[Trans] Thất Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Văn Ức | Duệ Lạc | Nhất Hạo | Hàng Mặc

Thất Tịch? Thất tịch!

 Kết thúc một ngày tập luyện mệt mỏi, Phương Tường Duệ từ phía sau ôm lấy lưng đội trưởng Hà Lạc Lạc dụi dụi đầu làm nũng. Hàng ca thì bị Mặc ca cầm tay kéo đi về phía căn phòng tinh yêu để tập hát. Trì Ức bảo bảo trề môi, nghĩ đến con người đang ở nơi xa kia. Bây giờ bên kia hẳn là đang vào ban ngày đi, tại sao lại chẳng có gọi điện thoại? Tin nhắn cũng chẳng có lấy một tin, mặc dù không phải là tình nhân nhưng ít ra ngày hôm nay cũng nên gọi một cuộc điện thoại chứ. Nghĩ đến đây tâm trạng Trì Ức bảo bảo liền rơi xuống đáy vực thẳm.

Trì Ức híp mắt nhìn người vừa vào cửa cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhìn Hạ Thiên Nhất cảm xúc bất an. Mãi đến khi Ân Hạo tắm xong đi ra, Hạ Thiên Nhất lén lén lút lút đem người kéo lên sân thượng rồi. Vốn là một em bé hiếu kỳ nên Trì Ức đem áo khoác của Phương Tường Duệ bọc mình lại, lặng lẽ làm ổ ở cửa ban công giả vờ mình là đống quần áo to lớn. 

Lén lút nhìn trộm, sau đó thấy Hạ Thiên Nhất một tay gãi đầu, tay còn lại lấy từ trong túi quần ra một cái hộp rất đẹp đưa cho Ân Hạo.

"Cho ... cho tớ??"

Ân Hạo nhìn thấy thì mắt sáng ngời muốn đưa tay ra nhận, do dự một hồi vẫn là duỗi tay chỉ vào mình, hỏi. 

"A... Đúng vây. Hai ngày trước ở nhà liền bị tỷ tỷ kéo đi mua lắc tay, thấy đẹp nên mua về cho cậu một cái"

Trì Ức nhịn cười suýt nữa đem điện thoại đưa ra ngoài, liền cố gắng phục hồi tâm trạng tiếp tục làm máy quay ẩn. Cái tên muộn tao này, A Văn nhà mình mới không cần như vậy... 

Ân Hạo mím môi nhìn Hạ Thiên Nhất nở nụ cười, Hạ Thiên Nhất vẫn một mực giữ tay sau gáy ánh mắt nhìn lung tung.

"Ách... Cậu... Cái kia ..."

Hạ Thiên Nhất ấp úng cả buổi vẫn chưa nói được câu hoàn chỉnh, Trì Ức ở bên ngoài nghe mà sốt ruột. 

"Cậu đói bụng sao?" [Câu nói mang nghĩa khác nhau :v]

Ân Hạo mặt nóng ran, cũng may là ở sân thượng trời tối nếu không chỉ sợ phải đào lỗ để chui xuống mất.

"Để tớ đi nấu mì cho cậu, những cái khác tớ đều không..."

Ân Hạo quay lưng chuẩn bị đi liền bị kéo lại, ngoài cửa đầu Trì Ức suýt nữa đập lên tường mất rồi. Trì Ức ở trong lòng thầm cổ vũ cho Hạ Thiên Nhất. Cố lên lão Thiết! Bắt người!

"Cái kia...Hôm nay là Thất tịch, chúng ta liền cùng nhau... Cùng nhau?" Hạ Thiên Nhất sờ mũi vẫn là không nói ra câu kia.

"Được, được, tớ cũng không muốn suốt ngày làm cẩu bị ngược đãi"

Hai cái tên ngốc này sắp làm Trì Ức đầu đạp vào tường rồi. Hai người cứ đứng như vậy mãi, Hạ Thiên Nhất cuối cùng vẫn không nhịn được duỗi tay đem người ôm vào lòng. Ân hạo tay vừa đặt ở eo Hạ Thiên Nhất liền bị tiếng kêu lớn ở ngoài cửa dọa sợ vội bỏ tay xuống, hai người mau chóng tách ra.

"A ui đau chết mất" Nghe kiểu này chắc là đầu bị đập vào tưởng không nhẹ.

"Trì Ức?" Hai người đi ra liền nhìn thấy Trì Ức, sợ muốn chết.

"A trùng hợp, Thất tịch vui vẻ, Vĩnh...Vĩnh kết đồng tâm" Nói xong Trì Ức bò ra khỏi cửa, tay cầm điện thoại chạy như bay. Để lại Hạ Thiên Nhất cùng Ân hạo còn nguyên vẻ mặt, chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ. 

Trì Ức cầm đoạn phim phát tán cho các anh em ở phòng tập, thành công gây náo loạn cho mọi người một phen, mọi người la hét đòi ăn kẹo mừng. Mọi người đông vui náo nhiệt nhưng vẫn không có bóng dáng của Triển Dật Văn. Trì Ức xẹp xẹp miệng, đã gần mười hai giờ khuya vậy mà Triển Dật Văn vẫn không gửi tin nhắn cũng chẳng gọi điện thoại. Trì Ức đến cùng vẫn là không nhịn được, gửi đi tin nhắn "Thất tịch vui vẻ" rồi lấy chăn chùm khắp người không chừa chỗ nào.

