[OneShot] [Meanie] [MA] Tất đen tất trắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[OneShot] [Meanie] [MA] Tất đen tất trắng.
Title: Tất đen tất trắng.

Author: Ginny Trần aka Gin Man Dại. (https://ginnytran.wordpress.com/2017/01/31/oneshot-meanie-ma-tat-den-tat-trang/)

Disclaimer: Không ai thuộc về tôi.

Pairings: Meanie (Mingyu/Wonwoo).

Rating: MA.

Summary:

“Ở đâu nhỉ? Đã gặp anh ở đâu rồi nhỉ? Nụ cười anh quen thuộc quá, mà em nhất thời không nhớ ra.

À phải rồi… là đã gặp ở trong mộng.”

(‘Ngọt ngào’ – Đặng Lệ Quân)

Category: Một chút Fantasy. Và Fluff, nếu không thì tim mình sẽ rất đau.

Warning: Soulmate!AU, OOC, SA.

Word count: 34K+

~'~'~'~|'|~|~|~|''|

Bạn có tin vào thứ gọi là định mệnh?

Bạn có tin rằng vào chính giây phút bạn sinh ra, bạn đã được tạo hóa ghép với một người nào đó, và bạn chỉ có thể yêu người đó đến cuối đời?

Bạn có tin rằng có người đến chết cũng không gặp được định mệnh của đời mình, chỉ vì tạo hóa không cho họ cơ hội lướt qua nhau?

Bạn có tin rằng người thực sự khiến bạn dành cả tấm lòng để đối đãi, chính là người mà tạo hóa đã sắp đặt sẵn cho bạn? Không tình yêu? Không lựa chọn?

Thế giới này chính là như vậy, vì khi bạn lọt lòng đã có mười hai số 0 in trên cổ tay trái của bạn, nó sẽ đếm ngược số ngày, có khi số tháng, số năm, cả số giờ, số phút, số giây bạn được định sẵn để gặp người đã được sinh ra để dành cho mình.

Hay còn gọi là, soulmate.
_____

Mingyu lết bằng hai đầu gối đến trước mặt một bức tượng, bức tượng đó đứng im lìm giữa một căn phòng vắng tanh. Cậu đặt một bông thủy tiên ép khô, một tờ giấy ghi đầy cổ ngữ và một cái búa trước mặt bức tượng, cảnh vật phía trước cậu nhòe đi vì nước mắt.

Mingyu dập đầu lạy bức tượng đó.

Cậu vừa lạy vừa khóc, nhưng không thể nói được lời nào. Bức tượng vẫn đứng yên lặng trong thứ ánh sáng tranh tối tranh sáng xung quanh.

Chưa đủ.

Giọng nói đó vang ra từ trong óc Mingyu, như thể nó đọc được suy nghĩ của cậu. Mingyu vẫn dập đầu lạy, nước mắt rơi lã chã. Cậu biết những món đồ cậu để trước mặt là không đủ, cậu vẫn còn thiếu cái gì đó nhưng cậu không tài nào nhớ được, chỉ có thể quỳ lạy mong ai đó sẽ nhắc cậu cần thêm cái gì.

Không ai nhắc cậu cả, nhưng căn phòng cứ tối dần, tối dần, bức tượng như đang hòa vào màn đêm. Mingyu hoảng sợ nhìn quanh rồi bắt đầu chạy đến một cánh cửa ngay sau lưng bức tượng đá. Nhưng cậu chưa đến nơi thì đã bị một lực hút vô cùng mạnh mẽ kéo về.

Mingyu tỉnh lại lúc bốn giờ hai lăm phút sáng, mặt mũi lem nhem nước mắt và hơi thở dồn dập như vừa chạy đua xong.

Đó là lần thứ ba trong tháng cậu mơ thấy giấc mơ đó.

