Chap 21 - Vở hài kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 *Tại 1 ko gian giống như nhà tù (Chỗ của Sageki ấy) 
 - "Hả? Cái gì đang diễn ra vậy? Hình như mình đã gặp vài người tộc Otsutsuki - à, chi họ của gia tộc ấy. Điều khiển thời gian! Mọi thứ hình như đang nối lại với nhau! À đúng rồi, nội bộ của Otsutsuki đang lục đục, mình phải dậy để báo về cho Sarada-nee san!" 
 - Hả? - Sageki bật dậy 
 Trước mắt Sageki là những song sắt của nhà tù. Ko gian xung quanh Sageki là 3 bức tường nối liền nhau, bên cạnh cậu là Shikara và Himawari đang trong tình cảnh bất tỉnh, ko gian rộng lớn xung quanh 1 cậu bé 10 tuổi bao trùm 1 bầu ko khí lạnh lẽo, u ám lạnh đến sởn da gà. Nhưng quan trọng hơn, nơi đây ko hề có sự sống, ko hề có con người, chỉ có 3 đứa nhóc 10 tuổi đang bơ vơ 1 mình nơi đây. Sageki chợt nhớ lại quá khứ mà cậu và mọi người trở về, 1 thế giới mà người lớn ko hề đáng tin tưởng, họ luôn mập mờ những bí mật và chăm chăm khai thác thông tin từ ta- những con người vô tình lạc về nơi đó, nơi chúng ko thuộc về và chỉ có 20 đứa trẻ tự phải dựa vào nhau mà sinh tồn trong cái thế giới ấy. Cuộc đời trớ trêu thay! 
 - Shikara! Himawari! - Sageki lay họ dậy 
 - Hửm? Sageki à? Đây là đâu vậy? - Shikara hỏi 
 - Tớ ko biết nữa! Tớ nghĩ chúng ta đang ử trong 1 nhà tù, chắc vậy! Những song sắt trước mặt khiến tớ liên tưởng tới nhà tù! - Sageki đáp 
 - Làm sao để chúng ta thoát ra khỏi đây? - Himawari quay sang 
 - Chịu thôi! Giờ chúng ta đang bị nhốt ở đây! Thực lòng mà nói, tớ có cảm giác chúng ta đang là những con người xúi quẩy nhất khi gặp cả tá chuyện đấy, ko biết giờ những người khác ra sao rồi!? - Sageki lắc đầu trong vô vọng 
 - Mong họ vẫn bình an! - Himawari tỏ vẻ lo lắng 
 - Mong là vậy! - Shikara gật đầu - Rồi, tính sao đây? 
 - Chả biết nữa! Có lẽ chúng ta chỉ còn cách ngồi chờ thôi! Và... "Tìm cơ hội để trốn thoát" - Sageki nói (Câu trong "..." là đoạn Sageki nói thầm với Hima và Shikara) 
 - Ừ, thế cũng được! - Shikara tán thành 
 - Được! - Hima gật đầu 

