Chương 58. Giải Cứu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noey và Khun Sam vội vàng chạy vào đến. Cảnh tượng trước mắt là Freen đang ngồi quỳ dưới đất đỡ lấy Becky. Cô cố gắng tháo gỡ nút thắt dây thừng nhưng có vẻ khá khó. Becky cả người xộc xệch, mặt mũi lấm lem đỏ bừng, tay chân bị trói chặt không thể cử động. Trong góc xa xa, Kirk đứng ôm bụng nhăn nhó đau đớn.

Với bản năng của một vị bác sĩ, Noey cất bước vọt về phía Becky đầu tiên. Khun Sam nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Kirk hồi lâu. Cô bật ra một câu chửi thề rồi lao đến túm cổ áo hắn.

Cục diện đối địch đột ngột diễn ra này khiến Kirk luống cuống. Không biết hắn lôi từ đâu ra một con dao bấm, sau đó không hề do dự vung dao kề vào cổ Khun Sam. Hắn nhích người tiến thêm một bước rồi gào lên: "Mày đứng im đó. Nếu không tao sẽ giết mày."

Mặc dù Khun Sam đã kịp thời lùi lại nhưng lưỡi dao của Kirk vẫn theo quán tính mà cắt được một đường mỏng. Vệt máu đỏ tươi lập tức theo vết thương rỉ ra. Khun Sam bị đau hít vào một ngụm khí lạnh.

Freen ở bên này vội vàng hét lớn: "Anh đừng làm bậy. Mau thả cô ấy ra. Người có thù oán với anh là tôi. Không liên quan gì đến cô ấy. Cô ấy là con cháu hoàng tộc. Anh động đến cô ấy thì nhất định sẽ không được yên thân đâu."

Kirk càng siết chặt dao trong tay, hùng hổ nói: "Tao còn phải sợ cái gì nữa. Cho dù tao có giết thêm một người, hai người hay tất cả tụi mày thì kết quả cũng vậy thôi."

"Anh lầm rồi. Bất cứ ai cũng đều có cơ hội để quay đầu."

"Mày câm miệng. Đừng có chém gió đạo nghĩa nực cười với tao."

"Anh tỉnh ngộ bây giờ thì vẫn chưa phải là quá muộn."

"Tao đã nói mày câm miệng. Tao phải trốn chui trốn nhủi, sống cuộc đời lang thang vất vưởng thế này. Tất cả đều còn không phải do mày hãm hại."

"Là anh tự mình làm sai. Đừng đổ lỗi cho người khác."

"Tao nói lỗi của mày thì chính là lỗi của mày."

"Tự tạo nghiệp thì không thể sống tốt. Kirk Kunathip Chanapan. Bỏ dao xuống và ngoan ngoãn đi tự thú đi. Nếu không thì dù anh có chết ở xó xỉnh nào thì cũng không ai quan tâm đâu."

"Mẹ kiếp. Mày mới là người đáng chết. Đúng vậy. Sarocha Chankimha, mày nhất định phải chết."

Kirk quả nhiên trở nên kích động theo đúng ý đồ của Freen.

Khun Sam tận dụng lúc hắn mất cảnh giác mà lách người, chụp lấy cổ tay đang cầm dao của hắn. Kirk bị bất ngờ nhưng dù gì hắn cũng là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh. Sức lực của Khun Sam so với hắn không thể sánh bằng.

Giằng co một hồi, Khun Sam từng bước bị Kirk đẩy lùi sát vào bức tường thô ráp.

Mắt thấy Khun Sam lại sắp bị Kirk áp chế, Noey tạm thời bỏ dở việc tháo dây cho Becky mà chạy đến giúp đỡ. Khi chỉ còn cách Kirk vài bước chân, bỗng nhiên trong tầm mắt Noey xuất hiện một vệt đen nhàn nhạt. Tiếp đó, cô cảm nhận mình bị đập rất rất mạnh vào trán. Trong cơn say xẩm đầu óc bất thình lình, Noey ngã ngửa người ra sàn và bất tỉnh.

"Noey." Freen giật bắn mình, hét to gọi tên Noey. Cô lồm cồm bò đến bên cạnh cơ thể vô lực ấy. Chỉ thấy sắc mặt Noey tái nhợt, vùng thái dương bị cán dao nện trúng sưng vù, hơi thở yếu ớt.

