Chap 7: Nỗi đau nhân đôi, đau không kể xiết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết sớm để Chủ nhật được nghỉ ngơi!~

Chăm chỉ được thêm vài chap nữa rồi tạm off ôn thi HK1

Enjoy~

---------------------------------------------------
Trong cơn đau, tôi nghe lảng vảng tên đội trưởng nói:

- Lần sau tốt nhất là quỳ dưới chân tôi thì tôi còn bỏ qua.

Cậu ta thở hắt một hơi rồi đi mất.

Người tôi nằm run bần bật. Tôi lờ đờ tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mơ. Cố ngồi vững, tôi cảm thấy ê ẩm người. Cái tên đó đánh ghê thiệt, làm người tôi bầm tím cả lên, miệng dính ít máu. Ngoài này, những cơn gió mạnh cứ vụt qua, tiếng gió làm tôi ớn lạnh. Cố đứng dậy mà đi về, tôi phải tìm cách để trả đũa cậu ta.

- Ouch!

Bôi lên vết thương cồn và thuốc đỏ để tránh nhiễm trùng vết thương, tuy vậy nhưng thật sự rất xót. Miệng tôi xuýt xoa liên hồi. Cơn đau đó làm tôi cáng quyết tâm tìm cách trả đũa, không thể cam chịu thêm một phút giây nào nữa.

Trời đã tối, tiếng gió kêu ngày càng to. Tôi ngồi gần bên lò sưởi, nhìn ngọn lửa cháy mãnh liệt như chính cảm xúc căm thù của tôi vậy.

Nhưng tôi sẽ không dùng vũ lực trong trận chiến này. Do kết quả đã ngã ngũ rồi.

Để tránh đánh nhau, tôi phải thực hiện kế hoạch ở trường và phải thực hiện ở những chỗ khá đông học sinh qua lại. Nếu tôi thực hiện ở chỗ vắng người, tôi chắc chắn sẽ lại phải nhận thêm một kết cục đau đớn và nhục nhã.

Nghĩ nào, nghĩ nào...

Tôi đi xung quanh phòng mong có ý tưởng. Đi ngang qua chiếc tủ gỗ, tôi thấy ở góc tủ đựng các loại hóa chất tôi dùng thí nghiệm hóa học có chứa một lọ hóa chất dãn nhãn...

- NH3

Tôi nở một nụ cười ranh mãnh, đây quả là thứ mà tôi đang cần.

Hôm sau, giờ ra chơi, tôi cố tình va vào người nó khi đang đi dọc hành lang. Tôi cúi hơi thấp đầu xuống và đi tiếp. Cậu ta túm vai tôi lại, kêu:

- Hôm qua chưa nghe gì hay sao?

- Sao?

Nó quay người tôi lại, túm lấy cổ áo tôi và xách lên.

- Quỳ xuống, nhanh!

- Tôi không làm gì cả! Vả bỏ tôi ra, không thì hôm nay cậu lãnh đủ đấy!

Tôi cố lấy chiếc lọ thủy tinh trong túi áo ra, mở nút chiếc lọ và chờ thời cơ.

Nó nhìn qua mặt tôi một lượt, miệng hếch lên:

- Nhìn mặt cậu vẫn có vẻ còn chỗ để đựng thêm vết thương nhỉ?

- Bỏ ra, còn không đừng có thách!

Nó cùng đám bạn cười ầm lên, chúng nó nhìn tôi bằng một ánh mắt khinh thường. Chúng nó nghĩ tôi sẽ lại lao thẳng vào mà đánh và kết cục thì giống như khuôn mặt tôi lúc này. Nhưng đầu óc của tôi lại hơn bọn nó nghĩ nhiều đấy.

Tôi trút hết cơn giận của mình bằng lọ hoá chất đang cầm sẵn trên tay, đổ thẳng vào tên đội trưởng. Tên Washi ban đầu ngơ ngác, không hiểu gì. Tôi bịt mũi lại, mặt bọn nó vẫn đần ra như vậy. Nhưng khi hoá chất ấy bắt đầu có tác dụng, chúng nó mới bắt đầu lên tiếng.

- Mùi gì kinh quá vậy?

- Ghê quá!

Do học lực không giống bọn não ngắn kia, tên Washi nhận ra ngay. Cậu ta ném văng tôi ra xa rồi hét.

- Ngươi dám làm vậy luôn hả thằng nhãi!!! Dám đổ Amoniac vào người tôi!!!