Giống như phải hoàn thành từng nhiệm vụ nhỏ để giải được nhiệm vụ lớn, Mingyu cần phải tìm cho đủ tất cả những thứ mà cậu cần mới có thể mở được cánh cửa phía sau lưng bức tượng đen kia. Nhưng cậu không bao giờ tìm đủ được tất cả những vật đó, luôn luôn như vậy. Và Mingyu luôn thức dậy trước khi có thể chạy đến cánh cửa, mở nó ra và nhìn xem đằng sau nó là thứ gì mà có thể khiến cậu quỳ xuống van xin như vậy.

Nghe cổ tay trái bỏng rát, Mingyu giơ nó lên để nhìn. Qua ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ, cậu thấy mười hai con số đang nhảy chầm chậm trên cổ tay mình.

03:02:11:23:09:47

Còn 3 năm 2 tháng 11 ngày 23 giờ 9 phút 47 giây nữa cậu sẽ gặp được soulmate của mình. Vậy tại sao bây giờ nơi khảm mười hai con số lại bỏng rát đến vậy? Mingyu lấy tay phải cầm lấy cổ tay trái, như thể xoa dịu cơn đau vô lí. Cổ tay trái của cậu vẫn bỏng rát không dừng được. Mingyu quyết định không ngủ nữa, vào bếp pha một ly cà phê. Khi chân trần đặt xuống nền nhà, cậu phát hiện ra đêm qua đi ngủ đã quên mang tất.

Mingyu sống một mình trong một căn hộ cho thuê gần quán cà phê cậu đang làm thêm. Cậu vừa học hết năm hai đại học, và chuyện ở nhà ngủ cả mùa hè khiến cậu phát chán. Đó là lí do cậu xin một chân phục vụ trong quán cà phê mới mở ở đầu đường, chủ quán là một đàn anh đã ra trường khóa trên, Hong Jisoo.

Mingyu đổ gói cà phê hòa tan vào trong cái cốc yêu thích của mình, rót nước từ trong phích ra rồi rút bừa một cái đũa trên giá để khuấy. Khi cái cốc sắp chạm đến môi cậu, một cơn đau buốt từ bắp tay truyền đến khiến Mingyu suýt thì đánh rơi cả cốc cà phê. Cậu đặt ngay cái cốc xuống bàn bếp, mở bắp tay ra xem.

Mặt trong của khuỷu tay hiện lên một vết đỏ, như muỗi cắn, giống như có một cây kim vô hình vừa chích vào tay cậu.

Mingyu hơi cau mày, nhưng rồi nghĩ đây không phải là chuyện mới xảy ra lần đầu. Một năm nay cậu vẫn hay nhận được từng cơn đau buốt ở đó như vậy. Đi bác sĩ khám thì lại không hề có bệnh gì, thậm chí còn chụp cả x-quang vẫn không thấy dấu hiệu bệnh tật. Mingyu bèn thôi không để ý nữa.

Nhìn đồng hồ đã gần năm giờ sáng, Mingyu quyết định uống xong cốc cà phê rồi đến quán sớm một hôm. Dù sao cậu cũng không có việc gì làm, và Minghao thì lúc nào cũng đi trễ.

________
Lúc Mingyu đang lau sàn trong quầy pha chế, Minghao hớt hơ hớt hải chạy đến với mái tóc bù xù và gương mặt còn mơ ngủ. Nhếch môi khinh bỉ, Mingyu quay mông về phía thằng bạn, tiếp tục lau cái quầy pha chế giờ đã sạch bong.

“Tao ngủ quên mẹ mất!” Minghao nói bằng giọng Hàn lơ lớ, chạy vào vứt cái cặp trong nhà bếp đằng sau rồi vội vàng đeo cái tạp dề vào, lục đục pha trà.

“Mày thì có lúc nào không ngủ quên?” Mingyu khịt mũi, cầm cái cây lau nhà đi vào nhà vệ sinh. Đằng sau lưng Mingyu, Minghao bắn cho cậu ánh nhìn căm hờn.

Khách đã bắt đầu đông dần, tiếng chuông gió treo ngay cửa chính cứ liên tục vang lên leng keng vì cửa cứ mở ra đóng vào liên tục. Minghao liên tục ghi order cho khách, Mingyu thì cắm cúi pha cà phê, Seokmin ở sau bếp thì làm điểm tâm sáng cho khách nào có yêu cầu. Tiệm cà phê tên “JOSH” mới mở được vài tháng mà khách đã đến rồi đi nườm nượp. Chủ yếu người ta thường order cà phê rồi cầm đi luôn, chỉ có vài ông chú trung niên và mấy đứa học trò trốn tiết mới ngồi nán lại ăn điểm tâm và cắm mặt làm chuyện riêng.

“Hai cà phê đen đá mang về!” Minghao ré lên với cậu khi vừa ghi xong order, Mingyu lập tức rót cà phê ra từ cái phin bự đã pha sẵn trên quầy, đổ vào đồ lắc rồi đứng lắc một cách thuần thục. Còn nhớ ngày đầu lắc cà phê Mingyu đóng nắp không kĩ, cà phê bắn đầy trên cái tạp dề màu cam đồng phục quán.

Minghao đưa hai ly cà phê cho cô kế toán trẻ ở công ty bên cạnh với nụ cười toe toét lương thiện rồi bắt đầu quay lại xem số bill trong hộc tủ, thằng này cứ rảnh là lại đếm xem hôm nay bán được nhiêu tiền.

Tiếng chuông gió lại kêu leng keng, báo hiệu có khách đến. Mingyu đang quay lưng lại với quầy, mải rửa đống phin cà phê và đồ nghề pha chế. Cậu nghe Minghao nói “Xin chào! Quý khách muốn uống gì ạ?” bằng tông giọng đều đều như cái máy, chắc mẩm nó còn đang mải đếm tiền trong ngắn tủ.

Sau đó không có tiếng đáp lại.

Lấy làm lạ, Mingyu bèn quay ra xem chuyện gì đang xảy ra.

Một cậu thanh niên tóc đen vô cùng đẹp trai đang đứng trước quầy, ngó Minghao trân trân như vừa thấy thần chết. Minghao cũng á khẩu nhìn lại, như thể hai đứa bị trời trồng cùng lúc. Thanh niên kia nhìn xuống dưới đất, hay nhìn cái gì đó mà Mingyu không thấy được do đã bị cái quầy pha chế che mất. Sau đó anh đi vòng lại, ngang qua quầy, đến trước mặt Minghao.

Minghao vẫn đang trong tình trạng há mồm như con cá mắc cạn, cậu còn đang cầm trên tay xấp tiền lẻ và cái tủ tiền vẫn còn mở tan hoang. Thanh niên kia bắt lấy cánh tay trái của cậu, lật ra xem. Rồi như chưa chắc chắn, anh làm một chuyện khiến Mingyu xém thì sặc nước bọt của chính mình.

Anh giở áo Minghao lên.

Minghao ré lên, qua ánh đèn ở quầy pha chế màu vàng, Mingyu thấy một vết bầm tím đen ở hông cậu. Thấy vết bầm đó người thanh niên kia trông có vẻ vô cùng nhẹ nhõm, anh thả áo Minghao xuống, ôm cậu vào lòng. Mingyu chả hiểu mô tê ất giáp gì, nhưng cái cách Minghao vẫn còn cầm đống tiền trên tay khiến cậu chỉ muốn phụt cười.

“Cuối cùng cũng tìm được em.” Thanh niên kia lẩm bẩm vào tai Minghao, ôm cậu chặt cứng.

Seokmin không biết đã đứng xem ở cửa bếp từ lúc nào, nó đằng hắng một cách màu mè.

“E hèm!”

Minghao giật mình, thanh niên kia cũng giật mình. Với vẻ mặt hơi thất thố, anh gãi đầu cười. Anh ta đẹp trai dễ sợ.

“Xin lỗi.” Anh nói nhỏ. “Tại tôi vừa tìm được soulmate của mình ở đây. Trong chính tiệm cà phê này.”

Minghao vẫn nhìn thanh niên kia với vẻ mặt như thể hắn là một tên sát nhân và hắn vừa tuyên bố sẽ làm đám cưới với cậu. Cậu nhìn vào cổ tay trái của mình, nơi mười hai số 0 đã dừng lại im lìm ngay cái lúc ánh mắt họ chạm nhau, cảm thấy thần kì quá đỗi.