___________________________________________________________

* Quay về chỗ của Naruto 
 - Tớ ko thể xác định được Charka của những đứa trẻ khác! - Sasuke nói 
 - Ko thể nào! - Sakura hốt hoảng 
 - Cha! Chúng ta phải làm gì giờ, đứng chờ thôi hả? - Boruto nháo nhào lên 
 - Bình tĩnh đi Boruto! Bây giờ thì làm được gì, ta nên thu thập thông tin trước đã rồi mới hành động! - Sarada nói 
 - Nhưng...! 
 - Ko nhưng nhị gì hết! - Sarada cắt ngang 
 - Ờ thôi nào, Boruto, tớ biết cậu lo cho các bạn nhưng cũng đừng để mất bình tĩnh! - Mitsuki tới bên trấn an Boruto 
 - Tệ thật! Chúng ta vướng vào 1 cuộc đấu tranh và trở thành trung gian của cuộc đấu tranh đó, trong cái khoảng thời gian mang tên "Quá khứ" đó, 1 thế giới vô tình nhưng tươi đẹp biết bao,tuy ko hiện đại như "Tương lai" của chúng ta nhưng lại ko mất tình người như thời đại của chúng ta ha? Nực cười quá đi! - Sarada nói 
 - Kể cũng đúng! Nhưng mỗi thời mỗi khác mà ha? - Sarada nhìn về phía Sasuke với 1 ánh nhìn buồn? Ko phải, mà đúng hơn là ánh nhìn mang chút tâm tư gì đó từ chối nói lên bất cứ điều gì, cảm xúc trong khoảnh khắc đó chỉ trào lên trong đúng 1s và lập tức Sarada thu hồi ánh mắt và quay về phía Boruto và Mitsuki với 1 nụ vười khó hiểu. - Mọi chuyện thực chất vẫn là vậy mà nhỉ? Từ trước vẫn thế và giờ vẫn vậy!?  
 - Hả? - Boruto ngỡ ngàng với câu hỏi của Sarada. - "Nụ cười đó là sao? Tạo sao cậu ấy lại nhìn Sasuke-sensei với ánh mắt đó. Chờ đã, có lẽ nào lầ trước đụng độ Sasuke-kun, Sarada đã gặp phải chuyện gì đó chăng?! Thây kệ! Khó hiểu ghê!" ( Đương nhiên là khó hiểu rồi, Sarada-chan đang tuổi mới lớn mà, tính tình dễ thay đổi thất thường lắm nha!~) 
 - Ừm! - Mitsuki gật đầu. - Hẳn là vậy rồi, mọi câu chuyện trên thế giới này chỉ tựa như những cuốn sách, dù dài lắm cũng phải hết, hay đến đâu cũng phải kết thúc! Chỉ có cảm xúc của cuốn sách sẽ theo con người đời sau mãi thôi! À, Cha tớ hay gọi nó là "Hỏa chí" đó! 
 - Đúng vậy! Kịch hay rồi cũng phải hết! Ko biết trong lúc chúng ta đang đứng đây, kẻ thù đã đi được bao xa rồi?! Phải chăng thế gian đã bắt đầu vén màn vở kịch mới!? - Sarada chợt nhếch mép cười 
 - Haha!! Vở hài kịch xé làm đôi, làm sao để ghép lại được nữa!? - Mitsuki mỉm cười theo 
 - Hử? Hả? Cái qué gì cơ? Vở kịch gì? Thời nào rồi còn xem kịch vậy? Lạc hậu dữ! - Boruto ngơ ngác hỏi giữa 2 đứa bạn đang đấu trí với nhau (Tội em nó quá!) 
 - Ko thể! Tựa như chú cừu non chạy giữa 1 mê cung vô tận ko lối thoát, lạc giữa biển kí ức sao thoát ra? Haha, tất cả chỉ là viển vông mà thôi! Quá khứ chỉ là quá khứ, có níu giữ cũng ko trở lại, liệu thay đổi quá khứ sẽ khiến con người hạnh phúc hơn chăng? Tớ nghĩ là ko đâu! Đắm chìm trong quá khứ, con người sẽ mãi ngu muội và lãng quên chính mình... Ồ, có vẻ từ nãy tới giờ tớ lảm nhảm hơi nhiều nhể? - Sarada nói 
 - Này Sarada! Tớ ko hiểu cậu đang muốn ám chỉ gì hay nói gì! (Baka!) Nhưng ít ra, cậu nên biết cậu là 1 kunoichi mạnh mẽ hơn bất kì kunoichi nào trước giờ tớ quen biết! Và ít nhất, cậu mạnh mẽ hơn chính cậu nhiều!  - Boruto chìa ngón tay cái biểu hiện chữ "Ok!" lên trước mặt Sarada 
 - Ừ, cảm ơn Boruto! Cả cậu nữa Mitsuki! - Sarada chợt cười (Em ấy cười rụng tim tui rồi) - "Phải chăng 'Người đó' nên hiểu như vậy từ đầu phải tốt hơn ko?" ( 'Người đó' ở đây là Sasuke quá khứ) 

_______________________________________________________________

*Vài lời của tác giả: 
 - Ừm, chap này ko có gì đặc biệt lắm! 
 - Dạo này tui hơi rảnh, tự nhiên nhớ ra mấy câu hay hay lại đúng lúc muốn tìm cách nói ẩn dụ về Sasuke của quá khứ! Đoạn hội thoại giữa Sarada và Mitsuki ám chỉ cuộc sống giữa 2 thế hệ và lái sang Sasuke (Cho các bác nào ko biết) 
 - Tui sẽ tiếp tục ra chap mới! 
 - Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình! 
                                                                                        "Cảm ơn vì đã đọc!!!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net