Chương 33. Biến Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên giúp Freen sấy tóc, lần đầu tiên giúp Freen lên giường, lần đầu tiên giúp Freen đắp chăn, còn có...lần đầu tiên hôn Freen. Becky chỉ cảm thấy ngày hôm nay nàng dường như đã dùng hết toàn bộ những lần đầu tiên mà nàng có trong đời.

Freen phá lệ không đọc sách trước khi ngủ, vậy nên hai người nằm song song trên giường, nhỏ to trò chuyện thêm một lúc. Vòng đi vòng lại một hồi, Becky lấy hết can đảm hỏi một câu mà trước giờ nàng không dám: "Freen, chân của chị, sao lại ra nông nổi này?"

"Do chị bất cẩn nên xảy ra tai nạn. Xe mất lái tông vào lan can cầu Phra. Mạng của chị thì giữ lại được, nhưng chân chị thì không."

Freen chỉ đơn giản nói sơ qua về tình huống gặp tai nạn, cô không hề muốn Becky biết được rằng, hôm đó, đầu xe của cô bị ép bẹp, đùi trái và hông trái cô bị thanh chắn lan can xỏ xuyên qua, gân cơ đùi bị cắt đứt, chân phải kẹt giữa khu vực phanh và vô lăng, xương cẳng chân gãy nát tươm.

Hiện tại cô còn có cơ hội để nằm đây hồi tưởng lại thế này chính là một điều may mắn.

Becky mò mẫm nắm lấy bàn tay đang căng chặt dưới chăn của Freen, xoa nhẹ an ủi. Nàng có hơi hối hận vì đã khơi gợi lại vết thương trong lòng Freen.

Freen thả lỏng hơn, còn chủ động thay đổi thế tay của hai người. Cô dứt khoát lồng hai bàn tay vào nhau, để mười ngón tay tương khấu, sau đó nghiêng đầu đối diện với Becky: "Chị không sao. Hơn nữa, chị đã tiếp nhận điều trị. Tuần sau sẽ tiến hành phẫu thuật cắt ghép cơ xương. Đợi kết quả hồi phục ổn định rồi thì bắt đầu vật lý trị liệu."

Becky ngỡ ngàng: "Chị...quyết định từ lúc nào."

"Chị và Noey đã hẹn lịch và trao đổi với bác sĩ chủ trì vào tuần trước."

Becky nghe xong thì chỉ biết im lặng, lời Freen nói ngay trước mắt mà nàng cứ ngỡ là đến từ hư vô.

Freen nhìn ra sự không vui của nàng thông qua ánh mắt, vội giải thích thêm: "Chị đã định nói với em, nhưng một tuần qua đều không có cơ hội."

Phản ứng của Becky trở nên mạnh hơn, nàng giãy dụa muốn rút tay ra khỏi tay Freen, nói với giọng vừa nghẹn vừa giận: "Chỉ là một câu nói, chị rõ ràng có rất nhiều thời gian ở bên cạnh em. Hơn nữa, cho dù không nói trực tiếp được thì vẫn còn cách khác mà? Chị ngay cả nhắn tin cho em cũng không có."

"Chị..." Cổ họng Freen chập trùng lên xuống, cuối cùng chỉ thoát được hai từ "xin lỗi" ra khỏi khoé môi.

Becky không chấp nhận lời xin lỗi này, xoay người đưa lưng về phía Freen, lạnh lùng tuyên bố: "Tạm thời chị đừng nói chuyện với em. Em cần thời gian để bình tĩnh lại."

"Chị xin lỗi."

Freen đưa tay vào khoảng không trước mặt, cố gắng phác họa đường nét bóng lưng của Becky. Trong đầu cô vụt ra hàng loạt những lý do đã khiến cô chậm trễ việc thông báo với nàng.

"Chị không muốn làm em mất hứng khi em vừa được thông báo nhận vào làm ở công ty. Sau tiệc rượu ở ARM chị thật sự quá say, không thể cùng em nói thêm gì được. Ông nội xuất hiện khiến chị rất hoảng hốt, chị sợ ông ấy lại có hành động tổn thương đến em. Chị bị thương khi giúp em đối phó với bọn côn đồ, sau đó em tỏ tình với chị, chúng ta có một khoảng thời gian hẹn hò ngắn ngủi."

Cuối cùng Freen lựa chọn không nói ra đoạn suy nghĩ trong lòng này. Bởi vì toàn bộ đều là những lời bao biện không cần thiết. Cô lúc này đã ý thức được lỗi lầm nghiêm trọng của mình, hạ giọng năn nỉ: "Beck, chị xin lỗi. Em tha thứ cho chị được không?"

Becky im lặng.

Freen biết Becky vẫn chưa ngủ, nàng chỉ đơn giản là không muốn đáp lại lời của cô mà thôi.

Không biết qua đi bao lâu, Freen ở bên cạnh cứ không ngừng lặp đi lặp lại lời "xin lỗi". Nhưng tận đến khi không thể chịu đựng được mệt mỏi mà thiếp đi, cô vẫn không nhận được phản hồi từ nàng.

...

Sáng hôm sau, Becky giữ trạng thái chiến tranh lạnh cùng Freen.

Lần này nàng thật sự rất tức giận, chuyện trọng đại như vậy mà một câu Freen cũng không nói với nàng. Nếu tối qua nàng không chủ động nhắc đến, có phải Freen định sẽ giấu nàng đến lúc nằm lên bàn mổ luôn không.

Với tình cảm giành cho Freen hiện tại, Becky lo lắng cho cô vô cùng. Y học không phải chuyên ngành của nàng, nhưng nàng cũng không ngốc đến mức không biết những vấn đề điều trị liên quan đến xương khớp rất khó. Đâu phải chưa từng có người thất bại, đâu phải chưa từng có người để lại di chứng tàn tật cả đời.

Nàng vốn còn đang chuẩn bị tinh thần để lôi kéo Freen cùng nàng đi kiểm tra rồi tiếp nhận điều trị nếu có thể. Thật không ngờ, người ta sớm đã quyết định xong từ lâu. Cảm xúc hay ý kiến của nàng thì có gì quan trọng, thế nên người ta mới chuyện gì cũng không nói.

Càng nghĩ, Becky càng cảm thấy ấm ức và tủi thân.

Nàng bỏ bữa sáng, từ chối đi cùng xe với Freen, một mình ra khỏi nhà và vẫy một chiếc taxi đang đậu trên đường lớn.

Freen biết bản thân có lỗi, không dám hó hé lời nào, cũng không ngăn cản nàng, chỉ lẽo đẽo theo sau.

Taxi chở Becky dừng lại ở cửa hàng bán thức ăn nhanh, xe Freen cũng dừng lại. Cô im lặng nhìn bóng lưng nàng chậm rãi đi vào rồi trở ra với một túi giấy nhỏ căng phồng.

Taxi dạo một vòng quanh công viên phía sau hồ Nong Han, xe Freen cũng lặng lẽ đánh một vòng theo. Freen chăm chú nhìn Becky nói gì đó với bác tài và nhận được cái gật đầu của ông ấy. Sau đó nàng đưa tay mở kính chắn gió, hậm hực ngồi sau ghế lái ăn phần Hamburger không có lấy một chút dinh dưỡng nào.

Lúc Becky đến trước cửa chính công ty và đang thanh toán tiền cho tài xế, Freen mới thở hắt ra một hơi thật dài, ra hiệu cho Saint lái xuống hầm.

Freen biết Becky là một người công tư phân minh. Nàng giận cô, nhưng nàng sẽ không bỏ bê công việc ở phòng pháp lý.

Thế nhưng cố sự không ai ngờ tới lại xảy ra, taxi chở Becky vừa rời đi, bên cạnh nàng đã xuất hiện một chiếc xe việt dã cũ kỹ khác. Cửa xe nhanh chóng bị đẩy ra, một bóng đen cao lớn từ trên xe nhảy xuống, thô bạo lôi kéo và nhét Becky vào ghế sau. Cửa xe vừa được đóng sầm lại, tài xế đã nhấn ga và cho xe lao đi như một mũi tên bắn.

Becky loạng choạng trước sự xóc nảy trên xe, miệng nàng bị một bàn tay thô ráp bịt chặt, sau gáy bị ấn đến mức đau nhói. Nàng khó chịu, dùng hết sức cắn mạnh vào gan bàn tay đối phương, quả nhiên khiến hắn kêu lên một tiếng đầy đau đớn và đẩy nàng ra thật mạnh.

Thoát khỏi trói buộc, Becky bực bội hét lên: "Làm gì vậy?"

Đáp lại nàng là một cú tát như trời giáng, mặt nàng bị đánh lệch hẳn sang một bên, má trái lập tức nóng như thiêu đốt.

Một giọng đàn ông khàn đặc quát thẳng vào mặt nàng: "Con mẹ nó, muốn chết phải không? Còn dám cắn ông đây."

Cái giọng nói này, cả cái cách thức nói chuyện này nữa.

Becky kinh hãi quay đầu, trợn to mắt nhìn hắn. Hắn cũng liếc thấy khóe môi rớm máu và năm ngón tay in hằn trên má nàng, nở nụ cười đầy giễu cợt: "Sao nào. Mày không ngờ tới có đúng không?"

Hắn lại cầm túi xách của nàng ở trên tay, đung đưa qua lại vài cái, muốn bao nhiêu thách thức liền có bấy nhiêu thách thức nói: "Mày thử báo cảnh sát lần nữa cho ông xem."

Lần trước hành hiệp trượng nghĩa ở quán cà phê, khiến cho bốn tên côn đồ bị áp giải đến đồn cảnh sát. Không ngờ mới chưa đến ba ngày, bọn chúng đã không chút xức mẻ nào được thả ra ngoài. Hiện tại còn tìm đến tận cửa để bắt nàng đi, mục đích chắc chỉ có một - báo thù.

Xe đã ra khỏi đường quốc lộ, tên lái xe rẽ vào một đường hẻm nhỏ, sau đó cho xe chạy chậm lại. Một tên nữa ngồi ở ghế phụ liếc nhìn qua kính chiếu hậu và nói với tên đại ca: "Anh Pohn, giờ nên đi đâu đây?"

"Mày không biết nói gì cho hay thì câm mồm đi."

Pohn gắt lên trước câu hỏi ngớ ngẩn của hắn, Becky ở bên cạnh vừa giật mình vừa thấy buồn cười. Có thể lên kế hoạch để bắt nàng đi một cách nhanh chóng giữa thanh thiên bạch nhật, vậy mà lại chưa tính đến bước tiếp theo nên làm gì với nàng.

Thật không biết nên nói mấy tên côn đồ này ngốc hay nói nàng may mắn đây.

Pohn trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi phát tay ra lệnh: "Đi khu Klong."

Becky vẫn không chút thất thế trừng mắt với hắn, lại thấy hắn giương lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Cái gương mặt xinh đẹp này, thằng Kite nhất định sẽ rất thích. Tao tin là chỉ cần nó nhìn thấy, nó sẽ chấp nhận trả bằng mọi giá để có được cô ta. Lấy được tiền rồi, tao dẫn tụi mày đi ăn một bữa thật sướng miệng, đương nhiên là không thiếu mấy em tươi ngon khác rồi."

"Cảm ơn đại ca." Hai tên đàn em đồng thời đáp, miệng ngoác đến tận mang tai.

Lòng Becky lạnh dần, bọn khốn này vậy mà lại muốn đưa cô đến khu ổ chuột để bán cho một tên háo sắc nào đó.

Trong thế giới của bọn chúng, tiền là thứ có thể mua được tất cả. Chỉ cần có tiền, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm. Pháp luật đối với bọn chúng như một cái gông xiềng mục rỗng và đầy áp bức. Bọn chúng không tin vào pháp luật, càng sẽ không tuân thủ pháp luật.

Khóc lóc cầu xin chẳng khác nào đang tự bày trò kích thích sự hứng thú trong lòng chúng. Nói lý lẽ phải trái thì chúng làm gì có đủ kiên nhẫn để lắng nghe.

Vậy nên bạn chỉ có thể lựa chọn giữa phản kháng hoặc chấp nhận số phận.

Và đương nhiên, trong từ điển của Becky Armstrong không có mấy từ chấp nhận số phận này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net