Cuối cùng cũng có thằng nhận ra, tôi đỡ phải giải thích. Mấy người đứng chỗ hành lang đó thấy tôi vậy cũng không giúp gì. Chỉ im lặng đứng nhìn. Còn tôi cười một cách sảng khoái.

Tên đội trưởng đó tiến tới, nhấc bỗng tôi lên mà hét thẳng vào mặt tôi:

- To gan đấy!

Thấy có vẻ nó sắp cho tôi lãnh đòn thì tôi cũng đáp lại vài câu:

- Ở đây là trường học, có camera gắn dọc hành lang. Muốn đánh nữa không rồi tiện lên gặp hiệu trưởng.

Mặt nó do dự, rồi thả tôi xuống. Tôi biết là nó không thể nào dám đánh vì nêu mắc phải tội đánh nhau là coi như bị đình chỉ học. Trong trường, bọn nó hầu như chỉ nhắm vào tôi mà bắt nạt, nói xấu. Còn lại đều đối xử tốt một cách giả tạo với bạn bè và cư xử đúng mực với thầy cô. Nó không muốn mất hình tượng mà bao lâu nay nó đã gây dựng nên. Nó không muốn lộ cái bộ mặt thật xấu xa, đáng ghét như cái gai trong mắt người khác.

- Lần sau gặp, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để cậu yên đâu, Delta Akane!

Nó nói xong rồi bỏ đi, tôi cũng đứng dậy và lấy lại cái chai rồi khử mùi Amoniac đi. Nếu để không vậy thì tôi vẫn sẽ bị phạt thôi.

Hết buổi học, tôi đi về, nhưng đang đi thì tôi bị một giọng nói níu kéo lại. Đó là một giọng nói quen thuộc, ấm áp và đáng yêu. Giọng của người tôi thương. Nhưng, giờ tôi với em tốt nhất là nên như người xa lạ, thứ tình cảm này tôi sẽ giữ mãi trong lòng. Vì em chưa biết nên tôi cứ giấu, giấu mãi thôi.

Có vẻ như, em không thấy tôi quay lại nên đuổi theo. Giọng em vang vọng từ đằng xa. Tiếng chân em chạy đều, chạy đều rồi khựng lại, đứng đối diện với tôi.

- Anh Delta, sao vừa nãy em gọi mà anh không quay lại vậy?

Biết là những gì tôi đang nghĩ trong đầu khi nói ra sẽ làm em tổn thương, nhưng nếu tôi không liên quan gì tới em nữa có phải là tốt hơn không?

- Tại sao tôi phải quay lại?

- Dạ...ưm....

Sắc mặt em có chút thay đổi, chắc là em thấy bất ngờ. Tôi cũng không bận tâm nhiều mà đi luôn. Nhưng em lại chặn tôi lại, em nói:

- Khoan đã, bộ anh giận em hay sao?

Rồi em lại nhìn vào mặt tôi có vài vết bầm và thâm tím.

- Anh làm sao vậy?

Nhìn hành động của em, có vẻ là em lại lo lắng nữa rồi. Cứ nhìn em như vậy, làm sao mà tôi nói được.

Hãy coi nó như là những lời vô tình...

- Trả lời em đi!

- Tránh ra!!! Mặc kệ tôi!

Tôi đẩy em ra xa, mặc những lời nói của em vẫn cố gắng kêu tôi lại. Một lời nói thầm tôi muốn gửi tới em, mong là em sẽ thông cảm cho tôi.

- Dante, đừng gọi tên tôi nữa! Hãy quên tôi đi!

Tôi đau, đau chứ, nhưng tôi phải làm điều này. Trận chiến sắp tới, tôi không muốn em bị mang ra làm điểm yếu của tôi. Những dòng suy nghĩ này, tôi muốn nói với em lắm nhưng không thể. Do tính em sẽ không bao giờ chịu nghe. Tôi bắt buộc phải làm như vậy.

- Xin lỗi em nhiều lắm, Dante!

---------------------------------------------------
Oi, cấm nghĩ là đục thuyền rõ chưa!

Mà Haru đã nói rồi đấy, Giáng Sinh sẽ có chap đền bù cho những tổn thương mà các Reader đã phải chịu. Nên đừng buồn nhé~

Phần chú thích: Học thêm một chút về môn Hoá và chất vừa xuất hiện trong fic nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net