Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【Có một năm, tôi đi đến một sân trượt tuyết thiên nhiên ở miền bắc Trung Quốc để trượt tuyết, không cẩn thận bị lạc đường.】



————————————————



Có một năm, tôi đến một sân trượt tuyết thiên nhiên ở miền bắc Trung Quốc trượt tuyết, không cẩn thận bị lạc đường. Lúc đó là đầu tháng 2, buổi chiều đột nhiên gió nổi, tuyết rơi dày đặc, tôi hoàn toàn lạc mất phương hướng. Lúc đó, tôi đi vào một mảnh rừng, tìm được một nơi để trú.Đó là một căn nhà gỗ theo kiến trúc xưa, một bức tường gỗ rất cao vây quanh ngôi nhà. Tôi ôm ván trượt tuyết đi đến cửa, gõ gõ.


Lúc đầu không có ai đáp lại, tôi nghĩ chắc là tiếng gió át mất tiếng tôi gõ cửa, vì vậy tôi dừng lại, chuyển qua lớn tiếng gọi.


"Xin hỏi bên trong có người không? Tôi là khách du lịch vô tình đi ngang qua, muốn ở nhờ tránh bão."


Rất nhanh cửa liền mở ra, một người con gái mặc Kimono trắng xuất hiện ở trước mắt tôi. Đó là một người con gái rất đẹp, da thịt trắng như tuyết, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng nhìn tôi một lát, chậm rãi nghiêng người: "Vào đi."


Người con gái đó mang guốc gỗ cùng đôi vớ trắng, trên người chỉ mang một chiếc Kimono mỏng manh. Nàng đi ở phía trước, tôi nhìn lưng nàng, mái tóc dài dùng một sợi dây trắng buộc lên —— màu đen rất đẹp, không lẫn một chút tạp chất nào.


Chúng tôi đi qua một mảnh sân trống, phiến đá trên đường tích lại một lớp tuyết mỏng. Cuối con đường là chính phòng, gian nhà mở rộng, thoạt nhìn trống trơn. Nàng đi rất chậm, tôi đi theo sau nàng, toàn bộ đều bị nàng hấp dẫn.


—— Tôi yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Đúng vậy, tôi yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Như là bị yêu ma mê hoặc tâm trí, chỉ trong nháy mắt như vậy, trái tim của tôi đã hoàn toàn thuộc về nàng.


"Tôi là Oshima Yuko."


Nàng không trả lời tôi, chậm rãi đi vào trong.


Trong phòng rất sạch sẽ, ở giữa bày ra một bộ ấm trà. Nàng ngồi quỵ gối xuống bên cạnh, nói cho tôi biết: "Hướng đông có đường xuống núi, khi gió ngừng cô có thể đi."


"Tôi là Oshima Yuko."


Nàng không trả lời.


"Tôi —— "


Nàng chậm rãi ngẩng đầu, diện vô biểu tình: "Người khách lạ, cô không sợ tôi sao?"


"Sợ?"


"Cô là con gái, tôi sẽ không làm hại cô." Nàng chậm rãi cúi đầu, "Cô nên rời khỏi đây nhanh một chút."Lúc đó tôi mới nhớ ra.


Da thịt trắng noãn, gương mặt xinh đẹp, mặc Kimono màu trắng, xuất hiện lúc tuyết rơi dày đặc.Nàng là Tuyết Nữ.


"Nhảm nhí." Tôi cười rộ lên, "Làm sao có thể thế được."


Làm sao tin được a, đã là thời hiện đại rồi, ai còn đi tin ba cái chuyện yêu ma quỷ quái.


Nàng cúi đầu, chậm rãi rửa ấm trà. Tôi nghe được giọng nói lạnh lùng của nàng: "Vậy là, cô nguyện ý nhận nụ hôn của tôi?"


Tôi không trả lời ngay.


"Cô sợ à."


"Không phải." Không phải, tôi không phải sợ chết. Ngược lại, cuộc sống của tôi trống rỗng và vô vị, tôi không tìm được chuyện gì đáng giá để tôi lưu luyến cả, tôi đã từng mắc bệnh trầm cảm, đã từng tự sát, nhưng không thành.


Nàng nhìn tôi, im lặng chăm chú nhìn tôi. Có lẽ là nàng thử nhìn xem tôi đang nói dối ở đâu, tôi cảm thấy a, tôi thích nàng nhìn tôi.


