Chương 1 : Cherry blossom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" I just wanna be the one

But to you, we're already done

Tell me, why'd you have to hit-and-run me?

Now I'm all alone crying ugly

You broke my heart just for fun

Took my love and just left me numb

Now it's eight in the morning

Hate in the morning (all because of you)

Another story that's sad and true

I can feel the pain, can you?

You had to be the one to let me down

To color me blue

Hate to see you with someone new

I'll put a curse on her and you

Ain't no looking back, now you're dead and gone

My love is gone too

All my love is go-o-o-o-o-o-o-o-one

All my love is go-o-o-o-o-o-o-o-one

All my love is go-o-o-o-o-o-o-o-one

All my love is gone

Now you're dead and gone. "

Những tiếng đàn guitar hòa hợp cùng giọng hát mềm mại cứ thế vang lên, không gian dường như ngưng tụ lại khi em hát. Khung cảnh yên bình hiện hữu trước mắt, bao phủ lên tấm thân gầy gò cùng mái tóc xoăn sóng lơi nhẹ nhàng màu nâu khói sáng của em. Hình ảnh bây giờ, em tựa như một vì tinh tú cao ngút trên bầu trời xuân thu kia, hoa anh đào đung đương theo từng nhịp đàn, em không biết mình đã ngồi đây tự bao giờ nữa nhưng mà em biết bản thân mình đã hát được bao nhiêu bài hát yêu thích rồi.

Cuộc sống của em thực sự rất ít phút giây bình an, gia đình em không dễ dàng gì cho con cái mình tự do theo đuổi ước mơ. Từ thuở nhỏ thơ đến giờ, chính em đã luôn ưu thích việc đàn hát, vẽ tranh. Em không dám bộc lộ bất cứ điều gì ở bản thân với cha mẹ, em sống với họ bao tháng năm qua nên em hiểu chứ ! Em hiểu mình không thể có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt ép bản thân dấn sâu vào guồng khắt khe do cha mẹ xây dựng.

Em yêu giọng hát, yêu cây đàn guitar, yêu thiên nhiên, yêu vẽ tranh, yêu giai điệu, yêu cảm giác được đắm mình vào thế giới âm nhạc hiền hòa hơn ai hết. Nhưng có lẽ, em chẳng yêu bản thân em một chút nào. Em đấy, chính bản thân em đấy, chưa từng đứng lên vì bản thân, vì khao khát to lớn của chính mình, em ghét cái cảm giác luôn phải phục dưỡng theo mong cầu của người khác, em không muốn phải sống như một con rối, cũng chẳng muốn phải suốt ngày nghe theo sự sắp đặt của ai cả.

Em luôn tự hỏi rằng "Liệu mình có sống mãi như này không? Liệu mình có thể hạnh phúc với những khát khao vĩ đại đấy không?". Quanh đi quẩn lại, ngày này qua ngày khác, em vẫn chẳng thể thay đổi bất cứ chuyện gì theo mong muốn của mình. Em thầm chán ghét con người hèn hạ trong mình, chán ghét thứ gọi là tương lai tươi sáng do gia đình sắp xếp. Em muốn sống cho chính mình chứ không phải cho ai, mà đến bây giờ, em vẫn chẳng thể làm gì để thay đổi được cuộc đời tẻ nhạt này.

Em ngồi hát từng câu từ em ấp ủ tình cảm nhất, em đặt chân tình vô giá nhất vào nó, em hiểu rằng chỉ có như này, em mới có thể hiểu được hai chữ "bình yên" rành rọt đến nhường nào.

Em không biết rằng đằng xa xa bên cạnh thân cây hoa anh đào quá cỡ ấy, luôn có bóng dáng âm thầm của một người con trai lạ lẫm, mỗi lần em ngân nga câu hát sớm muộn thì chàng trai ấy lại bỗng giác xuất hiện, tựa mình vào thân cây lắng nghe em hát, lẳng lặng khen thầm em. Gió xuân thu bẽ bàng thổi qua, tiếng hoa lá xào xạc nghe thật giống một giai điệu huyền ảo do thiên nhiên góp sức tạo thành. Khúc ca từ giữa em và thiên nhiên tựa như vẻ đẹp nghìn năm khó phai, phải nói rằng mỗi khi em hát thiên nhiên như đang gắng sức thiên vị muốn hát cùng em.