Mingyu đi lại giật đống tiền lẻ trên tay Minghao ra, bỏ vào cái hộc tiền rồi đóng lại, khóa kĩ. Cậu đẩy Minghao vào ngực thanh niên đẹp trai kia, xong đẩy luôn hai người ra khỏi quầy.

“Hai người đi lại kia ngồi đi, cho tỉnh.” Mingyu nói rồi chỉ vào cái bàn còn trống trong góc. “Tôi sẽ pha cà phê cho đôi trẻ.” Nói rồi cậu cúi chào một cách vô cùng màu mè như một lão quản gia già cung kính, bị Minghao bợp cho phát vào đầu.

“Đmm!!” Minghao chửi bằng tiếng Hàn ngọng líu. Mingyu nhịn lắm mới không chửi lại, tự hứa với lòng từ nay không bao giờ dạy Minghao chửi nữa. Dạy nó xong nó dùng để chửi lại mình thì chả khác gì tự đái vào chân.
 ______

Giấc mơ kì quái ấy vẫn hành hạ Mingyu hằng đêm.

Không hiểu sao nhưng cậu luôn không thể tìm được đủ những món đồ mà bức tượng đen thui đó yêu cầu. Và cái thứ ở phía sau cánh cửa vẫn tỏa ra một lực hấp dẫn đến vô cùng đau lòng, vô cùng thổn thức. Như thể cậu có thể làm bất cứ điều gì để có thể bước qua cánh cửa đó.

Lần này vẫn là căn phòng màu xám hình vuông đó, bức tượng màu đen không rõ hình thù vẫn đứng im lìm và lạnh lẽo. Mingyu đặt xuống dưới chân bức tượng một bông thủy tiên ép khô, một tấm giấy chi chít cổ ngữ, một cái búa, và một bức tranh có mặt trời trốn sau đám mây. Mingyu đã dùng từng thứ mới có thể đi qua từng cánh cửa để đến được đây. Và chỉ cần bức tượng này cho cậu qua nữa thôi, điều bên trong căn phòng kia sẽ được cậu bảo vệ, an toàn và ấm áp.

Chưa đủ.

Mingyu bắt đầu khóc, cậu bắt đầu thấy lạnh, rất lạnh. Không quan tâm đến bức tượng, cậu vùng dậy chạy thật nhanh về phía cánh cửa gỗ đằng sau kia, cố gắng mở một lúc mới nhận ra nó không có nắm đấm cửa.

Phải đủ mới được vào.

Âm thanh đó vẫn cứ dộng vào não Mingyu khiến cậu ôm đầu trượt dần xuống, nắm tay bấu lấy cánh cửa không có chốt, Mingyu vừa khóc vừa đập liên tục nhưng nó vẫn đứng trơ trọi như một loại đá bền chắc nhất.

“Wonwoo! Wonwoo!”

______
Mingyu tỉnh dậy khi mặt trời đã xỏ qua lỗ mũi và cậu biết mình đã trễ làm. Chỉ là cổ tay trái bỏng rát và nước mắt trên mặt vẫn không thể khiến Mingyu bước ra khỏi giường được.

Wonwoo là ai? Nghe như một cái tên. Có khi nào người đó ở đằng sau cánh cửa, và Mingyu có nhiệm vụ phải đi tìm?

Vậy Wonwoo chính xác là ai mà có thể khiến cậu thương tâm đến vậy? Thương tâm đến mức không gặp được thì khóc? Đau lòng đến mức phải quỳ xuống xin xỏ lạy lục mà cũng không thể toại nguyện?

Mingyu lau nước mắt, như thể chỗ nước mắt đó không phải chính cậu đã khóc đêm qua. Cậu nhắn một cái tin nhỏ cho Seokmin báo rằng cậu tới trễ nửa tiếng rồi mới lết xác ra khỏi giường, đôi tất dày ấm bọc hai bàn chân vẫn không thể xua đi cái lạnh từ trong tim cậu. Thân thể Mingyu rệu rã như vừa bị một cái xe tải cán qua. Và hơn hết, cổ tay trái vẫn rất đau nhức.

