Chương 7. Dọn Đến Nhà Vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái cô Sarocha này không những không thích khoe khoang mà còn rất liêm chính. Một thân chủ tịch đến đây làm thủ tục cũng không hề dặn chỗ trước, cứ điềm tĩnh ngồi đó xếp hàng chờ tới lượt mình.

Becky nhìn một hàng dài những người là người trước mặt, âm thầm khóc không thành tiếng. Đợi khi nàng thành công cầm được tờ chứng nhận kết hôn đỏ hỏn trên tay thì đã là chuyện của một giờ sau.

Ra đến bãi đỗ xe, Richie chặn Becky lại khi nàng đang chuẩn bị bước vào xe của anh: "Em chạy qua đây làm gì?"

"Em muốn về nhà."

"Giờ không cần anh chở em nữa."

"Chứ chẳng lẽ..."

Năm chữ "em phải cuốc bộ về" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Becky đã nhận ra có gì đó không đúng.

Được rồi, cảm giác đã là người có gia đình thật sự có chút không quen. Nàng quên mất, bây giờ ngoài một anh trai bất cần đời, nàng còn có thêm một cô vợ bất đắc dĩ.

Becky nhìn sang xe của Freen, cô đã yên vị ở ghế sau, anh chàng trợ lý đang giúp cô cất xe lăn vào cốp. Lại nhìn sang Richie, anh cũng đã ngồi ngay ngắn vào ghế lái, ung dung khởi động xe từ bao giờ. 

Becky bị bỏ ở bên ngoài, bần thần đứng giữa khoảng trống hai xe, thật muốn dùng răng tự cắn đầu lưỡi.

"Em muốn đi cùng không?" Freen từ trong nói vọng ra, trợ lý vẫn đang giúp giữ cửa.

Sẵn tiện giới thiệu một chút, trợ lý của Freen tên là Saint. Anh chàng này đã ở bên cạnh Freen được hơn 3 năm, là cánh tay phải đắc lực của cô.

Becky nhìn Richie bằng ánh mắt cầu cứu, anh không những không có ý định giải vây mà còn ở đó nở một nụ cười đáng ghét. Becky giơ nắm đấm lên trước mặt, âm thầm đem một lượt từ đầu đến chân Richie mắng qua một lần.

Trong lúc Becky bận đấu mắt với Richie, Freen vẫn kiên nhẫn đợi nàng. Cô ra hiệu cho Saint không cần đứng đó nữa, khi nào nàng muốn thì có thể tự vào. Saint gật đầu hiểu ý, anh thả tay, bước vài bước đến cửa trước của xe. Lúc đi ngang qua Becky, anh còn thấy cô đang khoa tay múa chân gì đó với Richie mà anh không hiểu được.

...

Cuối cùng Becky vẫn là ngồi xe của Freen về nhà. Xe mới dừng lại ở trước cổng, Becky đã nhanh chân mở cửa chạy ra ngoài.

Toàn thân Freen Sarocha chẳng khác nào một tảng băng di động. Lúc không im lặng thì còn đỡ, vẫn nghe ra được một chút cảm xúc trong lời nói. Nhưng tiếc là thời gian cô ấy nói chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cả một đoạn đường dài, Freen cứ tập trung vào màn hình ipad trước mặt, không thèm đoái hoài gì đến Becky.

Cũng may mà còn có Saint bắt chuyện cùng nàng.

"Vậy em vào nhà đây." Becky đứng bên ngoài xe vẫy tay với cô. Dù gì cũng là vợ của mình, nên chào hỏi cho đàng hoàng.

"Ừm."

Chị ừm cái rắm. Becky âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chị ấy nói thêm vài câu thì sẽ chết sao? Thật sự không biết sau này phải chung sống với cái người kiệm lời này thế nào cho tốt nữa.

Thấy Becky vẫn chưa rời đi, Freen lúc này mới nghi hoặc ngẩng đầu. Đối diện với cô là một đôi đồng tử đen láy, hơn nữa còn đang nhìn cô chằm chằm. Freen siết chặt tay phải đang đặt trên góc ipad, cố làm cho bản thân bình tĩnh.

"Còn có việc gì sao?" Freen hỏi nàng.

Becky nhịn xuống không vui nói: "Không phải chiều nay sẽ chuyển đến nhà của chị sao? Nhà chị ở đâu em còn chưa biết."

"Toà số 2, Biệt khu Treenut." Freen đáp lời nàng một cách ngắn gọn, sau đó lại bồi thêm một câu: "Saint sẽ qua đón em."

Lúc này Richie cũng vừa về đến, nhìn thấy Freen, anh ngỏ lời mời: "Hay là chị vào trong ngồi một lúc rồi hẳn đi."

"Không tiện lắm. Hôm khác em ghé qua vậy." Freen chạm khẽ vào đùi mình, lịch sự từ chối.

Richie cũng không tiếp tục níu kéo: "Vậy chị trở về cẩn thận."

Freen nhẹ giọng nói một tiếng "cảm ơn".