Kết thúc câu hát, em khẽ ho lên mấy tiếng khó khăn, quá trình em lén lút tập hát đã để lại cho em không ít hậu quả ảnh hưởng trầm trọng đến sức khỏe. Em đương thời không cảm thấy sợ hãi trước việc sức khỏe đột ngột giảm sút, em chỉ cảm thấy sung sướng khi bản thân đã có thể luyện tốt được những nốt nhạc trầm bổng hơn trước. Chỉ cần điều em mong muốn điều gì, em sẽ cố gắng đạt được, dù có thể có nhiều gian chuân nhưng vì những giây phút trọn vẹn ấy, em sẽ không ngần ngại.

Tiếng ho của em mãi rồi mới chịu dứt, giọng hát mềm dịu lúc bấy giờ dường như cuốn theo cơn gió thoảng qua mà biến mất. Giờ đây, để lại trong em chỉ còn là những âm thanh của sự đau ốm, cổ họng em đau nhức đến khàn đặc. Em đã mặc kệ bản thân liều lĩnh luyện tập xuyên suốt thời gian qua, nhận thấy cổ họng có vấn đề cũng bất chấp vươn lên. Vậy mà đến ngày hôm nay, em lại bất giác cảm thấy khó chịu, bàn tay thon dài từ tốn ôm trọn lấy cây đàn được bọc trong lòng một cách khó nhọc, em gắng đè sức mình trở lại.

" Mẹ nó ! "

Em cọc cằn chửi thề thành tiếng, ngón tay cấu víu mạnh vào cây đàn trên chân, giây phút này em tuyệt nhiên chấp nhận mình không thể làm gì được nữa. Muốn hát tiếp nhưng lại chẳng thể, cổ em đau rát, em phải tạm dừng. Em thẫn thờ để cây đàn bên cạnh mình, chân thu gọn lại, tay ôm lấy, cằm tì vào đầu gối giương mắt nhìn cảnh vật trước mắt. Dòng nước trong xanh chảy trôi êm đềm, sông xanh mỗi ngày một thêm tươi mới, mỗi mùa dòng sông lại mang đến những vẻ đẹp khác biệt. Em thích dòng sông này lắm, thích nó đến mức mỗi khi tâm trạng em tụt dốc không phanh, em sẽ lại tự giác chạy nhanh đến đây mà ngồi hưởng thụ, quên đi đống tiêu cực quanh co trong đầu.

"Miệng xinh đừng nên chửi tục."

Bỗng nhiên có dáng người cao ráo ngồi xuống cạnh cây đàn guitar, quay mặt nhìn sang khuôn hình thanh thoát của em. Em giật mình ngẩng đầu nhìn sang, mày khẽ nhíu chặt lại, không suy nghĩ gì bất giác mở lời.

"Anh là ai?"

Chàng trai ấy mỉm cười dịu dàng, chầm chậm duỗi chân thẳng xuống, nhìn em hiền hậu.

"Một fan hâm mộ lớn của em."

"Sao cơ?"

Em không hiểu lời chàng trai vừa nói với mình, em có phải thần tượng nổi tiếng nào đâu mà có người hâm mộ cơ chứ? Em chỉ đơn thuần là một cô gái thích đàn ca bình thường thôi kia mà.

"Anh nghe em hát nhiều lắm, em không biết chứ. Mỗi lần em ở đây, anh đều lặng lẽ đứng sau gốc cây anh đào này lắng nghe giọng xinh của em."

Anh chàng vừa nói vừa nhấc ngón tay của mình chỉ về hướng phía sau gốc cây, em thoáng ngạc nhiên trước lời nói của anh, em thực sự không biết đã có người lắng tai nghe mình hát suốt bao ngày tháng qua như vậy. Thậm chí người này còn không tạo ra bất kì tiếng động lạ nào làm em phát hiện, quả thực là một điều đáng ngờ.

