Nốt ruồi son (bản beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viết bởi wattpad: Quaboxanh

Xuống bản chính đọc nha các cô! ^o^

Đôi lời nhảm nhí:
=)))))))))
Bất chợt nghĩ ra, đọc cho tươi sáng tâm hồn chút.

Lưu Vũ mệt mỏi quăng balo lên ghế sopha. Y đổ người xuống giường, đệm mềm nhấn lún cả người y trong bông, xương cốt rã rời chạm nhau kêu rắc rắc, thoải mái đến thở phào.

Y nằm đến tận khi mặt trời lặn, bóng rèm đổ đen trên nền nhà, và gió tối thổi tung lưng áo sơ mi.

Lưu Vũ lật người, xòe tay chân như con sóc bay trên giường, mặc kệ tiếng lạch cạch dưới nhà, lặng thinh cầm gối úp lên mặt khi thoang thoáng nghe tiếng gọi.

“Vũ! Dậy ăn cơm nào.”

“Em không muốn ăn!”

“Không ăn cơm sẽ bị đau bụng. Ngoan, được không em.”

“Không muốn!”

Châu Kha Vũ gắng lôi người yêu đang quấn tròn như kén trên giường ra khỏi chăn nhưng không được, liền ôm cả đặt lên đùi, hôn nhẹ vào chóp mũi gồ lên của Lưu Vũ.

“Nói anh nghe, tại sao không muốn ăn cơm?”

“Vì em đang rất tức giận.” Lưu Vũ lật chăn ra hít một hơi, vội vàng dẩu môi nói, rồi lại vội vàng cuộn chăn lại. Châu Kha Vũ định nhào đến những vẫn không kịp.

“Vậy tại sao em lại tức giận?”

“Hứ!” Lưu Vũ điêu ngoa một cái rồi im thin thít. Lần này chắc giận thật rồi.

“Bảo bối, mau nói chuyện.” Châu Kha Vũ hôn liên tiếp vào đỉnh tóc ló ra của người yêu. Hắn càng hôn, y càng rụt vào, đến khi mất hút. Hắn chuyển qua bóp mông Lưu Vũ “Vũ, nếu em còn không nói chuyện, anh sẽ xé cái chăn này ra rồi làm em ở ban công đấy”.

“Anh là đồ vô liêm sỉ!” Lưu Vũ lật chăn ra, vì thiếu khí mà thở phập phồng, gò má cùng vành cổ ửng hồng lên. Châu Kha Vũ mắt tối hoắm nhìn dáng vẻ ngon miệng của người yêu, nhao miệng đến muốn cắn một miếng. Nhưng Lưu Vũ vẫn nhanh hơn kịp trùm chăn lại, y lí nhí bực tức trong kén nhỏ.

“Tại sao anh lại bắt em chạy 5 vòng sân chứ?”

“Anh bắt em khi nào?”

“Anh đừng có mà giả vờ. Em thừa biết anh nói thầy thể dục để em chạy riêng thêm 5 vòng nhé.”

“Anh không có!”

“Em không tin. Hai người đứng với nhau rõ ràng không có chuyện gì tốt đẹp.”

“Đúng là không phải chuyện tốt đẹp thật. Nhưng mà...”

“Anh vừa thừa nhận đúng không?” Lưu Vũ thò đầu ra khỏi chăn, nghiến răng xem bạn trai lớn lúng túng. Y không đợi Châu Kha Vũ trả lời, đã vùng hết chăn ra, áo sơ mi vì bị kéo mạnh mà bung mất một cúc. Lưu Vũ thở phì phò, chống nạnh đi lại quanh phòng như đang kìm chế, vạt áo sơ mi bay tung làm lộ nửa hõm vai sâu, một chốc lại dừng để lườm bạn trai một nhát, chỉ muốn xẻo thịt hắn đem hun khói.

“Vũ.”

“Em cho anh tận 5 phút giải thích.” Lưu Vũ xòe bàn tay phải, mắt trợn tròn xoe, mím môi châu đến đỏ ruộm.

“Em sắp mất người yêu rồi đấy!” Châu Kha Vũ đẩy tròng kính gọng bạc, chống tay xuống giường, cả người đều bày ra dáng vẻ phong tình vạn chủng. Tuy cái tạp dề xanh lá không hợp hoàn cảnh lắm.

“Anh có ý gì?” Lưu Vũ đang đi lòng vòng nghe liền quay ngoắt lại, dang chân ngồi lên đùi hắn, ép hai bàn tay bóp mặt hắn đến biến dạng.

“Thầy thể dục của em tỏ tình với anh.”

Châu Kha Vũ chầm chậm ngồi thẳng lưng, mặc tay người yêu bấu loạn trên mặt mình, hắn lặng lẽ nắm chặt eo Lưu Vũ, còn nhẹ nhàng xoa một chặp. Áo sơ mi lụa mỏng tang mềm mại, dán lên đường cong thon mướt, hắn vuốt đến nghiện tay.

“Á, ông thầy này còn dám đào góc tường nhà em nữa à.” Lưu Vũ vỗ rơi tay hắn, cắt đứt mọi hành vi ăn đậu hũ. “Em vẫn đang còn tức giận, không cho anh sờ. Mau nói, anh trả lời thế nào?”

“Anh nói...”

