Phần 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khoảnh khắc Woo JooIn vừa dứt lời, khung cảnh xung quanh cũng tạo nên một biến động rất lớn.

Những bóng hình phản chiếu mờ ảo trên tấm gương bỗng biến mất và tất cả chỉ còn lại thân ảnh rõ ràng nhất của cả Woo JooIn lẫn Ham Dan I.

Khi cậu trấn tĩnh quan sát xung quanh thì chợt nhận ra Ham Dan I ở trước mặt cậu, đã trở lại bộ mặt vô cảm như trước. Quyển sách trên tay cậu đã biến thành một tấm vé. Giống như cái mà người ta thường đưa khi vào nhà ma ấy.

Trên tấm vé có ghi :

"Tòa án"

Thứ này.... Woo JooIn khẽ nghi hoặc thì ở phía trước, Ham Dan đang xoay lưng về phía cậu. Cánh tay chỉ về phía tấm màn đen vừa nãy, và nói:

"Bây giờ, anh có thể kéo tấm màn đó ra không?"

Nghe thấy yêu cầu được lặp lại Woo JooIn đưa mắt nhìn lại tấm màn.

Kế tiếp, cậu xoay người quan sát những tấm gương đã thay đổi, rồi lại ngó đến tấm vé trong tay.

Có lẽ, cậu rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.

Thế là, Woo JooIn gật đầu với Ham Dan I, rồi bước từng bước, tiến về phía trước.

Nếu đúng theo những gì cậu nghĩ thì lần này, Woo JooIn có thể kéo được tấm rèm ra.

Và Quả nhiên, tấm rèm mới vừa nãy vẫn còn nặng như sắt , lại nhẹ tựa lông hồng mà chuyển động theo hành động của Woo JooIn. Vậy nên, đồ vật được nó che giấu cũng vì thế mà dần hiện rõ trước mắt hai người.

Tuy nhiên, người duy nhất có biểu cảm ngạc nhiên chỉ có mình Woo JooIn. Cậu mở to mắt, nhìn vào bóng hình phản chiếu của bản thân trên tấm gương.

Là cậu bé Woo JooIn.

Ánh sáng tỏa ra chói mắt từ chiếc gương nhanh chóng chộp lấy cả cả hai người và kéo họ vào trong đó.


Cho đến khi hoàn toàn cảm nhận được bầu không khí đã thay đổi thì Woo JooIn mới chậm rãi hạ cánh tay đang che lấy mắt mình  xuống. Và rồi, cậu lại một lần nữa, khó tin nhìn khung cảnh xung quanh.


Những người đến tham dự với vẻ mặt nghiêm túc, pha lẫn ghét bỏ, hờn trách.

Những người lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm, đang mang trên mình bộ đồ của luật sư. Hay vị thẩm phán cao quý đang ngồi bàn gỗ trên cao kia, mang trong mình quyền xét xử tội nhân.

Nơi Woo JooIn đang đứng là một chỗ trống đằng sau những vị khách tham gia phiên tòa xét xử. Cậu đưa mắt nhìn đến người phụ nữ mà cả đời này cậu không nghĩ sẽ gặp lại, rồi cụp mắt lướt đến bóng hình nhỏ bé đứng ở nơi dành cho người làm chứng.

Cậu bé với mái tóc vàng caramel nổi bần bật, đôi mắt vô cảm, gương mặt lạnh nhạt, trên môi thốt ra từng lời tố cáo chính xác đến từng thời gian địa điểm, một việc đã gây ngạc nhiên cực độ cho những người có mặt.

Chẳng biết vì lí do gì mà Woo JooIn lại không cử động được. Có thể là do cậu thừa biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo chăng?

Và vì lí do gì mà cậu lại đến đây?

Ham Dan I, người đang vô cảm quan sát bao quát phiên tòa, bỗng thay đổi biểu cảm với tốc độ chóng mặt, và nhanh tay kéo Woo JooIn chạy đi.

Nhưng quan trọng, hướng chạy lại là hướng đi đến cậu bé nhân chứng kia.

Hành động bất ngờ khiến một người vốn minh mẫn như Woo JooIn cũng chưa thể phản ứng lại kịp và cậu cứ bị cô bé kéo đi như thế.


Có lẽ là do tái hiện lại kí ức nên những người kia không thấy được cả hai người bọn họ.

Thế nhưng, Woo JooIn chẳng hiểu vì lí do gì mà cô ấy lại gấp gáp như thế.

Sau một hồi chạy đến với vẻ gấp gáp thì cuối cùng, cả hai người đã đến được chỗ đứng đằng sau bản thân cậu năm xưa, Ham Dan I vừa nhìn người phụ nữ kia, vừa thúc giục Woo JooIn:

"Nhanh lên!"

Cậu khó hiểu nhìn cô ấy rồi tiếp tục nâng mắt lên vẻ mặt sững sờ đến bi phẫn của người mẹ kế kia. Cho đến khi chạm đến đôi mắt chứa đầy ghê tởm thì cậu mới hiểu ý của Ham Dan I.

Thế là, dù biết hành động này sẽ chẳng mang lại hiệu quả rõ rệt gì đâu. Những lời nói kia cũng sẽ chẳng biến mất như kiểu nó chưa hề tồn tại.

Nhưng mà, bước chân của Woo JooIn vẫn quyết định đi. Ngay khi người phụ nữ kia bắt đầu tỉnh lại và bị sự phẫn nộ che mờ lí trí mà hét lên, thì Woo JooIn đã dùng hai tay của mình, che lại đôi tai của cậu bé năm đó.

Ánh nắng xuyên thấu qua cánh tay vô hình như đáng nhắc nhở Woo JooIn.

Nhưng chẳng hiểu vì lí do gì , một giọt nước mắt đã vô thức rơi xuống bên mắt trái của Woo JooIn, lướt qua nụ cười nhẹ nhõm, và ở phía trước cậu, khác với kí ức khổ sở năm đó, một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt phải của cậu bé đang mất hết niềm tin và dần lụi tàn vẻ ngây thơ vốn có.

Khung cảnh năm ấy cũng dần trowr nên mơ hồ rồi biến mất trước khi Woo JooIn có thể bình tĩnh mà nhận ra.

Cuối cùng , thứ còn lại trong tâm trí của Woo JooIn chỉ có một âm thanh thế này:

" Thiên sứ chỉ nên nghe những điều tốt đẹp từ thiên đường. Tôi trả lại bạn những hạnh phúc mà bạn đã trao. Vì bản thân bạn xứng đáng được yêu thương."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net