Chẳng biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy điện thoại rung thì liền lập tức tỉnh dậy, không có nửa điểm mơ hồ, nhìn thấy dòng chữ cùng số điện thoại thân quen liền có cảm giác thư thái. 

"Uy, đã ngủ chưa?" Thanh âm mềm mại kia truyền đến tai Trì Ức, bực bội cả ngày đều biến mất. 

"Có một chút, cậu làm sao bây giờ lại gọi cho tớ?" Thanh âm nhỏ nhẹ có điểm ủy khuất làm Triển Dật văn trong lòng cảm thấy động tâm.

"Tớ nhầm, tớ nghĩ bây giờ bên đó đang là mười giờ, nhanh ngủ đi, lỡ đánh thức cậu dậy..."

"Cậu có phải quên nói với tớ cái gì đó rồi đúng không?" Trì Ức đạp đạp chân chờ câu trả lời của người kia.

"Thất tịch vui vẻ, quà tớ để ở dưới ván giường, tớ rất nhớ cậu!" Trì Ức cười khúc khích. Thấy chưa, A Văn nhà chúng ta vẫn thẳng thắn hơn nhiều.

"Mau ngủ đi, chăm sóc tốt bản thân, đừng để tớ lo lắng!" Dặn dò vài câu hai người liền luyến tiếc cúp điện thoại. Trì Ức nhanh chóng xuống giường, đem ván giường lật lên, tìm một lúc cũng thấy chiếc hộp nhỏ tinh xảo, vui vẻ mở ra, lúc đó liền có tin nhắn từ Triển Dật Văn.

"Lấy xong thì mau mau đi ngủ, tớ mua cho cậu ăn, có khi lúc tớ trở về liền thấy cậu mập mạp tròn vo a"

Trì Ức nhìn Triển Dật Văn gửi tin nhắn, miệng cười, liền trả lời "Về sớm một chút" 

**

"Người yêu ơi, từ ngày yêu em, điều ngọt ngào rất dễ dàng có được.

Người yêu ơi, đừng bướng bỉnh. Ánh mắt của em như đang nói 'Em nguyện ý'"

Phương Tường Duệ hát đi hát lại vẫn cảm thấy không tốt, đang chuẩn bị hát lại liền cảm thấy trên vai nặng thêm.

"Ngày mai lại hát, ngủ đi" Hà Lạc Lạc úp sấp lên người Phương Tường Duệ, thoáng thấy mày hắn nhíu lại muốn đưa tay xoa dịu lại bị gạt ra.

"Cậu ngủ trước đi" Nghe âm thanh lạnh lùng băng lãnh truyền đến, Hà Lạc Lạc liền mang tâm tình của vợ nhỏ.

Thất tịch, là thất tịch đó anh trai!! Xem như là một ngày tốt đi, cậu mau đi mà nhìn Hạ Thiên Nhất kìa! Không nhìn Hạ Thiên Nhất, thì đi mà xem Tôn Diệc Hàng! Tôn Diệc Hàng vì muốn Lâm Mặc vui vẻ mà xuống bếp nấu mì cho cậu ấy kìa!

Hà Lạc Lạc xoắn xuýt một hồi, thầm mắng Phương Tường Duệ. Sau đó liền ôm chăn đến tới phòng của Trì Ức, nằm thẳng trên giường ngủ của Triển Dật Văn, muốn nhanh nhanh đi ngủ nhưng lại chẳng thể ngủ được.


"Này này, này này, đã ngủ chưa?" Phương Tường Duệ ẩn nấp như mèo, ngồi xổm ở giường Triển Dật Văn chọt chọt lưng Hà Lạc Lạc. Hà Lạc Lạc vừa mới ngủ được liền mơ hồ bị đánh thức, xoay người nhìn Phương Tường Duệ.

"Làm sao vậy?"

"Hơi trễ nhưng vẫn muốn nói với cậu Thất tịch vui vẻ"

Phường Tường Duệ lấy tai nghe nhét vào tai Hà Lạc Lạc mở lên bài 'Bong bóng tỏ tình' luyện thật lâu mới có thể mềm mại như vậy.

"Bài hát này dành cho Hà Lạc Lạc, chỉ có Lạc Lạc mới được nghe"

Phía cuối bài Phương Tường Duệ còn nhắn thêm câu nói bằng giọng trầm trầm của mình, làm Lạc Lạc cười tít mắt.

"Êm tai!!" Sợ đánh thức Trì Ức, Hà Lạc Lạc dựa sát tai Phường Tường Duệ nói, còn tặng kèm trên khuôn mặt đẹp trai một nụ hôn.

"Đi, trở về phòng ngủ, Trì Ức ngáy như vậy chỉ có mỗi Triển Dật Văn là chịu được" Nói xong liền đưa Hà Lạc Lạc về phòng. Trì Ức xẹp xẹp miệng, không biết có phải mộng đẹp hay không miệng đều mang ý cười.

Triển Dật Văn mau trở về, đừng làm tớ đến trong mơ vẫn phải nhìn thấy cậu.

Tớ rất nhớ cậu! 

______________________________

04/09/2017

Haizz, Thất Tịch qua rồi mà mình mới đăng cái này lên TvT thật hết nói nổi! Quà tặng bé nhỏ đợi Văn bảo bảo quay về. Nay tui nghỉ nên làm nè! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net