03:01:24:05:38:03

Còn 3 năm 1 tháng 24 ngày 5 giờ 38 phút 3 giây nữa, Mingyu sẽ gặp được soulmate của mình.

 _______
Hóa ra soulmate của Minghao chỉ hơn nó có một tuổi, và cũng là người Trung Quốc. Có điều tiếng Hàn của anh ta tốt hơn Minghao nhiều, thêm cái là không hay chửi thề. Mingyu đã biết được tên của anh ta, Wen Junhui, nhưng anh bảo cậu cứ đọc là Jun cho khỏe.

Jun đến “JOSH” tuần tám ngày. Đúng vậy, tuần có bảy ngày, Jun đến hẳn tám ngày, chỉ để ngồi ngó Minghao ghi order và hục hặc với Mingyu. Giống như tình yêu gà bông đâu thời tiểu học trung học, hở ra chút là nhớ, xa nhau chút là bắt đầu thấy chộn rộn trong người, Jun với Minghao hành động như thể tụi nó yêu nhau hôm nay đặng ngày mai chết hết vậy.

“Khách vô kìa!!” Mingyu ré lên với Minghao đang ngồi với Jun ở cái bàn tít trong góc, hai đứa ngồi sát rạt nhau và đang cười khúc khích. Rõ là chả thèm để ý khách khứa nữa.

“Từ từ!” Minghao cũng vặc lại, đứng dậy lách người qua mấy cái bàn rồi đi lại quầy, cười tươi rói với một tốp các cô học trò còn mặc đồng phục. “Các em uống gì?”

Mingyu vừa pha đồ uống vừa thấy bực bội, một hai khách cậu còn có thể vừa ghi order vừa pha chế. Chứ khách vô một lần năm sáu người mà Minghao để thí đó cho cậu thì có mà hành xác cậu à? Đợi một lần nữa đi, còn một lần nữa cậu sẽ báo với Jisoo hyung và thằng vô ơn đó sẽ bị trừ lương!! Vì cái tội yêu đương quên nhiệm vụ!!

Mà nói đi cũng phải nói lại, Mingyu cũng tò mò muốn biết soulmate của mình sẽ như thế nào, là một chàng trai hay một cô gái. Liệu lúc gặp nhau họ có cảm giác pháo hoa bắn trong lòng không, hay chỉ gặp như vậy rồi xác định bên nhau cả đời. Lỡ Mingyu không có tình cảm với soulmate của mình thì sao? Hoặc lỡ người kia không có tình cảm với cậu thì sao? Lỡ soulmate chỉ là thứ ràng buộc hai con người không tình yêu, thì hạnh phúc quãng đời còn lại sẽ từ đâu kiếm được?

Mingyu đã suy nghĩ rất nhiều, cậu nhìn cách Seokmin làm cho Jisoo hyung mấy cái bánh táo và Jisoo nhe răng cười lấy tay phủi bột dính trên má Seokmin; cậu nhìn cách Minghao bĩu môi làm nũng với Jun (chuyện hai mươi năm ròng Mingyu chưa từng thấy) rồi cách Jun ôm Minghao vào lòng, dỗ dỗ cậu; Mingyu nhìn cách Seungcheol để yên cho Jeonghan kẹp lên tóc mình mấy cái nơ với nụ cười ngu si trên mặt; cậu nhìn cách Soonyoung vô thức nắm lấy tay Jihoon rồi cho vào túi áo mình; cả cách Vernon để yên cho Seungkwan lựa hết cà rốt bỏ vào chén mình với ánh mắt dịu dàng ấm áp, Mingyu đã nghĩ rằng, có lẽ tình yêu sẽ thực sự xuất hiện ngay khoảnh khắc mười hai con số trên cổ tay trái mỗi người chuyển thành số 0, rồi đứng yên đó, mãi mãi.

“BA LY CAPPUCCINO MANG VỀ!!!”

Minghao rống lên, làm Mingyu hết hồn tí thì đánh rơi cả cái muỗng.