Tôi thích dáng vẻ của nàng khi nhìn tôi. Nàng có một gương mặt đẹp đến khiến người khác đố kị, trắng như tuyết. Tôi nhìn thấy môi dưới của nàng có một nốt ruồi, một chút xíu thôi, nhưng cũng khiến cho nét đẹp lạnh như băng của nàng thêm sinh động, tô điểm cho nàng thêm gợi cảm yêu nhiêu(yêu tinh quấy nhiễu).


Tim tôi nhảy lên bịch bịch, đập vào màng nhĩ tôi, nhắc nhở tôi rằng tôi đã thật sự mê luyến nàng. Tôi nghĩ chứng bệnh trầm cảm của tôi chưa thực sự khỏi hẳn, tôi vẫn muốn tự sát. Tôi muốn hôn lên môi nàng, cho dù việc đó khiến tôi mất mạng.


"Được." Tôi trả lời, "Tôi nguyện ý."


Nàng nhìn tôi, vẫn im lặng nhìn tôi, không có bất luận biểu tình gì. Tôi thử nhích lại gần một chút, chống bàn tay bên cạnh nàng, đến gần đôi môi quyến rũ kia.


Nàng thở, thở như người bình thường vậy. Tôi nghe được mùi hương trên người nàng, hương của nàng ngọt đến ngấy.


"Vô lễ." Nàng vẫn duy trì dáng ngồi ngay ngắn, quát tôi.


Tôi lớn tiếng cười, nằm ngửa lên sàn nhà.


"Tôi ở lại qua đêm được không?" Tôi gác tay làm gối, mỉm cười nhìn sườn mặt nàng, "Tôi muốn uống trà."



————————————————



Nàng không để ý đến yêu cầu của tôi, lẳng lặng ngồi trên Tatami, nhìn ngọn núi xa xa. Tôi nằm đến bên cạnh nàng, đè lên góc tay áo của nàng, nhắm mắt lại. Tiếng gió thổi dần dần nhỏ đi, tôi ngửi mùi hương trên người nàng, không hay không biết thiêm thiếp ngủ quên.


Sáng sớm hôm sau tôi tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy bầu trời tái nhợt cùng bông tuyết rơi. Tôi nằm trong tuyết, bông tuyết rơi trên người tôi tạo thành một lớp dày. Ngôi nhà gỗ đã biến mất, sau khi tôi xuống núi nhiều lần hỏi thăm người bản địa, bọn họ vô cùng khẳng định nói cho tôi biết, trên núi không hề có ngôi nhà gỗ nào, chỉ có một truyền thuyết mỗi năm Tuyết Nữ xuất hiện một lần.


Tháng 2 năm sau cùng ngày, tôi lại đến sân trượt tuyết đó. Khí trời hôm đó cũng y hệt như trước, gió thổi rất mạnh, mang theo tuyết. Tôi đi dọc theo con đường năm ngoái, đi đến ngôi nhà gỗ kia.


Tôi nhớ năm đó tôi có đem theo một bộ ấm trà, trong lúc du lịch nhận được. Tôi đem bộ ấm trà bày ra trước mặt nàng, chờ nàng pha trà cho tôi. Nếu nàng có biểu tình, chắc khi đó nàng sẽ rất bất đắc dĩ. Đáng tiếc nàng không có.


Tôi cười đẩy bộ trà cho nàng: "Tôi muốn uống trà."


Tôi nhớ rõ năm ấy nàng không có pha trà cho tôi, tôi chỉ uống một ít nước sôi để nguội. Tôi hỏi nàng có đi ra thế giới bên ngoài không, nàng lẳng lặng không trả lời, qua hồi lâu mới lắc đầu.


"Tuyết Nữ không thể ra khỏi tuyết sơn hả?"


"Không phải."


"Vậy tại sao?"


Nàng không trả lời.


Tôi cũng không hỏi nữa.


Tôi bắt đầu thử nói chuyện phiếm với nàng, phần lớn đều là một mình tôi độc thoại. Tôi kể với nàng những gì được nghe và thấy trên đường du lịch, nàng không đáp lại một câu nào, chỉ bưng ly trà nhìn xa xăm, dường như chúng tôi đang ở trong một không gian và thời gian khác nhau, nàng không nhìn thấy tôi cũng không nghe được âm thanh của tôi. Tôi thường xuyên lẳng lặng nhìn ngắm sườn mặt của nàng, thỉnh thoảng nàng sẽ quay đầu lại, thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn tôi, chắc là nàng hiếu kỳ.


