CHAP 40: MỘT CHÚT TỬ TẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_ Đấu tranh nội tâm xong chưa, Sumire Kakei?

  Giọng nói đã qua bộ lọc xử lí lại vang lên khiến Sumire giật mình, giống như thể đứa con gái trước mặt đó đọc được hết mọi suy nghĩ của cô vậy!

CHAP 40: MỘT CHÚT TỬ TẾ

_ Cô có vẻ biết rõ về tôi nhỉ!_ Sumire khẽ nhếch môi cười.

_ Vẫn còn sức cười là tốt rồi!_ Phía sau lớp mặt nạ vải trùm kín đầu đó, Sarada cũng nhếch môi cười nhẹ!

_ Nghe giễu cợt nhỉ! Có vẻ cô đang khinh thường tôi thì phải!_ Sumire thực chất đang cố trấn an chính mình.

_ Cô biết không? Tôi chưa bao giờ khinh thường đối thủ của mình. Và cô phải thấy may mắn vì tôi vẫn dành thời gian ra đứng đây nói vài câu chuyện phiếm với cô!

  Một giọt mồ hôi lạnh nhẹ rơi trên thái dương Sumire.

  Chính xác là hiện tại Sarada đã bình tĩnh lại và chưa muốn ra tay.

  Có cả một đống lý do để Sarada ngay lập tức đồ sát Sumire, nhưng lúc này cô nhóc đã bình tĩnh lại. Bản thân cô thực chất đang chờ đợi điều gì mà còn chưa ra tay?

  Thật sự thì Sarada một khi đã ra tay thì không bao giờ có chuyện sẽ nhân nhượng kẻ thù, nhưng lần này cô lại dừng lại là vì một điều, một điều và cô đã vô tình thấy khi dùng chiếc gậy sắt đập nát kính an toàn của chiếc xe...

  Đó là, trong lúc bản thân còn không biết có bị thương bởi những mảnh vỡ kia không thì Sumire đã nhanh như cắt túm lấy chiếc áo khoác đang nằm ở chiếc ghế bên cạnh và ném ra phía sau, trùm lên người Satori để tránh việc thằng bé không may bị thương bởi những mảnh kính văng vào.

  Sarada nhận ra rằng Sumire không thực tâm muốn làm hại thằng bé!

  Và đó chính là lý do Sarada đã tạm dừng tay lại, cũng như để Sumire có cơ hội nói điều gì đó khiến cô nhóc cảm thấy thuyết phục và kết thúc mọi chuyện một cách " tử tế" nhất. Bởi lẽ dù nguyên nhân sâu xa có là gì đi chăng nữa thì việc Sumire bắt cóc Satori cũng vẫn là điều mà Sumire đã thực hiện, bất cứ điều gì sai trái cũng phải bị trừng phạt, chỉ là mức độ trừng phạt nằm ở mức nặng hay nhẹ!

_ Tôi, đã từng nghe về cái danh Tenshi và Shiki!_ Sumire bất chợt lên tiếng_ Trước đó những gì tìm hiểu được về hai người, tôi chỉ luôn suy nghĩ rằng mọi người đã làm quá lên, vì làm gì có ai mà lại sẵn sàng đương đầu với biết bao nhiêu kẻ thù mà không run sợ chứ! Làm gì có ai mà liều lĩnh, giết người không ghê tay, ra tay nhanh tới mức người ta còn chưa kịp định hình chứ? Điều này là hoàn toàn vô lý và càng vô lý hơn khi cô lại là một đứa con gái có thân hình mảnh mai như thế này! Mặc dù giọng nói của cô đã qua bộ xử lý âm thanh để không lộ ra giọng thật, nhưng tôi đoán cô cũng chỉ tầm tuổi tôi hoặc căng nhất là tới tầm 23 tuổi thôi...

_ Không tin vào những gì đã tìm hiểu được là tất cả những gì cô muốn nói?_ Sarada khẽ nghiêng đầu.

_ Không phải, tôi chưa nói xong!_ Sumire khẽ lắc đầu cười_ Tôi nghĩ mọi thứ thật vô lý, cho tới lúc này! Thực sự khi đối diện với cô, tôi mới hiểu tại sao cái tên Tenshi lại khiến nhiều người cũng như tổ chức e ngại như vậy. Cô giống như là đọc được mọi suy nghĩ của tôi, cô để ý và bao quát mọi thứ khiến tôi thực sự nể phục!

_ Rồi?!_ Sarada hướng ánh mắt nhìn thẳng Sumire.

_ Thằng bé cũng được an toàn rồi nhỉ!_ Ánh mắt Sumire bỗng trở nên thật hiền dịu, như thể cô vừa trút đi được một gánh nặng trong lòng vậy...

  Trong lúc Sarada đang đứng trước mặt Sumire thì Shakuru đã nhanh chóng chạy lại đưa Satori ra ngoài. Thằng bé đang trong trạng thái hôn mê.

_ Sao lại là ánh mắt đó?_ Giọng Sarada đầm xuống.

_ Cũng không có gì! Dù có nói gì thì cũng không thay đổi được những gì đã xảy ra cho tới hiện tại!_ Sumire khẽ lắc đầu.

_ Ồ, vậy là cô cũng hiểu điều đó!_ Giọng Sarada cao lên một chút.

_ Dĩ nhiên là tôi hiểu rồi!_ Sumire hít một hơi dài_ Tôi cũng hiểu rằng tôi không thể đánh bại lại cô, nhưng tôi sẽ đánh trả lại bằng tất cả những gì tôi có!

_ Cô không muốn xin tha?

_ Dĩ nhiên, là không!_ Khóe môi Sumire khẽ nhếch lên.

_ Biết không đánh lại tôi mà vẫn muốn đâm đầu vào, cô có thấy mình ngốc nghếch quá không vậy?

_ Tôi làm mọi thứ tới lúc này cũng là đã tự mình chui vào lốt của một con ngốc rồi! Có ngốc thêm cũng được!_ Sumire bắt đầu bẻ tay.

_ Heh!_ Sarada lại cười nhẹ một tiếng.

  Sumire lúc này đã thủ thế, sẵn sàng để lao vào trận chiến của bản thân!

Nhưng...

.

.

.

" Bộp"!

.

.

.

" Giật thót"

.

.

.

_ " Không... Không... thể nào...!??"

.

.

.

  Sumire ngây người...

  Hoàn toàn không thể động đậy...

  Hay đúng hơn...

  Là bất ngờ tới mức không thể cử động!!

....

END CHAP 40

Dung

Anh em đọc truyện  vui vẻ nhớ :>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net