Chương 1 [Lục đạo luân hồi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đứng trên cầu Nại Hà, ngắm nhìn dòng Vong Xuyên đang chảy xiết...

Chỉ cần thêm vài bước nữa thôi, cậu sẽ bước vào con đường luân hồi chuyển kiếp, vĩnh viễn quên đi cái đoạn tình cảm đau lòng này!

"Tiêu Chiến, cậu chắc chứ?" - Mạnh Bà đứng bên kia cầu nhìn theo bóng lưng chàng thiếu niên, trong lòng không khỏi xót xa.

...

Theo truyền thuyết xa xưa, con người sau khi chết sẽ phải uống Canh Vong Tình của Mạnh Bà để quên đi hết những hỉ nộ ái ố ở kiếp này mới có thể sang cầu Nại Hà để đầu thai chuyển kiếp. Canh Vong Tình, uống một bát canh sẽ làm người ta quên hết những chuyện diễn ra ở kiếp này, uống hai bát sẽ làm con người ta kiếp sau sẽ chẳng còn hiểu được tình ái là gì, uống ba bát sẽ làm cho con người kiếp sau sẽ vô tâm với cả nhân gian, trở thành một kẻ lãnh huyết vô tình.

...

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng gọi thì xoay lưng lại, mỉm cười nhìn Mạnh Bà, rồi lại xoay đầu đi, nhìn vào khoảng không, cất giọng xa xăm: "Tôi chắc chắn!...Kiếp này tôi đã vì yêu một người quá nhiều mà phải trả cái giá đắt như vậy...tôi không muốn kiếp sau mình phải ngu ngốc chạy theo cái thứ tình cảm vô nghĩa này nữa! Thà không hiểu ái tình là gì, còn hơn vì một người...mà tự làm mình đau!"

Nói rồi, cậu xoay lưng đi, bước vào lục đạo luân hồi.

...Nhiều năm sau...

Tại kinh thành Bắc Hoa của Tống quốc...

Kinh thành sầm uất, người qua kẻ lại không sao đếm xuể, tiếng nói cười luyên thuyên không dứt, thỉnh thoảng sẽ có tiếng rao hàng của những người thiếu nữ đang độ trăng tròn từ xa vọng lại, nghe đến là êm tai.

...

Trên một tòa vọng đài, có một vị công tử tuổi chỉ chừng mười lăm mười sáu, thân mặc bạch y, vừa thưởng trà và bánh vừa ngắm nhìn phong cảnh kinh thành tấp nập, phong thái tao nhã, điệu bộ ung dung, làm người ta đi khuất rồi cũng phải ngoái đầu lại nhìn.

Nhắc đến vị công tử này, không ai trong kinh thành này là không biết, đó chính là Tiêu công tử - Tiêu Chiến - con trai của Tiêu Vụ - Một thương nhân nổi tiếng giàu nhất thành Bắc Hoa.

Nói về Tiêu công tử, có thể dùng bốn chữ " tài mạo song toàn" để miêu tả tổng thể về con người cậu.

Tiêu Chiến từ nhỏ đã thông thạo kinh thư, lại rành về âm luật, rất thích tấu cổ cầm, dung mạo anh tuấn, đuôi mày khóe miệng lúc nào cũng mang ý cười, vừa nhìn đã khiến cho người đối diện phải yêu thích, bất kể nam nữ.

Đáng tiếc, Tiêu công tử từ nhỏ đã không màng đến chuyện tình ái, càng chẳng để tâm đến chuyện nối dõi tông đường. Đã không ít những danh môn thế gia tìm đến nhà cậu để dạm hỏi cậu cho ái nữ hay nhi tử của mình nhưng tất cả đều bị cậu nhất mực cự tuyệt.

...

Hôm nay cũng như mọi ngày, Tiêu Chiến vừa ngắm cảnh ở vọng đài xong thì trở về phủ...

...

Vừa bước vào sân, cậu đã thấy tiểu thư đồng của mình là Bạch Bội Bội chạy từ phía hậu viện, vẻ mặt nhìn thấy cậu như nhìn thấy cứu tinh, hớn hở chạy đến, nhìn cậu, nói: "Công tử! Cuối cùng cậu cũng về rồi!"

Vừa nhìn vẻ mặt của Bội Bội, cậu liền hiểu ra bảy tám phần, hỏi: "Y lại đến sao?"

Bội Bội nhìn cậu, bất lực gật đầu: "Hờ hờ...Vâng! Ta cản không được!"

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của Bạch Bội Bội, không nhịn được " phì" một cái, vừa thương vừa buồn cười, cậu bước đến, xoa đậu Bội Bội rồi nói: "Được rồi! Đi thôi!"

Nói rồi, Tiêu Chiến đi theo Bạch Bội Bội về phía hậu viện.

