Chương 4: Ca ca là đam mê của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

Sau khi Tiêu Chiến rời khỏi nhà, Vương Nhất Bác yên lặng lấy cho mình một bát canh sủi cảo, vừa ăn vừa cảm nhận vị ngọt ngào nơi trái tim.

Đưa tay lấy chiếc điện thoại trong túi quần, cậu có chút phiền muộn. Từ tối qua đến giờ, sau khi phát ra tin tức, cậu liền tắt máy, bây giờ khởi động lại không biết sẽ có bao nhiêu tin nhắn, cuộc gọi khủng bố đến đây.

Chiếc điện thoại bật sáng, ngay lập tức thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ tới như vũ bão, điện thoại rung liên tục đến mức đơ lag, Vương  Nhất Bác ngán ngẩm thở dài, còn chưa kịp đọc xem đống tin nhắn kia nói gì, ngay lập tức cuộc gọi của trợ lý đã tới.

Vừa mới bắt máy, giọng hét từ phía bên kia cuộc gọi đã the thé cất lên, khiến Vương Nhất Bác phải đưa điện thoại ra xa lỗ tai mình: "VƯƠNG NHẤT BÁC! CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ? Cậu có biết vì cậu mà từ tối qua đến giờ chị đây ăn không ngon, ngủ không yên không? Nếu cậu còn tiếp tục tắt máy thì 3h chiều nay tôi sẽ bị ban giám đốc sa thải có biết không? Cậu đang ở đâu, tôi tới nhà cậu ấn đến cái chuông cửa nó cũng hỏng luôn rồi mà không thấy cậu. Cậu với người kia của cậu thì giỏi rồi, cùng nhau tắt máy khiến tôi khốn đốn. Các người mà không ở cùng nhau tối qua, con mẹ nó tôi sẽ đi bằng đầu của tôi. Con mẹ nó, cậu khôn hồn thì lăn đến công ty trong vòng 30' nữa cho tôi. Cụp... Tút... Tút"

Vương Nhất Bác: "...".

Lỗ tai cậu lùng bùng sau màn la hét vừa rồi, cậu ngồi đây thôi cũng tưởng tượng ra Tuyên Lộ đang tức giận đến nhường nào. Cũng phải thôi, ngoài ca ca ra thì Tuyên Lộ là người chứng kiến bao thăng trầm trên con đường nghệ thuật của Vương Nhất Bác. Kì thực cậu từ lâu đã coi Tuyên Lộ như người nhà của mình. Giữa chốn giải trí đầy gió tanh mưa máu, chim đậu cành cao này, tìm được một người đồng hành tận tuỵ và trung thành, quả thực không hề dễ dàng.

Đối với quyết định giải nghệ của Vương Nhất Bác, hẳn nhiên  Tuyên Lộ cũng đau lòng không kém ca ca. Tuyên Lộ đặt rất nhiều tâm tư của mình vào kế hoạch phát triển tài nguyên sau này của Vương Nhất Bác. Các IP chính kịch, đầu tư lớn của các đại đạo trong giới, Tuyên Lộ luôn cố gắng tranh thủ để Vương Nhất Bác có cơ hội tiến lên thêm một bước nữa. Cũng một tay cô xử lý các vấn đề của cao tầng, sở dĩ Vương Nhất Bác được cao tầng giúp đỡ, có không ít công sức của Tuyên Lộ. Vậy mà giờ cậu nói đi liền đi, nói giải nghệ liền giải nghệ. Quả thật làm người ta cảm thấy thất vọng.

Xe của Vương Nhất Bác dừng trước trụ sở Nhạc Hoa. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng nhìn đám phóng viên chen chúc cùng ánh đèn flash chớp nháy liên tục vẫn khiến Vương Nhất Bác nhíu mày khó chịu. Không lâu sau vệ sĩ trong công ty giúp cậu cản lại đám người đang hăng máu mà bổ nhào tới:
"Vương Nhất Bác tiên sinh, tại sao cậu lại ra quyết định đường đột như vậy? Có phải có uẩn khúc gì không?"

"Vương Nhất Bác, nghe nói sắp hết hạn hợp đồng với Nhạc Hoa, công ty có ý định ngăn cản sự phát triển của cậu sau khi rời khỏi, đây có phải nguyên nhân khiến cậu giải nghệ không?"

"Có tin đồn cậu đang hẹn hò với Kỳ Mỹ Hợp, còn nói sắp kết hôn. Đây có phải sự thật không?"
...

Rốt cuộc thì cũng có thể vào bên trong. Đám phóng viên ở thời buổi này y hệt một đám chó hoang bị bỏ đói lâu ngày, chỉ cần ở đâu có tin tức hot, chúng liền cắn không dứt. Mà dù không có tin tức gì đáng giá khai thác được đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ tự biên tự diễn được một vạn kịch bản cẩu huyết lâm đầu để lên bài, dù sao thì đồng tiền ai cũng muốn kiếm. Sự thật là cái chó má gì ai thèm quan tâm, cái chính vẫn là chủ đề có đủ hot để lôi kéo độc giả hay không mà thôi.

