn ngây thơ ngu ngốc đến giai đoạn ma âm cổ quái đều vào vai rất mượt.

Bắt đầu từ đây, Thịnh Kiều rốt cuộc dùng tới kỹ năng diễn xuất của mình để thu về một lượng fan phim. Fan Kiều không còn chỉ có fan tống nghệ như trước nữa.

Sự nghiệp nước lên thuyền lên. Việc học cũng không thể thua kém.

Không lâu trước đó, Thịnh Kiều đã thông qua bài thi chuyên nghiệp của Bắc Ảnh (Học viện điện ảnh Bắc Kinh). Kế tiếp sẽ là kỳ thi đại học. Bối Minh Phàm cảm giác bản thân không còn là người đại diện nữa mà trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp 12, hận không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh để giám sát Thịnh Kiều học bài.

Thịnh Kiều giải bài tập muốn phát điên luôn rồi. Mỗi ngày, Bối Minh Phàm và hai trợ lý đều ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, không cho phép cô chơi di động, thậm chí cấm cô gặp Hoắc Hi.

Bối Minh Phàm cười nói.

"Đi tốt lắm. Đi càng xa càng tốt. Nếu không suốt ngày mê hoặc cô."

Thịnh Kiều có xúc động muốn đạp chết anh ta.

Bối Minh Phàm lo lắng như vậy không phải không có nguyên nhân. Hiện giờ anti không tìm ra điểm đen trong diễn xuất của Thịnh Kiều, không thể hắc từ kỹ thuật diễn, cho nên chuyển qua châm chọc vụ thi đại học.

Nếu lỡ như thi rớt, Thịnh Kiều có lẽ sẽ bị hắc toàn mạng, bị trào phúng khắp nơi. Chuyện này đối với sự nghiệp đang lên của Thịnh Kiều sẽ là một đòn trí mạng.

Bối Minh Phàm mỗi ngày sầu não, ngủ không yên giấc, tóc rụng từng sợi, mỗi ngày đều tận tình khuyên bảo Thịnh Kiều mang toàn bộ tâm tư đặt trên người Hoắc Hi chuyển dời qua bài tập, yêu cầu cô phải đạt được điểm thi thật tốt để đập vào mặt mấy người hay cười nhạo cô.

Thịnh Kiều bị "lão phụ huynh" này lải nhải bên tai đến nỗi không có thời gian mà nhớ Hoắc Hi luôn, buổi tối nằm mơ cũng toàn là đề bài.

Vào lúc Thịnh Kiều dốc toàn lực chiến đấu với việc thi đại học thì phòng làm việc Hoắc Hi quan tuyên về bộ phim điện ảnh chuyển hình đầu tiên của anh với Vương Hâm, tiêu đề Manh Thương.

Đạo diễn phim truyền hình chuyển sang đạo diễn phim điện ảnh là một sự kiện không thể xem nhẹ.

Hi Quang hưng phấn không thôi, rốt cuộc idol đã bước lên con đường điện ảnh rồi, nhưng một nửa tâm tình vẫn là lo lắng không biết tiêu chuẩn và chất lượng của bộ phim này sẽ như thế nào.

Khi Hoắc Hi thông báo xuất ngoại để tiến tu nửa năm, người trong vòng liền ẩn ẩn ngửi được ý đồ chuyển hình của anh. Bởi vì, đối với một lưu lượng mà nói, bế quan nửa năm không khác gì tự sát. Hiện giờ anh quan tuyên phim điện ảnh, xem như hoàn toàn chứng thực ý định chuyển hình.

Trước đó không lâu, Hoắc Hi còn cầm được cúp thị đế. Vị đỉnh lưu sân khấu này, hiện giờ dùng thực lực để xé rớt hai chữ "lưu lượng", khiến quảng đại quần chúng một lần nữa nhìn thẳng vào sự tồn tại của anh.

Doanh tiêu hào lộ tin nóng, rằng Manh Thương là bộ điện ảnh mà Vương Hâm đặc biệt dành riêng cho Hoắc Hi. Một năm trước đã lên tiếng mời Hoắc Hi tham gia. Nhưng Hoắc Hi dao động không trả lời, cho đến sau khi tiến tu về nước thì mới chịu tiếp nhận bộ phim này.

Lại là câu chuyện Bá Nhạc tìm thiên lý mã mà mọi người hằng ca tụng.

Vì đây là bộ điện ảnh đầu tiên của Hoắc Hi nên Hi Quang cực lực ra sức tuyên truyền. Mà Thịnh Kiều bị tịch thu di động nên mỗi ngày chỉ có thể bức bách Bối Minh Phàm giúp cô lên siêu thoại điểm danh chứ không thể làm gì khác, tên của cô không còn nằm trong danh sách đại quân số liệu nữa.

Trong lòng Thịnh Kiều giận dữ.

Trước giờ không nghĩ tới, sẽ có một ngày, trở ngại giữa mình và Hoắc Hi, không phải là cha mẹ, không phải là fangirl, không phải là dư luận xã hội, mà lại là kỳ thi đại học.

Aaaaaaaaaaaaa đạp chết nó!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net