"Phải nói thật lòng, em hát rất hay. Lần đầu tiên anh nghe được giọng hát trong veo như vậy, ngày đầu anh vô tình đi ngang qua đây anh thật tâm đã bị giọng hát của em làm cho thẫn thờ. Anh không biết vì sao anh lại thích nghe em hát đến khó tả, dần dà thói quen của anh vào mỗi buổi chiều rảnh là đều lén lút đến đây chờ được nghe em cất giọng."

"Anh biết lén lút là chuyện xấu nhưng chỉ có cách đấy anh mới có thể được nghe em hát thoả thích, một ngày nào anh không được nghe những câu từ do em hát, chắc hẳn anh sẽ rất nhớ nhung nó."

Em bị hàng loạt câu nói thật lòng của chàng trai trước mặt làm cho ngây ngốc, em không biết phải nói gì ngay lúc này. Đúng là trước giờ em được khen ngợi về giọng ca rất nhiều nhưng có lẽ đây chính là lời khen khiến em động lòng nhất. Lời khen từ người xa lạ sao mà chân thành rành rọt đến thế? Bấy giờ em tự nhiên không còn quan tâm đến chuyện mình đột nhiên bị nghe lén trong suốt thời gian luyện hát, bấy giờ em chỉ quan tâm người con trai trước mắt mình là ai? Sao lại có thể bộc bạch lời nói thật tâm đến thế?

Anh chàng bất giác cười thêm, ý cười ngây càng sâu đậm trước biểu cảm khuôn mặt cứng đờ của em.

"Em rất thích ca hát đúng không?"

Em khẽ gật đầu nhẹ thay câu trả lời.

"Thế tại sao em không đến học viện Four Stars? Nơi đấy thích hợp để em phô diễn tài năng nghệ thuật tuyệt vời của em lắm."

Tâm can em ngứa ngáy trước câu hỏi đường đột cùng ý kiến giới thiệu của anh, sao lại không đến ư? Lý do là gì nhỉ? Là do em không đủ tự tin hay do gia đình em không cho phép? Em chắc chắn rằng mọi lý do xuất hiện trong đầu em bây giờ chỉ đang biện minh cho con người vốn dĩ hèn nhát của em.

"Nói sao nhỉ? Anh muốn được nghe em hát nhiều hơn nữa, muốn được cho mọi người thấy bản thân em giỏi giang đến mức nào. Anh không biết trong lòng em nghĩ sao nhưng trước giờ anh vẫn luôn mong rằng em có thể tỏa sáng với niềm đam mê mãnh liệt này."

"Em à, đừng bỏ lỡ tài năng tuyệt hữu của bản thân. Cố gắng hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa, anh tin chắc rằng rồi sẽ có một ngày em sẽ thành công tuyệt đối trên con đường chinh phục ước mơ do mình chọn lựa."

Chàng trai nói xong liền đứng dậy, xoay chỉnh chiếc mũ lưỡi chai màu đen không họa tiết của mình, quay lưng rời đi.

"Anh đi trước nhé, hẹn gặp lại vào một ngày không xa. Em hãy xem xét lời đề nghị vừa rồi của anh nha."

Chàng trai vừa đi vừa vẫy tay đằng sau chào lại, đến khi khuất bóng, em mới từ từ thu gọn ánh mắt của mình lại. Em đây dường như đã bị lời nói khích lệ của một anh chàng xa lạ lẫm cho hồn vía điên đảo, ý chí chinh phục ước mơ đang thúc dục em tiến lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cảm xúc trong em lúc này tuyệt nhiên chỉ muốn nổ tung, cơn bứt rứt trong người theo thế mà hiện hữu. Em đứng dậy, ôm gọn cây đàn guitar của mình nhanh chóng chạy về nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc ấy tự bỗng hiện lên nụ cười không ai rõ.