Ở năm thứ 3 nàng pha trà cho tôi. Trước đó một năm tôi có học một ít về Trà Đạo, giả vờ như ta đây có thể pha trà. Nàng quỵ gối ngồi bên cạnh nhìn tôi, lúc thấy tôi làm một động tác kỳ lạ nào đó, nàng liền đưa tay ngăn cản tôi.


Tôi cười, đem đồ đẩy qua cho nàng.


Nàng tiếp nhận, cúi mi tinh tế xoay trà.


Năm thứ 5, nàng đã có thói quen pha trà cho tôi. Tháng 2 năm ấy khí trời không tốt, tôi bị lạc giữa bão tuyết, mù mịt phương hướng mà lê lết thật lâu. Tuyết rơi đến đầu gối, tôi đứng trong tuyết, đưa mắt nhìn xung quanh.


Cho đến hôm nay, tôi vô lực nhớ lại từ khi nào mà nàng lại có thói quen treo lồng đèn ngoài cửa. Có thể là lâu rồi, có thể là mới bắt đầu. Tôi chỉ nhớ khi đó tôi nhìn thấy ánh sáng màu cam của chiếc lồng đèn, hai ánh sáng yếu ớt, lắc lư theo cơn gió.


Được 5 năm như vậy, tháng 2 hàng năm cùng một ngày tôi đều quay lại đó. Sau đó là 5 năm nữa, tôi 30 tuổi lần thứ 10 bước đi trên con đường kia. Nàng đã pha trà và ngồi ở chỗ cũ, tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nàng 10 năm gương mặt không hề biến đổi. Tôi cảm thấy sợ, trong đầu nhớ rất rõ khóe mắt tôi đã có ba đường chân chim rất nhỏ.


Chung quy chúng tôi không giống nhau.


Tôi chậm rãi già đi, mà nàng vĩnh viễn ở hình dạng xinh đẹp nhất.


Chứng trầm cảm của tôi một lần nữa phát tác, bóp lấy yết hầu của chính mình, cảm giác được nhịp đập của mạch máu, muốn bóp nát chúng nó.


Nàng đã nhận ra dị thường của tôi, hồi lâu mở miệng: "Năm nay cô nói rất ít."


Tôi buông lỏng tay mình.


"Cô có muốn linh hồn của tôi không?"


Nàng nhìn tôi, dùng hình dạng tôi thích nhất nhìn tôi. Nàng có thể nhìn thấu tâm can tôi không, thấy được trái tim tôi đang khiếp sợ, yếu đuối, ái mộ nàng?


Một lát sau, nàng gật đầu một cái.


Tôi từ từ nhích đầu gối đến bên người nàng, cầm lấy vai nàng, ngồi xuống.



————————————————



Thỉnh thoảng nàng có nói chuyện với tôi, không nhiều lắm, nghĩ một câu nói một câu. Thường chờ cho tôi ý thức được nàng đang nói chuyện, thì nàng đã không nói nữa.


"Tôi chỉ tỉnh dậy được một ngày, mỗi năm."


"Đêm đến, sương ngưng đọng trên lá cây được một giọt, thì một ngày của tôi kết thúc. Tôi sẽ ngủ, cho đến năm sau mới tỉnh lại."


"Nụ hôn của tôi không hút mất linh hồn cô, chỉ là đặt lên người cô một dấu ấn của tôi. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ngửi được mùi vị của linh hồn cô, tìm được nơi linh hồn cô cư ngụ."


Nàng chưa từng biểu đạt nhiều, chỉ là thường hay tự thuật. Tôi nghe giống như là một màn sương mờ bao phủ lấy cô đơn, có lẽ chỉ là ảo giác của tôi.


Tôi từ từ nhích đầu gối đến bên người nàng, cầm lấy vai nàng, ngồi xuống. Nàng vẫn không nhúc nhích, tôi tùy ý từ từ tiếp cận, chậm rãi đến gần môi của nàng.


"Có thể. . . nhắm mắt lại không?" Tôi dừng lại, thử hỏi nàng.


Tạm dừng trong chốc lát, nàng từ từ nhắm hai mắt.


Tay của tôi phủ lên vai nàng từ từ buông đến đôi bàn tay đặt trên đầu gối của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy. Nàng không có một chút kháng cự nào, yên lặng nhắm mắt, ôn hòa thuận theo. Tay tôi với đến đai lưng bên hông nàng, thoáng run rẩy kéo nàng lại.