“Đmm làm bố giật bắn cả mình!!” Cậu mắng, rồi thấy mấy cô học trò còn đứng đó, Mingyu nhe răng cười rồi ra dấu ok, quay lưng lại pha chế ba ly cappuccino.

Ở sau lưng cậu, Minghao lại tiếp tục bỏ quầy để chạy vô ngồi với Jun trong góc.
_______ 

Đó là một buổi tối tháng tám rất mát mẻ, Mingyu vừa về từ nhà Seungcheol sau một cuộc tụ tập ăn nhậu nho nhỏ. Mingyu không thích đồ có cồn, say thì thích lắm, nhưng sáng hôm sau dậy thì chả khác gì mới ăn một đống giẻ rách vào mồm. Mingyu chỉ ngồi xử mấy cái đùi gà rán và nốc vài lon cola, để mặc cho mấy ông anh lớn chén chú chén anh đã đời.

Thả người nằm trên giường, cậu nghĩ mình nên đi ngủ. Thời gian đăng kí học phần là vào tám giờ sáng mai, cậu thậm chí đã xin nghỉ làm chỉ để ở nhà giành suất học với hàng ngàn đứa sinh viên khác, không thể ngủ quên được. Mingyu tắm rửa sạch sẽ, pha một ly sữa nóng, lục trong tủ ra đôi tất sọc xanh xấu ma chê quỷ hờn nhưng vô cùng ấm mà Soonyoung tặng năm ngoái ra mang vào chân, rồi lên giường. Mong rằng ngày mai cậu sẽ hốt được vài môn ngon ngon, không thì lại phải học trúng mấy ông thầy bà cô có tiếng “yêu thương” sinh viên, giữ sinh viên lại không cho qua môn.

Cánh cửa đầu tiên có màu trắng. Mingyu lục trong túi xách bên cạnh, lôi ra một bông thủy tiên trắng ép khô queo, áp lên cánh cửa. Cánh cửa bật mở, cậu bước vào bên trong. Có một sinh vật màu xám nho nhỏ trong túi áo cậu, nó trông như một cục len xám người ta hay đính đằng sau mũ. Sinh vật đó Mingyu không biết tên, nhưng nó đang ló đầu ra khỏi túi áo cậu, ngó xung quanh.

Căn phòng cậu vừa bước vào có khoảng chục cánh cửa màu xám, và Mingyu không biết nên đi đâu. Sinh vật trong túi cậu dùng hai chân trước của nó để chỉ về phía bên phải, Mingyu đi theo như người mộng du. Đến trước cánh cửa nó chỉ, cậu lôi ra một tập giấy viết chi chít cổ ngữ, áp lên cánh cửa. Cánh cửa bật mở. Mingyu vội vã bước vào.

Căn phòng này lại toàn là cửa màu xanh lam, và với sự hướng dẫn của sinh vật màu xám kì diệu trong túi, Mingyu tiếp tục đến được đúng cánh cửa mình cần. Cậu lấy ra một bức tranh nhỏ, vẽ ông mặt trời sau một đám mây trắng trên bầu trời xanh. Bức vẽ trông như chỉ được vẽ cho có, nhưng ông mặt trời trong bức tranh lại có mắt mũi miệng, và đang cười. Ngay khi bức tranh được giơ lên trước cánh cửa, nó bật mở.

Căn phòng tiếp theo cậu bước vào lại toàn cửa đen, và Mingyu lại tiếp tục nghe theo lời sinh vật nhỏ xíu trên ngực áo. Cậu lôi ra một cái búa, gõ nhẹ lên cánh cửa, nó bật mở gọn gàng như có người mở ra từ bên kia. Nhưng rốt cuộc bên kia không có ai cả.

Bên kia là một bàn ăn kiểu cổ rất lớn, và sau cái bàn ăn đó là một cánh cửa màu vàng.