Vừa bước chân vào hậu viện, đập vào mắt cậu là hình ảnh một vị nam tử tuổi chừng nhỉnh cậu một chút đang ngồi chống cằm nghịch nghịch chiếc bánh ngọt hình hoa đào trên đĩa, miệng cũng nhóp nhép nhai.

Tiêu Chiến nhìn nam nhân trước mặt, bất lực nói: "Vương Nhất Bác! Huynh sao lại đến đây nữa rồi?"

Vừa thấy cậu, nam nhân tên Nhất Bác đã lập tức thay đổi biểu cảm từ chán nản chuyển thành hớn hở, hướng nhìn cậu gọi: "Tiểu Chiến! Đệ về rồi?! Ta chờ đệ lâu lắm rồi đó! Đây này đây này! Ta mới tìm được mấy quyển nhạc phổ Đông Doanh* nghe đồn rất hay! Đệ tấu thử cho ta nghe đi!"

Tiêu Chiến nhìn y, nhàn nhạt hỏi: "Sao huynh không tự mình đàn rồi tự mình nghe đi? Chẳng phải cầm nghệ ta đã dạy huynh rồi sao?"

Vương Nhất Bác nhìn cậu, gãi đầu cười cười: "Hì...hì...Tiểu Chiến! Đệ cũng biết đấy! Cầm nghệ của ta không được tốt, mấy bản nhạc phổ này lại phức tạp khó nhớ! Ta...ta đã thử rồi...Nhưng không được!"

Tiêu Chiến cầm quyển nhạc phổ trên bàn lên, chậm rãi xem, phải công nhận là khó nhớ thật.

Tiêu Chiến lại nhìn y, nói: "Được rồi! Huynh ngồi đó đi! Ta dạy huynh tấu!"

Nói đoạn, cậu bước đến gần cây cổ cầm đặt quyển nhạc phổ bên cạnh, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những sợi dây đàn, âm thanh trong như ngọc nhẹ nhàng cất lên, nghe chẳng khác gì tiên nhạc trên trời, làm người nghe mê mẩn. Chẳng trách sao cậu được mệnh danh là "đệ nhất cầm sư".

...

Tiêu Chiến vẫn say mê tấu nhạc mà không để ý đến Vương Nhất Bác đang chống cằm nhìn cậu, ánh mắt chứa đầy sự si mê!

Haizzz...Khắp cả kinh thành này ai cũng biết, chỉ có cậu mới không nhìn ra là y đã thích cậu thôi!

...

Tấu xong khúc nhạc, Tiêu Chiến nhẹ nhàng gấp quyển nhạc phổ lại, đẩy về phía y, mỉm cười: "Xong rồi! Đây...Cái này...Trả huynh!"

Đột ngiên bàn tay cậu bị y nắm chặt, Tiêu Chiến cũng vì bị giật mình mà ngẩn đầu lên nhìn y...

Giây phút bốn mắt chạm nhau, cậu mơ hồ cảm thấy trong đáy mắt y như có ngọn lửa vô hình nào đó đang bùng cháy...

Tiêu Chiến nhìn y, mấp máy môi: "Nhất Bác...Huynh..."

Vương Nhất Bác cũng nhìn cậu, cổ họng khô rát, một lúc sau mới miễng cưỡng thốt được mấy chữ: "Tiểu Chiến...Ta thích đệ!"

Tiêu Chiến ngỡ ngàng nhìn y, cảm xúc trong đầu cậu hiện giờ rất hỗn tạp, không biết nên nói thế nào cho phải.

Cậu không hề có tình cảm với y, chỉ đơn giản xem y như ca ca mà thôi, tình cảm khác...hoàn toàn không có!

Một lúc sau, Tiêu Chiến thở dài nhìn y rồi nói: "Nhất Bác...Xin lỗi!...Ta...ta không thể!"

Vương Nhất Bác lúc này mới biết bản thân mình vừa nói gì, vội vàng thu tay lại, cười gượng: "Ngại quá! Ta...ta thất lễ rồi! Xin lỗi đệ!"

Bầu không khí trở nên đặc quánh, không ai nói với ai câu nào, thậm chí cả hai có thể nghe được tiếng thở và tiếng tim đập hỗn loạn của đối phương một cách rõ ràng...

Một lúc sau, Vương Nhất Bác đứng dậy, đằng hắng một cái rồi nói: "Tiểu Chiến! Sắc trời không còn sớm, ta phải về đây! Tạm biệt đệ!"

Vừa nói dứt câu, y xoay người, bước nhanh ra về mà không biết rằng sóng gió sắp ập xuống đầu cả hai...

------------------------------

Chú thích:

*Đông Doanh: Dành cho những bạn nào chưa biết thì Đông Doanh là một tên gọi khác của Nhật Bản nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net