Vương Nhất Bác tiến vào phòng họp chung của công ty. Vừa bước vào đã thấy gương mặt hết sức trầm trọng của ban giám đốc và Tuyên Lộ. Thấy Vương Nhất Bác bước vào, vị giám đốc Châu Kiệt cố gắng đè nén cơn tức giận mà mỉm cười với cậu. Phải biết cậu thanh niên trước mắt này giờ đây không phải quả hồng mềm mặc người bỏ xó nữa rồi. Cậu ta là "Nhất Ca" trong miệng những minh tinh khác cùng công ty, là sự ngưỡng mộ danh vọng của các thực tập sinh. Nhất cử nhất động của cậu ta đều có sức ảnh hưởng truyền thông và thương mại vô cùng lớn, lợi nhuận đem về cho công ty là khổng lồ, nội tin tức ngày hôm qua cậu ta đăng lên đã khiến cổ phiếu Nhạc Hoa liên tục lao dốc rồi. Nói tóm lại, ở thời điểm này chỉ có thể mềm không có thể rắn mới có thể hy vọng giữ Vương Nhất Bác ở lại.

"Nhất Bác à, sao cậu phải đường đột như vậy? Giải nghệ gì chứ, không phải công ty vẫn có ý định ký tiếp với cậu hay sao? Nếu cậu không hài lòng về điều khoản hay phân chia lợi nhuận, cậu có thể đề xuất, chúng ta sẽ bàn bạc lại mà. Giờ cậu đổi ý cũng không muộn, tôi sẽ cho bộ phận truyền thông đi xử lý ngay, đảm bảo không ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu dù là một chút"

Vương Nhất Bác yên lặng lắng nghe Châu Kiệt nói hết, quả thật cậu không thích vị giám đốc này, quá giả tạo: "Châu tổng, tôi rất cảm ơn ý tốt của công ty, nhưng ý tôi đã quyết, giải nghệ không phải vì tiền kiếm không đủ mà là cá nhân tôi đã không còn muốn theo đuổi con đường này nữa, tôi sẽ xử lý nốt những đại ngôn thông qua công ty, cái nào cần đền bù tôi sẽ đền bù, không gây ảnh hưởng đến Nhạc Hoa. Cũng hy vọng sau này, tôi có thể sống cuộc sống mà tôi mong muốn. Cảm ơn Châu tổng". Nói dứt lời, không cho Châu Kiệt cơ hội thương lượng, Vương Nhất Bác đã đứng dậy bỏ đi.

Tuyên Lộ ngay lập tức gật đầu với Châu Kiệt, đuổi theo Vương Nhất Bác để lại vị giám đốc tức đến đỏ mặt ở lại: "Con mẹ nó, cậu ta nghĩ cậu ta là ai. Cậu ta dựa vào đâu mà được như hôm nay. Vừa mới có chút danh tiếng liền muốn phủi sạch quan hệ? Tức chết tôi rồi"

Tuyên Lộ chạy như chưa bao giờ được chạy, vừa thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, cô đã thét lên: "Vương Nhất Bác, cậu đứng lại đó cho tôi"

Bỗng dưng Vương Nhất Bác cảm thấy tóc gáy dựng đứng, trong lòng niệm hai tiếng "xong cái lỗ tai rồi", máy móc quay lại nhìn Tuyên Lộ: "Lộ tỷ, tỷ chạy gì mà nhanh vậy chứ, không phải em đang về phòng làm việc của mình đợi tỷ sao"

Tuyên Lộ đưa tay nhéo lỗ tai cậu, vừa nhéo vừa kéo: "Vương Nhất Bác, cậu cho là tôi mới quen cậu 1-2 ngày à? Phòng làm việc của cậu ở đằng kia, cậu tới đây đi ra cửa sau công ty làm cái gì? Cậu còn dám nói cậu đợi tôi, nếu tôi không chạy cho nhanh, có phải cậu định bốc hơi tiếp đúng không?"

Vương Nhất Bác sợ nhất là chiêu véo tai này của Tuyên Lộ, miệng không ngừng la oai oái: "Á...á. Lộ tỷ, em sai rồi, em theo tỷ về là được. Tỷ buông tay ra đi, em đau sắp chết rồi"

"Được rồi, giờ cậu nói cho tôi nghe, tại sao cậu làm vậy. Nếu không có Nhạc Hoa thì tỷ cũng đã liên hệ với Đằng Tấn rồi, không thì Tân Lệ cũng chỉ chờ cái gật đầu của cậu liền phát ra tài nguyên có một không hai. Cậu phải biết vị thế của cậu trong giới rất cao, cần thực lực có thực lực, cần lưu lượng có lưu lượng, nếu tiếp tục cố gắng, tiền đồ là không thể đếm xuể. Vị kia nhà cậu giờ cũng đang phát triển rất tốt, các cậu đã đi qua giai đoạn khó khăn nhất rồi, vì cái gì lại muốn giải nghệ?"

"Lộ tỷ, em biết tỷ muốn tốt cho em nhưng em thật sự không muốn tiếp tục nữa. Ca ca, anh ấy ngày càng gầy, có nuôi bao nhiêu cũng không thể lên cân, cũng chỉ vì lịch trình dày đặc, có thời gian nghỉ ngơi là liền tới tìm em, dù bất kể bao xa. Em muốn gặp anh ấy cũng đều phải lén lén lút lút, ở trước mặt truyền thông phải vờ như không quen nhau. Trước đây em từng nghĩ, chỉ cần mình đứng trên đỉnh cao, mình có thể dùng tiền tài, danh vọng, quyền lực của mình để làm những gì mình muốn. Nhưng em đã nhầm, càng lên cao lại càng có nhiều áp lực đè nặng, thứ áp lực này có thể khiến tình yêu của em và anh ấy vỡ nát. Lộ tỷ, em không muốn kết quả như vậy nữa, trước giờ em luôn muốn theo đuổi đam mê của em, đầu tiên là diễn xuất, còn bây giờ chính là anh ấy"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net