Cơn sóng phẫn nộ trong lòng Freen dâng tràn. Cô bất chấp mọi thứ mà lao về phía Kirk.

Kirk đối diện với hai quả đầu đang nóng hừng hực đã phải chịu cảnh thất thế. Hắn cố gắn vung dao lung tung nhưng dường như cả Freen và Khun Sam đều không để tâm. Một người bên trái, một người bên phải, cho dù có vô tình bị lưỡi dao cắt trúng vẫn không ngừng lại.

Cuối cùng con dao trong tay Kirk cũng bị đánh văng. Cảm giác đau đớn liên tiếp nện lên người khiến nỗi sợ hãi trong lòng Kirk mỗi lúc một dữ dội.

Mồ hôi chảy dài trên trán rồi rơi vào trong mắt Kirk. Hắn đau đớn nhắm lại một con mắt, từ từ giật lùi về sau. Trong lúc di chuyển, con mắt còn lại của Kirk liếc thấy một luồng ánh sáng mạnh mẽ. Đồng thời, gió lạnh cũng thổi từng đợt vào gáy hắn.

Trong cơn cuồng loạn, ý nghĩ giết người của Kirk trào lên. Hắn vươn tay túm chặt lấy tóc của người gần nhất, gầm gừ trong cổ họng: "Muốn chết. Vậy thì tao cho cả lũ cùng chết luôn."

Hắn kéo mạnh một phát, đầu Khun Sam bị lôi vẹo sang một bên. Sau đó hắn xoay người, ấn Khun Sam đến trước bậu cửa sổ. Hắn siết chặt vai Khun Sam rồi hét lên: "Đi chết đi."

Chỉ sau một cái hất tay của Kirk, Khun Sam lập tức mất thăng bằng, người lảo đảo đổ ra khoảng không mênh mông ngoài cửa sổ. Hai tay Khun Sam chấp chới trước mặt, cô muốn bám vào một thứ gì đó nhưng vô ít.

Đầu óc Freen trong một giây hoàn toàn trống rỗng, máu toàn thân đều dồn hết vào chân. Cô phản xạ theo bản năng nhào ra khỏi cái ô vuông đầy mùi vị chết chóc. Vùng ngực cô đập vào cạnh khung cửa đau điếng. Nửa người trên gần như lọt thỏm ra bên ngoài.

Nhưng...Freen cũng đã thành công tóm được cổ tay phải của Khun Sam.

Khun Sam treo người giữa không trung lủng lẳng. Phía dưới chân cô không có gì ngoài độ cao mấy chục mét. Thể trạng của cô và Freen tương đồng nhau, hơn nữa vừa rồi mọi thứ lại chỉ diễn ra trong khoảnh khắc tích tắc, Freen cứu được cô...quả là một điều kỳ tích.

Freen cố gắng giạng chân, dùng sức bám chặt gót giày vào nền xi măng thô cứng. Bây giờ cả cô và Khun Sam đều không dám động đậy dù chỉ một chút. Bởi vì bất kỳ sự dịch chuyển nào cũng đều có thể khiến cả hai cùng rơi xuống dưới kia.

Becky mở to mắt, hoảng loạn gọi tên Freen và Khun Sam. Tiếng hét của nàng làm kinh động đến Kirk, hắn lúc này mới để ý đến nàng vẫn còn chưa được cởi trói, đang co ro nằm trên sàn.

Kirk dường như rất hả hê với cục diện hiện tại. Chỉ thấy hắn kéo thẳng thắt lưng, bật cười quái gở: "Muốn hại tao hả? Tụi mày đừng có hòng."

Người Kirk ướt đẫm mồ hôi và bụi, trong mắt loé lên cuồng vọng tàn ác. Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, tìm được lưỡi dao đã bị đánh rơi trước đó. Hắn chậm rãi cúi người nhặt lên, cầm chặt trong tay.

Kirk bước từng bước, từng bước về phía Freen, vừa đi vừa cười cợt: "Không cần lo lắng. Tao sẽ tận tay tiễn tụi bây một đoạn đường. Rất nhanh nữa thôi. Tất cả sẽ được đoàn tụ."

Ngay khi Kirk vung dao lên, Becky đã khàn giọng cầu xin hắn: "Dừng lại. Không phải anh muốn cơ thể này của tôi sao. Tôi cho anh, lập tức cho anh. Chỉ cần anh đừng làm hại đến chị ấy. Cầu xin anh. Anh muốn tôi làm gì cũng được. Sau này tôi đều sẽ nghe theo yêu cầu của anh. Chỉ cần anh đồng ý tha cho chị ấy."