Châu Kha Vũ bất ngờ túm chặt thắt lưng của Lưu Vũ, một tay giữ gáy y, cúi đầu hôn lên. Lưu Vũ chỉ kịp “ưm” một tiếng, lưỡi hắn đã thuận lợi tiến vào,  cần cổ nõn bị một tay của Châu Kha Vũ nắm khóa, thân thể bị kìm, không thể nhúc nhích. Y bị ép hôn đến khi ngạt thở, phải gắng ngửa đầu ra phía sau tránh thoát khỏi sự tấn công của Châu Kha Vũ. Mắt hắn lóe sáng, rướn người về trước, ngậm yết hầu gồ lên trên cung cổ xinh đẹp của Lưu Vũ.  

“Thầy Châu! Anh đàng hoàng xem nào. Em đang tức giận. Em muốn nói chuyện nghiêm túc.” Lưu Vũ quặp bắp đùi Châu Kha Vũ, một tay bịt miệng hắn, một tay quệt ngang cằm, hạt châu tròn mõng trên môi bị mút cho đỏ mọng, bóng lưỡng ánh nước. Châu Kha Vũ nhìn như đinh vào cánh môi mềm đang mời gọi mình kia, không nhịn được liếm môi, lưỡi ráp liền cọ vào lòng bàn tay Lưu Vũ. Y bị buồn theo phản xạ rụt tay lại, không quên bổ thêm cho bạn trai một cái tát yêu.

“Anh nói, nhà có vợ hay ghen, xin đừng trêu vào.” Châu Kha Vũ đàng hoàng vòng hai tay xuống đùi Lưu Vũ, nhấc bổng cả người y lên, vừa đi xuống dưới nhà, vừa tận dụng nắn thịt mông mềm.

Lưu Vũ nghe câu trả lời rất hài lòng, quấn cẳng chân quanh eo của Châu Kha Vũ, như một thói quen ôm cổ hắn, để hắn bế đi. Châu Kha Vũ đặt y lên bàn ăn, lại tận dụng lúc y ngơ ngác mà hôn trộm cái nữa rồi mới quay đi dọn cơm ra đĩa. Lưu Vũ lúc lắc chân nhìn bóng lưng cao lớn của người yêu, bất chợt nhớ ra mình đã bỏ qua vấn đề quan trọng nhất.

“Nhưng tại sao em lại phải chạy thêm 5 vòng?”

Châu Kha Vũ im lặng, chỉ nghe tiếng lạch cạch của muôi thìa đụng vào bát.

“Rõ ràng là anh nhúng tay vào mà. Tại sao hả? Còn không nhận?”

Châu Kha Vũ đặt hai bát cơm thơm ngát trắng tinh lên bàn ăn. Hắn chậm rãi cởi tạp dề, tháo chiếc kính gọng bạc đặt xuống bàn. Tiếng kim loại chạm thủy tinh nghe choi chói lãnh lẽo. Hắn mở hai cúc áo, kéo tay áo lên gối khuỷu, một tay chống xuống bàn, một tay luồn vào khoang ngực trắng mịn lộ ra ngoài của Lưu Vũ. Hắn ghé xuống, dùng âm giọng trầm trầm khiêu gợi của mình, khẽ thì thầm bên tai y, tiện theo ngậm lấy vành tai y mà mút. Lưu Vũ bị chạm phải nơi mẫn cảm liền khẽ run rẩy, mặt dần đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức.

“Tại sao à? Nếu đêm nay em không chịu được đến lần thứ ba, vậy thì ngày mai em sẽ phải chạy thêm 10 vòng đấy.”

“Anh đúng là đồ vô liêm sỉ. Em không muốn.” Lưu Vũ giãy ra, gạt mặt hắn đi, tránh hắn nhào đến hôn bất chợt.

“Vũ, trên giường, em không có sự chọn lựa.” Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ đặt xuống ghế, mặt hắn tỉnh bơ như không, dường như người nói những thứ sắc dục trước đó không phải hắn. “Bây giờ thì ăn cơm đi.”

Lưu Vũ há miệng định phản bác, liền bị Châu Kha Vũ chặn luôn lời.

“Nếu em không muốn ăn cơm, vậy thì chúng ta kết thúc nói chuyện nghiêm túc, chuyển sang làm việc nghiêm túc đi.”

“Việc nghiêm túc là việc gì?”

“Chính là em, hầu hạ chồng em ăn no trước đã.”

“Không muốn. Em muốn ăn cơm.” Câu chuyện tức giận không có kết quả, Lưu Vũ vừa mếu vừa nhai cơm.

“Ngoan.”

Châu Kha Vũ mỉm cười nhìn y phụng phịu, ánh mắt đượm tình nhìn người yêu, đôi khi khóa chặt như kẻ đi săn cắn cổ con mồi. Hắn yêu Lưu Vũ 4 năm, chưa bao giờ thôi bao dung những lúc ngang ngược ghen tuông của y, cũng chưa bao giờ chưa một lần ngừng mê luyến thân thể của bạn trai. Thầy Châu yêu tính cách lém lỉnh tinh nghịch của học trò Lưu. Nhưng Châu Kha Vũ thì yêu dáng vẻ quyến rũ ngon miệng của Lưu Vũ khi làm tình hơn. Vậy nên y luôn khiến hắn đắm tình không dứt ra được.

Ngày 22/08/2021
1480
Bơ Xanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net