Tay nàng khẽ động, trừ lần đó ra không có phản ứng nào khác.


Tôi bắt đầu hôn lên cổ nàng, từ chiếc cổ ôn nhuận như bạch ngọc hướng xuống, hôn lên đôi vai mảnh khảnh ẩn dưới chiếc áo Kimono. Tay tôi tiến vào bên trong Kimono, ngón tay chạm được gò ngực mềm mại đẫy đà của nàng.


Nàng vẫn như cũ chỉ khẽ động cánh tay, nhịp thở uyển chuyển như hồ điệp giương cánh.


Tôi chậm rãi rút tay lại, nâng cằm nàng, dán môi mình lên môi nàng.


Một giây, hai giây, ba giây, không có gì thay đổi. Trái tim nhơ bẩn của tôi vẫn đang đập, tôi vẫn đang sống.


"Linh hồn của cô thuộc về tôi, từ giờ cô không thể đầu thai chuyển kiếp."


Tôi gật đầu.


Quần áo của nàng đã mất trật tự, tóc dán lên mép môi. Tôi đưa tay giúp nàng đem sợi tóc kéo ra sau tai, sửa sang lại Kimono cho nàng.


Đó là lần cuối cùng tôi đến đó. Tôi không cách nào tưởng tượng được tình cảnh phải đối mặt với nàng khi gương mặt tôi đã già đi, nhưng tôi lại lưu luyến nàng, không muốn bản thân chỉ đơn giản như vậy mà chết đi. Mục đích của tôi là sống tạm bợ cho qua ngày, một thân một mình chậm rãi già đi, chậm rãi xóa nhòa hình dáng của nàng trong trí nhớ. Tôi chỉ nhớ được bộ Kimono như tuyết cùng da thịt trắng ngần của nàng, nhớ rõ nốt ruồi nhỏ trên môi nàng, nhớ rõ mùi hương trên người nàng. Có một năm tôi mơ thấy nàng, nàng trong mơ cúi đầu nói gì đó, tôi không thấy được gương mặt nàng. Sau giấc mộng, tôi phát hiện ra tôi đã không nhớ nổi dáng vẻ của nàng nữa.


Tôi dần dần già đi.


Cận kề cái chết.


Trước khi chết tôi nhớ đến nàng, vẫn không nhớ rõ dáng vẻ của nàng. Tôi nghĩ có lẽ nàng sẽ nhớ đến tôi nhưng cũng có thể không nhớ đến tôi, nếu không đã nhiều năm như vậy sao không thấy nàng đến tìm tôi. Giữa chúng tôi, vĩnh viễn chỉ có tôi chủ động, nàng chẳng qua là bị động tiếp nhận, nàng chỉ không chống cự. Lòng ái mộ của tôi, như thế đó, thật đáng buồn.


Ngay cả vậy, tôi vẫn muốn gặp nàng.


Hôm nay nàng đứng trước giường bệnh của tôi, vẫn mặc chiếc Kimono màu trắng kia, buộc chiếc thắt lưng và mái tóc đen óng dài phiêu lượn. Nàng vẫn là nàng, vẫn là người con gái đẹp nhất trong trí nhớ của tôi.


Bông tuyết ngoài cửa sổ đung đưa rơi, đêm tháng 2 yên tĩnh không có gió.


"Em đến lấy linh hồn của tôi à?" Mắt tôi ngấn nước, hỏi nàng.


Nàng nhẹ nhàng gật đầu.


"Đã lâu không gặp."


Nàng không trả lời.


Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy dáng vẻ già nua của mình trong đôi mắt nàng.


Nàng trầm mặc, như trước đây, trầm mặc. Tôi biết nàng đang nhìn tôi, không phải vì nàng thích nhìn tôi, mà là vì nàng nhìn nơi nàng muốn nhìn.


"Tôi sẽ biến thành cái gì?"


Linh hồn tôi không thể luân hồi chuyển kiếp, sẽ biến thành cái gì?


"Tôi. . . từng gọi cô, một lần." Nàng đột ngột mở miệng, gián đoạn, "Tôi nghĩ. . . có lẽ cô. . . không còn muốn gặp tôi nữa."


Tôi sững sờ, thậm chí quên mở mắt. Tôi rốt cục cũng nhớ lại giấc mơ nhiều năm trước, nàng trong mơ cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng, âm thanh nức nở lại nhẹ nhàng: "Tôi rất. . . nhớ cô."




"Tôi rất. . . nhớ cô."



(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net