Becky đứng ở một bên nghe đến mức cạn lời. Cái thể loại xưng hô này hình như có chút gây lùng bùng lỗ tai. 

Rốt cuộc là giữa hai người thì ai lớn, ai nhỏ?

Nếu xét về tuổi tác, Freen lớn hơn Richie một tuổi, trước giờ Richie vẫn quen gọi chị xưng em với cô. Nhưng mà hiện tại không giống, Freen và Becky đã kết hôn. Richie có thể đường đường chính chính đợi Freen gọi mình bằng một tiếng anh vợ.

Freen có vẻ thích nghi với thân phận mới nhanh hơn, sửa miệng gọi anh rất lưu loát. Phần Richie thì vẫn còn ngây ngốc coi mình là em của người ta mà dạ dạ vâng vâng.

"Em vào nhà đây." Becky để lại một câu rồi bỏ đi trước. Nàng thấy Richie vẫn nán lại, cúi đầu nói gì đó với Freen. Thanh âm rất nhỏ hoà lẫn với tiếng vi vu trong không khí. 

Becky không mấy bận tâm, nàng cho rằng hai người họ đơn thuần là đang bàn chút chuyện về công việc.

...

5 giờ chiều, Saint đúng hẹn đến đón Becky về biệt thự của Freen.

Đồ đạc của nàng không nhiều, chỉ vỏn vẹn một chiếc vali quần áo cỡ trung, một túi nhỏ đựng lung tung vài món mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang sức.

Saint giúp nàng mang hết chúng vào phòng khách. Lúc đi ngang qua vườn hoa ở trước sân, Becky không khỏi trầm trồ. Không ngờ ở đây lại trồng nhiều hoa Tulip, loài hoa mà nàng cực kỳ yêu thích như vậy.

Một người phụ nữ lớn tuổi bước đến bên cạnh Becky, cung kính giới thiệu: "Tiểu thư Armstrong, tôi là Mananhe, bảo mẫu của Freen, cô có thể gọi tôi là Mhee ạ."

"Dì Mhee, gọi cháu Becky là được rồi ạ." Becky mỉm cười với bà, xua tay ý bảo bà không cần phải giữ kẻ.

Dì Mhee cũng nở nụ cười ôn hoà. Sau vài ba câu trò chuyện, Becky biết được ngoại trừ Saint hay lui tới, căn biệt thự rộng rãi này chỉ có duy nhất một người phụ giúp là bà. Freen đi lại bất tiện hơn người khác, Becky cứ nghĩ phải có rất nhiều người ở đây để chăm sóc cho cô.

Dì Mhee chỉ tay lên tầng 2, câu đầu là nói với nàng, câu sau là nói với Saint: "Phòng của cháu ở trên đấy. Saint giúp cháu mang hành lý lên nhé."

Becky nhìn quanh một vòng, muốn nói nhưng lại thôi. Dì Mhee nhạy bén đọc được suy nghĩ của nàng. Bà dò hỏi: "Cháu đang tìm cô chủ à?"

Becky gật đầu.

"Cô ấy ở trên phòng, có lẽ đang thay quần áo." Dì Mhee vừa nói vừa chỉ tay lên tầng một lần nữa.

"Thay quần áo?" Becky lặp lại lời của dì Mhee, giọng hoài nghi: "Chị ấy tự mình thay?"

"Đúng vậy. Sinh hoạt bình thường tiểu thư đều có thể tự mình làm, không cần người khác phải giúp. Đặc biệt là những vấn đề cá nhân này, cô ấy cực kỳ không thích người khác chạm vào mình."

Dì Mhee vừa dứt lời, cửa thang máy ở đối diện bật mở, Freen đã thay bộ trang phục công sở lúc sáng thành một bộ quần áo thoải mái ở nhà. Nhìn thấy Becky, động tác đẩy xe của cô ngừng lại.

Sau khi gặp nạn, Freen đã yêu cầu lắp đặt thang máy ngay trong nhà để cô có thể tự do di chuyển giữa các tầng. Bình thường hầu như cũng chỉ mỗi cô sử dụng, Saint và dì Mhee vẫn thích đi cầu thang bộ hơn.

"Em đến rồi à?" Freen liếc mắt xuống vali hành lý đặt bên cạnh Becky.

Becky nhìn theo ánh mắt của cô, ung dung nhún vai nói: "Em nghèo lắm. Đồ đạc chỉ có bấy nhiêu."

Nàng chờ đợi biểu cảm bất ngờ hoặc bối rối của Freen, không ngờ cô chỉ nhìn nhìn nàng, sau đó ừm một tiếng.

Lại ừm.

Becky thật sự muốn soạn một bản hợp đồng hôn nhân với điều khoản "Không được nói ừm" và bắt Freen phải ký vào đó ngay lập tức.

Nàng hừ nhẹ, không muốn tiếp tục để ý đến Freen, xoay người nhờ Saint và dì Mhee giúp mình mang hành lý lên phòng.

Lúc đi ngang qua Freen, nàng còn cố tình giẫm lên bậc cầu thang thật mạnh. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net