Freen run rẩy phản bác: "Becky, em không được nói như vậy. Cho dù chị có chết. Chị cũng không để hắn động đến một sợi tóc của em."

Becky không để ý đến lời của Freen, tiếp tục đàm phán với Kirk: "Tôi đang nói thật lòng. Chỉ cần anh thả bọn họ đi. Tôi liền lập tức là của anh."

"Becky. Chị không cho phép."

"Kirk, chị ta không có quyền ngăn cản tôi."

"Becky."

"Anh chỉ cần trả lời tôi có đồng ý hay không là được."

"Hahaha." Kirk từ đầu đến cuối không nói gì, lúc này mới lộ ra bộ mặt đểu cáng: "Becky Armstrong, cô nghĩ mình còn có tư cách để bàn điều kiện với tôi sao. Đợi tôi giết sạch tụi nó rồi thì cô cũng sẽ đương nhiên thuộc về tôi. Tôi không dại gì mà thả hổ về rừng. Tôi chỉ muốn diệt cỏ tận gốc."

"ĐỪNG..."

Chỉ thấy một vệt sáng sắt lạnh loé lên, cả người Freen liền lập tức căng cứng.

Hai mắt Khun Sam trợn to, yết hầu run lên bần bật: "Buông tay... Freen...buông tôi ra đi."

Freen nhìn chằm chằm vào mắt Khun Sam, sắc mặt trắng bệch vì dùng sức, tay trái vẫn cố gắng túm lấy cổ tay cô không buông.

Kirk phát hiện con dao chỉ cắm ngập một nửa thì rất không hài lòng. Hắn ngẫm nghĩ giây lát liền dùng hai tay tì vào cán dao, ấn mạnh xuống. Âm thanh mũi dao xuyên vào da thịt vang lên rõ mồn một trong không gian yên ắng.

Becky chật vật khóc không thành tiếng. Nàng vùng vẫy, nàng giãy dụa muốn đứng lên nhưng đều không thành. Cổ họng nàng bắt đầu trào dâng cảm giác tanh mặn quen thuộc. Nàng mặc kệ kết cục của bản thân sẽ ra sao, bắt đầu mắng chửi Kirk một cách thậm tệ: "Đồ khốn. Mau dừng tay lại. Tôi sẽ giết anh. Tôi sẽ mang thịt anh đi cho chó ăn. Kirk Kunathip, anh nhất định sẽ chết không toàn thây..."

Khun Sam đờ đẫn nhìn vào đôi mắt dần trở nên trống rỗng của Freen. Bỗng nhiên, một giọt chất lỏng ấm nóng rơi trên mặt cô. Đồng thời, cô nhận ra có dòng máu đỏ tươi đang trào ra từ bụng Freen. Máu chảy len theo khe hở giữa người Freen và bậu cửa sổ.

Kirk đứng từ trên cao nhìn xuống những việc mình đã làm, khoái chí cười ha hả. Hắn vừa định rút dao ra để tặng Freen thêm vài nhát thì có tiếng quát lớn vọng đến từ hành lang. 

Kirk giật bắn mình, dáo dác tìm kiếm nơi phát ra động tĩnh. Hàng loạt những tiếng bước chân loạt xoạt đang nhanh nhẹn tiến về phía này.

"Mẹ nó." Thấy sẽ có đông người đến trợ giúp, Kirk cũng không còn thời gian để tiếp tục hành hạ Freen. Hắn vội vàng vơ lấy áo khoác vứt dưới đất và chạy ra ngoài. Cùng lúc đó, Chen và ba người đàn em khác ập đến.

Chen liếc nhìn bóng người vụt qua ở đầu cầu thang đối diện, thành thục để lại một câu "tôi đi bắt người, các cậu cứu người" rồi lập tức đuổi theo.

Sau một hồi đuổi bắt kịch liệt, Kirk cuối cùng cũng một thân đầy máu, thở dốc nằm dưới chân Chen. Ngay khi bị Chen thô bạo nắm cổ áo nhét vào xe, Kirk đột nhiên có dự cảm rằng quãng thời gian sắp tới đây của hắn sẽ rất "đáng nhớ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net