Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác sau khi chu toàn xong mọi thứ cho Tôn Cẩn Nhi thì lặng lẽ bước đến nơi lúc chiều xảy ra sự việc không mong muốn.

Lúc chiều hắn không biết sự tình sao lại thành thế , có thể là Cẩn Nhi cố tình dựng nên mọi chuyện để đổ hết tội lỗi cho Tiêu Chiến đạt mục đích nào đó , ... cũng có thể Tiêu Chiến gây ra để trả đũa những việc Cẩn Nhi gây ra với câu... nhưng...Tiêu Chiến sẽ không bao giờ làm vậy. Cậu không thích so đo hơn thua với người khác,hơn nữa Tiêu Chiến biết nhấn nhường kẻ trên người dưới , phải trái đúng sai , thì việc đó cậu không có khả năng và không thể có khả năng làm ra.

Tôn Cẩn Nhi cũng có thể sẽ không làm  nhưng cũng có thể làm. Tính Cẩn Nhi tuy đôi chút có hóng hách thực dụng , nhưng thân nữ nhân sao có thể gây ra chuyện đó..

Một tràng rối rắm vay quanh tâm trí Vương Nhất Bác. Nhìn trước mắt vũng màu đỏ chói mắt của người kia làm tâm hắn có chút nhói đau. Hắn không biết là ai làm ra chuyện đó , nhưng dù hắn có không để tâm đến cậu cũng không nỡ làm cậu bị thương đến như ngày hôm nay.

Nếu hắn không mang Cẩn Nhi về đây có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu hắn để tâm đến cậu hơn dù chỉ một chút cũng , sẽ không trở nên kết quả thảm hại như hôm nay.

Dọn dẹp xong thứ chất lỏng tanh nồng khiến người khác khó chịu, Vương Nhất Bác rời khỏi nhà trong đêm hôm mà đến bệnh viện mà tài xế Trình đã đưa cậu đến

.................

Trên giường bệnh là hình ảnh thiếu  niên tay mang kim tiêm truyền dịch đang nằm mê mang không rõ do  đang ngủ yên hay do bất tĩnh vì đuối sức.

Vương Nhất Bác sau khi đến liền bảo tài xế Trình về nhà thu xếp đồ cho cậu ,chính mình thì ở lại canh chừng con người đang nằm không hay biết sự tình trên giường  .

Chính Vương Nhất Bác cũng không rõ đây là quan tâm , hay thương hại... hắn chỉ biết mình muốn xem kĩ và xác định người này bình an ...mọi thứ còn lại hắn không để tâm đến.

Những ngày sau mỗi tối khi xác định Tiêu Chiến đã ngủ say Vương Nhất Bác mới âm thầm mở cửa phòng bệnh mà chăm nom cậu xuyên đêm.

Tiêu Chiến không hay không biết sự tình gì trong những ngày qua . Cậu tỉnh lại sau 3 ngày nằm mê mang trên chiếc giường trắng ,mùi thuốc sát trùng của bệnh viện luôn làm cậu khó chịu.

Từ khi tỉnh lại , Tiêu Chiến không hề nói năng câu gì cả , ai hỏi cũng không trả lời ,đôi lúc khiến y tá và bác sĩ đến kiểm tra định kì cũng mệt mỏi  và khó xử.

Cậu cứ như thế suốt hai tuần liền , đôi mắt mông lung cứ nhìn màng trời xanh thăm ngoài khung cửa sổ , không biết đang nghĩ gì mà cứ như kẻ mất hồn .

Hai tuần trôi qua trong thinh lặng , cảm thấy không còn gì trở ngại cậu xin xuất viện về nhà sớm vì không chịu nổi sự ngột ngạt trong bệnh viện.

Vương Nhất Bác vốn không biết cậu xuất viện , mấy tuần liên tiếp hắn tất bật trong đống công việc hồ sơ và cả hợp đồng với các công ty yêu cầu hợp tác , lại thêm chăm sóc Cẩn Nhi một thân ' bị thương mất sức' ở nhà mà không đến bệnh viện thăm cậu.

Đến tận qua tuần thứ 3 hắn đến bệnh viện lại không thấy cậu đâu , liền tùm kiếm nhưng cũng không thấy được điều hắn muốn . Đến hỏi y tá thì cô ấy bảo cậu đã xin xuất viện hai tuần rồi.

Hắn nghe xong  liền chạy về nhà nhưng vẫn là như những gì lặp lại lúc nãy , không hề tìm thấy bóng dáng cậu đâu.

Hắn chỉ đơn giản nghĩ cậu vì giận hắn mà đi đâu đó hoặc ở nhờ nhà bạn rồi đi. Cứ thế hắn lại bỏ qua bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn mà quay về phòng tìm Tôn Cẩn Nhi như mọi khi.

Nhưng cứ thế đã hơn 2 tháng rồi, không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu cả, đến trường hỏi thì cũng không ai biết , đa số đều là đàn em cấp dưới. Bọn họ đều trả lời cùng một câu ' khối trên đã tốt nghiệp lâu lắm rồi ' .

Hắn như chưa hết bàng hoàng , cậu tốt nghiệp từ lâu rồi hắn lại không mảy may biết đến , giờ thì tốt rồi... cậu chặn máy hắn , bạn bè cậu thì hắn không biết ai cả ngoại trừ Từ Lam lúc trước có hay chở cậu về nhưng hắn làm gì có số điện của Từ Lam.

Cứ thế hắn loay hoay cả tuàn vẫn không tìm được bóng dáng người kia... cậu lần này là bỏ đi thật rồi.

..........

Con đường trung tâm Thượng Hải náo nhiệt ồn ào ,người dân các tầng lớp đều tồn tại trên mảnh đất xa hoa phồn thịnh không thua gì Bắc Kinh này , tại một nơi gốc phố , người khác qua qua lại lại vẫn không thể nở bỏ qua đám đông đang vây quanh cậu thiếu niên trên tay cầm sáo tấu nhạc.

Nơi đây vốn rất ít có người sử dụng nhạc cụ truyền thống , ở nơi trung tâm thành phố lại càng hiếm gặp hơn , nay lại bắt gặp được người tấu nhạc bằng sáo không khỏi thu hút ánh mắt trầm trồ khen ngợi.

Tiêu Chiến đôi mắt vô hồn nhìn về trước , hai tay không ngừng tấu lên điệu Vấn Tình quen thuộc . Cậu đến đây đã hơn 3 tuần nay rồi, tuy trên tay cầm tấm bằng Đại học hạng A nhưng tìm việc làm phù hợp lại không dễ tìm chút nào. Trên người lại chỉ còn vài đồng nên đành tìm đại việc gì đó để kiếm tiền trước , sau đó hãy tính tiếp việc xin vào công ty.

Sau vài ngày lang thang tìm kiếm việc làm nơi xa lạ , cậu cũng tìm tạm cho mình công việc ổn định.

Sáng cậu sẽ tấu sáo đường phố để kiếm chút đỉnh tiền vặt , tối đến phụ việc cho quán ăn đêm . Tuy tiền không có bao nhiêu nhưng cũng đủ sống và trang trải cuộc sống ở đây.

Ngôi nhà cậu sống là một căn hộ trong chung cư Tầm Vân. Tuy nhỏ nhưng cho một người ở cũng không phải chặt , mọi thứ đều đầy đủ , chỉ có điều tiền tháng khá đắc đỏ. Do đó cậu cần tranh thủ nhanh nhất có thể tìm một công ty vào làm. Lúc đó sẽ không còn lo lắng gì nữa.

Cậu bây giờ rất ổn , chuyện tình cảm với kẻ vô tâm... cậu coi như kiếp này cậu và hắn có duyên không phận vậy. Đành tuân theo ý trời kiếp này , tình cảm tốt nhất tự mình một lần nữa chôn chặt vào tâm khảm

Một khi thứ gì đó đã không thuộc về mình mãi mãi sẽ không thuộc về mình, có cố gắng cũng chỉ thêm phí công. Điều đó không đúng với lý tưởng sống của cậu. Cái cậu cần và làm bây giờ là cố gắng quên hết những gì trong quá khứ , lấy nó làm nền tảng để hướng đến cuộc sống bình yên sau này .

Cậu không phải lúc trước có rất nhiều ước muốn hay sao ? Phải đáp ứng mơ ước của chính mình đặt ra , ăn  món mình thích ăn , đến những nơi mình thích đến , ....và làm ra thật nhiều tiền để khi về già rồi có thể mở ra một quán ăn vật , một quán lẩu , hay một tiệm hoa cũng tốt, sau đó nuôi một con chó hay một con mèo ....tất cả đều rất tốt đẹp và yên ổn a. Nhưng chuyện trong quá khứ nên hãy gác lại mà mở ra một trang sách mới cho tương lai phía trước .

Đời người không có bao lâu cần gì phải phí công vô ích với những thứ vô nghĩa. Hãy giành một khoảng lặng suy nghĩ cho chính mình , chứ đừng cứ nghĩ cho người khác đến lúc họ bỏ đi và phủ nhận lại mọi thứ thì đau khổ cũng chỉ chính mình gánh chịu .

Cậu đau rồi , cũng mệt rồi , nên ngưng mọi thứ tại đây thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net