Mingyu bèn lục tìm trong túi mình, xem có gì còn xài được không. Cậu lôi ra được một cái muỗng và một cái nĩa, bằng vàng. Có điều Mingyu không biết cậu nên đặt nó ở đâu. Có tổng cộng hai mươi mốt chỗ ngồi trên bàn, mỗi chỗ ngồi lại được lót khăn trắng và có đầy đủ muỗng đĩa trước mặt. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Mingyu nhận ra có một chỗ ngồi mà cái muỗng và cái nĩa trước mặt nó bằng bạc, cậu bèn thay hai thứ đó bằng hai thứ bằng vàng của mình.

Khi cái nĩa và cái muỗng vàng vừa chạm vào mặt bàn, cánh cửa bằng vàng cuối phòng bật mở.

Mingyu hộc tốc chạy về hướng đó, và giống như cơn ác mộng cũ, bức tượng màu đen không rõ hình thù kia đang đứng giữa phòng, trong thứ ánh sáng âm u như địa ngục.

Bỗng dưng Mingyu khóc. Cậu không hiểu sao cứ đến được căn phòng này cậu lại khóc, nhưng ước muốn bước qua cánh cửa sau lưng bức tượng kia quá đỗi mạnh mẽ, quá đỗi mãnh liệt, khiến cậu không kìm lòng được phải nấc lên.

Mingyu lết bằng hai đầu gối tới trước mặt bức tượng, cậu lôi năm thứ đã gom được ra rồi xếp dưới đất. Rồi bắt đầu dập đầu lạy. Nếu lần này còn không được nữa thì thực sự đã hết cách, cậu sẽ không đến được với thứ bên trong căn phòng kia, không chạm được vào thứ đó, không bảo vệ được nó, không thể mang nó ra khỏi đây.

Nhưng bức tượng màu đen bỗng tan ra như mây khói. Lúc cậu ngẩng đầu lên, một nắm đấm cửa đã hiện ra ngay trên cánh cửa phía cuối phòng. Mingyu vừa lết vừa chạy về phía cánh cửa, vặn mở nó một cách dễ dàng rồi xông vào bên trong, tim đập nhanh đến mức chỉ muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Căn phòng cuối cùng có màu xanh da trời. Một cái giường trắng trên nền xanh da trời đó. Trên cái giường đó có một người, mặc bộ đồ cũng màu xanh da trời, tóc đen và rất gầy.

Nhưng Mingyu không thể nhìn rõ mặt.

Cậu chỉ thấy người đó đang vẫy tay với cậu, và Mingyu lững thững bước lại gần, như người mê.

“Wonwoo?” Mingyu nghe chính miệng mình gọi, rồi không hiểu sao cậu lại gọi ra được cái tên ấy.

Người kia không đáp, nhưng tiếng cười trầm thấp vang lên rất dễ nghe. Người đó đợi cậu đến bên cạnh giường, yên lặng đưa bàn tay trắng xanh rất gầy ra, nắm lấy bàn tay cậu.

 

Mingyu tỉnh dậy ngay lúc đó, sáu giờ mười bảy phút sáng, trán vã mồ hôi và cổ tay trái bỏng rát. Cậu nhìn xuống tay mình, bàng hoàng nhận ra có một sự thay đổi vô cùng lớn trên mười hai con số trên đó.

00:00:24:17:06:38

Khoảng cách ba năm cậu gặp được soulmate của mình đã biến mất.

 

Cách đó hai mươi cây số, ở tầng bảy của bệnh viện Seoul, hàng tá các bác sĩ và y tá đang vô cùng kinh ngạc khi một bệnh nhân đang chết lâm sàng trong suốt một năm nay, vừa tỉnh lại.
 _______
Gần một tháng nay Mingyu không còn mơ thấy giấc mơ kì lạ đó nữa. Giống như nhiệm vụ đã hoàn thành, người cần ra đi cũng đã đi rồi, tất cả đã kết thúc và cậu không thể quay lại để tìm hiểu xem ý nghĩa thực sự của giấc mơ là gì nữa. Điều Mingyu chắc chắn là giấc mơ đó có liên quan đến soulmate của cậu, có một mối liên kết vô cùng chặt chẽ với số ngày cậu gặp được định mệnh của đời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net