Về đến nhà, em vội vã để gọn cây đàn yêu quý của mình lên trên kệ tủ, để dép ngăn nắp rồi chạy thẳng vào phòng khách - nơi cả gia đình em đang yên vị tập trung đông đủ. Em khẽ lo sợ trước lời đường đột định nói, bước đến gần khung cửa em bỗng chợt dừng bước, em sợ em nói ra sẽ khiến gia đình xung đột. Nhưng làm sao bây giờ? Em thực sự muốn sống cho giấc mơ của mình.

Em đánh liều bản thân, dứt khoát đi vào căn phòng rộng rãi, đứng trước bàn trà, động giọng cứng rắn đề nghị.

"Ba mẹ, con muốn theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình, con muốn sống theo cách của con, con khác muốn suốt ngày phải đi cái khuôn phép quý tộc không đáng có trong gia đình mình. Con biết khi con nói ra những lời khó nghe này sẽ khiến ba mẹ tức giận nhưng con cầu xin, làm ơi hai người cho con được sống một lần với ước mơ của mình, con hứa nếu không thành công như mong đợi, con sẽ quay về và phục dưỡng những điều ba mẹ mong muốn."

Ba mẹ em bị một tràng lời nói của em làm cho kích động, mẹ em như vừa nghe tiếng sét đánh ngang tai mà bàn tay trở nên run rẩy. Ba em hằn mặt đẩy gọng kính lên cao, ngước mắt nhìn em chằm chằm.

Thường ngày em sẽ bị ánh mắt này của người ba thân yêu làm cho hoảng sợ, song hôm nay lại khác, em lại chẳng hề sợ hãi gì nữa, em kiên quyết nhìn thẳng vào mắt hai người. Tâm tình em bình tĩnh như một con sông đang chảy mượt mà, chẳng hề giao động trước bất kì tác động mạnh mẽ nào.

Ba em đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn em đã dịu đi phần nào. Ông đưa tay vuốt gọn lọn tóc dính trên má em, rồi lại đưa tay lên xoa rối mái tóc của em.

"Ba biết sẽ có ngày con vững vàng dám nói lên mong ước của mình, và ba luôn mong con có thể mạnh mẽ đối diện với ba mẹ như vậy. Con gái yêu, ba không ngăn cấm con theo đuổi đam mê của mình nhưng ba có một lời dặn đối với con."

"Ba nói đi."

Em thẫn thờ nhìn ba, hơi thở dường như thêm sức nặng đến khó tả.

"Đã chắc chắn dấn thân vào con đường nghệ thuật thì ba mong con phải nỗ lực bằng tất cả những gì con có thể, đừng vì bất cứ chuyện gì xấu xảy ra đã dễ dàng đánh con gục ngã, biết chưa?"

"Vâng ạ."

Nước mắt của em ứ đọng lại, bàn tay vô thức nắm chặt lấy nhau, vào giờ phút này em biết chắc rằng mình đã và đang có thể chiến đấu mạnh mẽ trên con đường mình luôn mong chờ.

Mẹ em ôm chầm lấy thân hình gầy guộc của em, vuốt ve con gái, bà thầm thì từng câu căn dặn em hết lòng. Ba mẹ em ngày nay, hai người thực sự cảm thấy hạnh phúc và tự hào về đứa con châu báu của mình hơn ai hết.

---

Cre lời bài hát : Gone - Rosé ( BlackPink ).

- trời ơi tôi thích nhạc của bốn chị nhà lắm luôn ấy, thích nhất nhạc do Rosé sáng tác, nghe miết đến ám ảnh rồi. Tuy tôi không phải fan hâm mộ của nhóm nhưng vẫn thường xuyên nghe nhạc của nhóm lắm, cầu mong các chị sớm sản xuất thêm sản phẩm âm nhạc tuyệt hữu giống vậy. 😭😭

- tôi lần đầu viết truyện mong mọi người nhẹ dạ đọc vui vẻ thôi, có gì cần góp ý thì mọi người cứ thoải mái góp ý, tích cực tôi xin chân thành cảm ơn ạa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC