Chương 42. Chị Sẽ Không Ly Hôn Với Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Freen ngồi bất động trên xe lăn, thân thể cứng ngắc như một pho tượng đá. Những gì Becky vừa nói như một đòn rất mạnh đánh thẳng vào nội tâm của cô. Freen tự hỏi nếu lúc đó cô lựa chọn dũng cảm đối mặt cùng Becky thì mọi chuyện đã diễn biến theo chiều hướng nào? Kết cục bi thảm như hiện tại liệu có xảy ra hay không?

Cái gì mà Becky còn quá nhỏ, Becky không nên bị kéo vào cuộc chiến nguy hiểm này, cô làm mọi thứ chỉ vì đang cố gắng bảo vệ Becky...

Có lẽ tất cả đều chỉ là ngụy biện, là tự mình dối mình, là cái vỏ bọc che đậy sự yếu đuối trong cô.

Freen mấp máy môi, thật lâu mới thốt ra mấy chữ nặng nề: "Chúng ta, đừng ly hôn có được không?"

Becky chỉ lạnh lùng đáp lại vỏn vẹn hai chữ: "Không thể."

Trái tim Freen quặn thắt, nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc: "Chị thừa nhận tất cả đều là lỗi của chị. Chị thật lòng xin lỗi. Nhưng mà Becky, chị yêu em, thật sự rất yêu em, từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ có em. Em không thể cho chị một cơ hội sao?"

"Chị đừng cố chấp nữa. Đối với tôi, lừa dối chính là lừa dối, cho dù là vì nguyên nhân gì đi nữa."

Becky vẫn trước sau như một, không tỏ chút do dự hay luyến tiếc. Thái độ vô tình này của nàng thật sự khiến Freen nặng lòng.

Khi ấy Freen cũng chỉ là một cô gái mới 22 tuổi. Lần đầu đối mặt với những mưu mô toan tính hiểm ác đã khiến cô rất sợ hãi. Cô lo bản thân bất cẩn đánh sai một đường thì cả ván cờ sẽ bị cô làm hỏng.

Chiến lợi phẩm cho lần đánh cược này không những là tự do của bản thân cô mà còn có cả sự an toàn của Becky.

Tính cách của Becky bộc trực, thẳng thắn. Một khi đã biết chuyện, em ấy hoàn toàn có khả năng trực tiếp chạy đi tìm ông nội để nói phải quấy. Ông nội lại vốn không phải người dễ đối phó gì. Becky xuất hiện trước mặt ông ấy khác nào cá tự chui đầu vào lưới. Ông ấy có thể sẽ làm ra một số việc mà mọi người không tưởng tượng nỗi.

Lúc đó đừng nói là Freen, ngay cả Armstrong gia cũng chưa chắc đã có thể đảm bảo được an toàn tuyệt đối cho Becky.

Vì vậy giấu diếm Becky chính là lựa chọn mà Freen cho là hợp lý nhất.

Không hay không biết, có đôi khi lại chính là một loại phúc phần.

Thật không ngờ, Freen suy nghĩ trăm phương ngàn kế, kết quả lại đẩy Becky càng ngày càng xa.

Hôm qua sau khi nói chuyện với Surprise, Freen đã nhận ra được rất nhiều thứ. Từ trước đến nay, cô luôn dùng những cách thức nhu nhược và hèn nhát nhất để thể hiện tình yêu với Becky. Hiện giờ thì đã khác, cô đủ sức để che chở cho nàng. Chỉ cần Becky không chính miệng nói với cô rằng nàng không cần cô nữa, vậy thì cô nhất định sẽ không buông tay.

Freen ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Becky, khẳng khái nói: "Chị sẽ không ly hôn với em."

Becky nhướng mày: "Chị không muốn ký tên?"

"Có chết cũng không ký."

"Tùy chị thôi."

"Em đừng nghĩ đến chuyện làm thủ tục yêu cầu cầu đơn phương ly hôn với chị làm gì. Chị có rất nhiều cách khiến cho Toà án phải bác bỏ đơn yêu cầu của em."

"Chị."

Becky bị Freen làm cho tức chết. Vừa rồi còn bày ra bộ dạng đau lòng với nàng, vậy mà chỉ mới qua một giây đã lập tức lật mặt như nướng bánh.

Becky đúng là đã nghĩ, Freen không ký tên thuận tình thì cũng không sao, nàng tự mình đơn phương yêu cầu ly hôn với cô là được. Mặc dù sẽ tốn thêm chút thời gian, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là đường ai nấy đi thôi.

Không ngờ Freen lại đoán trước được dự tính này, còn dám tự tin nói với nàng rằng cô sẽ ngăn cản bằng mọi cách. Đáng giận hơn nữa là những lời Freen nói, Becky tin rằng cô chắc chắn sẽ có thể biến nó thành sự thật.

Becky hiện tại muốn cùng Freen ly hôn thì chỉ còn một cách duy nhất là khiến cho cô tự nguyện ký tên vào thoả thuận thuận tình.

Becky bực bội hướng về phía Freen mà nghiến răng nghiến lợi: "Sarocha Chankimha, chị đừng cậy mình có chút quyền thế liền ức hiếp người khác quá đáng. Tôi muốn tránh xa kẻ đã làm tổn thương mình mà cũng không được hay sao?

"Chị yêu em. Chị sẽ không làm tổn thương em."

"Có quỷ mới tin chị. Đồ lừa đảo."

"Em mắng chị cũng được, giận chị cũng được, đánh chị một trận cũng được. Nhưng chị tuyệt đối sẽ không ly hôn với em." Freen khẽ nâng khoé môi, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Đợi chị điều trị tốt cái chân này rồi, chị sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho em."

Becky hừ lạnh, không thèm tiếp lời Freen nữa mà thẳng tay đuổi cô ra khỏi nhà.

...

Becky nộp đơn khởi kiện yêu cầu Tòa án nhân dân thành phố B giải quyết ly hôn cho nàng và Freen.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy tên của bị đơn là Sarocha Chankimha, cán bộ tiếp nhận đã lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt khó xử. Becky mím môi, trong lòng thầm mắng Freen hàng vạn lần.

Đồ xấu xa này ra tay cũng nhanh thật. Vừa nói xong hôm trước, hôm nay đã an bày mọi thứ chu toàn.

Becky biết nếu bây giờ nàng làm lớn chuyện lên, Toà án vẫn chấp nhận thụ lý. Nhưng quá trình triệu tập, hoà giải và xét xử sau đó sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề. Chưa cần bàn đến phương diện Thẩm phán hay Hội đồng xét xử. Chỉ riêng một mình Freen thôi là đã đủ đau đầu rồi.

Freen tuy xuất thân là dân kinh tế nhưng hiểu biết về luật pháp của cô không thua kém bất cứ luật sư chuyên nghiệp nào. Đến cả cử nhân luật được cấp bằng loại xuất sắc từ Đại học S như nàng cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô.

Đừng nói là vài tuần hay một tháng. Cho dù một năm, mười năm hay hai mươi năm, vụ án ly hôn này có khi vẫn còn chưa giải quyết xong.

Becky nhắm mắt, thở ra một hơi ngao ngán: "Xin lỗi cán bộ, tôi muốn rút lại đơn của mình."

Anh chàng trực phòng tiếp dân vui mừng như vừa tránh được kiếp nạn chiếu xuống từ sao Thái Tuế. Anh vội vội vàng vàng đem hồ sơ nhét lại vào tay Becky, chỉ sợ một giây sau nàng sẽ đổi ý.

"Cảm ơn." Becky để lại một câu rồi quay người rời đi.

Lúc ra khỏi Toà án thì mặt trời đã lên cao từ bao giờ, ánh nắng gay gắt khiến Becky càng thêm khó chịu. Nàng lục lọi trong túi xách để tìm kính râm, đúng lúc điện thoại đặt trong túi cũng vang lên.

Becky cầm lấy, cố nheo mắt để nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình. Ba chữ mờ mờ "Irin đại nhân" không ngừng nhấp nháy. Becky vuốt dọc thanh trạng thái để nhận cuộc gọi.

"Mình nghe đây."

"Bảo bối, cậu đang ở đâu vậy?"

"Mình đang ở...mà thôi, chuyện dài lắm, gặp rồi mình nói với cậu sau. Hôm nay có thời gian không?"

"Đương nhiên là có. Mình cũng đang định hẹn cậu đây."

"Vậy...30 phút nữa ở SM nhé."

"Ok. Chốt."

...

Irin lật đi lật lại tờ đơn ly hôn trên tay, không thể tin mà cứ nhìn chằm chằm vào nó.

Sau một hồi nghiên cứu thì cô mới có thể đúc kết được vài chữ: "Cậu...thật sự đem cái này đến Toà án rồi?"

"Ừm. Nhưng không thụ lý được. Cậu cũng biết khả năng của Freen, chị ấy đã động tay động chân với người của Toà án thì mình có ba đầu sáu tay cũng hết cách. Vã lại mình cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ tổ bẽ mặt cả đôi bên mà thôi."

"Thật ra thì mình thấy P'Freen cũng không phải cố tình muốn lừa cậu. Cậu không thể tha thứ cho chị ấy được sao?"

Becky chỉ biết nở một nụ cười buồn. Nàng cầm lấy chân đế của chiếc cốc thuỷ tinh trước mặt, xoay nhẹ, chất lỏng màu đỏ sẫm bên trong chuyển động không ngừng.

Irin vỗ vào tay nàng: "Đừng lắc nữa. Mình cũng sắp ói ra rồi."

Becky vậy mà lại không cười trước câu nói đùa của Irin, còn nhỏ giọng hỏi: "Cậu có từng nghe qua câu: có lần một thì ắt sẽ có lần hai chưa?"

"Đã nghe. Nhưng P'Freen cũng đâu phải là loại người đó." Irin nhịn không được giúp Freen phân bua.

Becky lập tức tiếp lời: "Mình cũng đâu phải loại người không biết nói lý lẽ. Mình cho dù có tức giận, có thất vọng, thì cũng sẽ không làm ra những chuyện đi quá giới hạn. Chị ấy có nỗi khổ riêng, mình hoàn toàn có thể thông cảm. Nhưng mình không muốn sau này chị ấy lại lấy đó làm cái cớ biện minh cho những hành động tự cho là đúng nữa. Mình càng không muốn cả đời phải sống trong sự ngờ vực, lo lắng không biết chị ấy có lại đang lừa mình chuyện gì không."

Irin ngoan ngoãn ngồi nghe, không tỏ ý kiến gì khác. Ai đó hãy đến và nhìn cái bộ dạng hung dữ này của Becky đi. Nếu bây giờ cô mà dám nói linh tinh thì còn không bị nàng đá bay ra ngoài chắc.

Becky không để ý đến biểu hiện kỳ quái của Irin, thủ thỉ bộc bạch: "Trước đây mình tiếp nhận cuộc hôn nhân này trong tâm thế hoàn toàn mờ mịt. Hay nói thẳng ra chỉ là vì xúc động nhất thời. Mình còn không ngờ rằng mình sẽ lại lần nữa rơi vào lưới tình của Freen. Hiện tại mọi chuyện cũng đã sáng tỏ. Mình nghĩ đã đến lúc cho nó một cái kết rồi."

Irin lúc này mới dám chen vào: "Cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ."

Sau đó cô hồi hộp chờ đợi phản ứng từ nàng.

Becky bỗng nhiên rất muốn cười, và nàng đã thật sự vừa cười vừa nói: "Cậu làm gì mà còn gấp gáp hơn cả mình nữa vậy?"

Nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó tò mò của Irin, Becky vươn tay cốc đầu cô một cái: "Kết thúc còn không phải là tiền đề cho một khởi đầu mới hay sao?"

Irin ôm lấy chỗ bị đánh đau, ai oán nhìn nàng: "Bảo bối, mình thật sự nghe không hiểu. Cậu nói rõ ràng một chút được không?"

Becky phì cười, cẩn thận giải thích: "Cả mình và Freen đều cần nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề của bản thân. Chị ấy sai, mình cũng sai. Nếu cứ dính lấy nhau trong cái mớ hỗn độn này thì sẽ chẳng giải quyết được gì hết. Chi bằng dứt khoát kết thúc những thứ tạm bợ ban đầu, sau đó tách xa nhau ra. Freen cần có khoảng không gian riêng để suy nghĩ xem thứ chị ấy thật sự muốn là gì, và mình cũng thế. Nếu tình yêu của bọn mình đủ lớn thì không gì có thể chia cắt được bọn mình. Liều thuốc để chữa lành tốt nhất vào lúc này chính là thời gian."

Irin gật gù, bắt đầu có chút ủng hộ quyết định của Becky. Nhưng ngay sau đó Becky lại bồi thêm một câu khiến cô bối rối: "Nhưng mà nếu Freen biểu hiện không tốt, mình cũng không ngại thật sự cùng chị ấy trở thành người dưng đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC