Chap 22 - Tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 * 1 ko gian ko xác định 


 - Trời ơi! Cái đầu của mình!! - Iwabe ôm lấy cái đầu mà hét lên 


 - Cô gái kì lạ đó đưa chúng ta đi đâu vậy?? Tớ... tớ ko muốn bị ăn thịt!! Tớ muốn về nhà với bố mẹ cơ!!! - Namida bắt đầu khóc lóc 


 - Sao giờ? Tụi mình đã ở đây suốt mấy tiếng liền từ khi tỉnh lại rồi!! Chả nhẽ cứ ở đây mãi sao? - Wasabi hỏi 


 - Theo tớ thấy chỗ này ko có sự sống. Nó hẳn là 1 hành tinh chết! Cô ta đưa chúng ta tới đây là có ý gì? Muốn chia rẽ chúng ta chắc? - Denki bật máy tính lên, gõ gõ cái gì đó 


 - Nếu vậy, tớ lo cho những người khác quá!! Ko biết mọi người và Boruto có sao ko? - Sumire tỏ vẻ lo lắng 


 - Anh nghĩ nên lo cho bản thân mình trước đã! Chúng ta bị đưa tới cái nơi khỉ ho cò gáy nào đây? Đó là câu hỏi!!! - Iwabe nói 


 - Đúng vậy! Tớ đồng ý với Iwabe-senpai!! Anh ấy nói đúng! Có lẽ ta nên đi tìm cô gái đã đưa chúng ta đến ko gian này và tìm cách trở về! Ít ra làm như vậy, ta sẽ ko phải gánh nặng của Boruto và mọi người nữa!!! - Denkia đứng dậy 


 - Vậy giờ ta phải theo hướng nào mà đi?? - Namida hỏi 


 - Hướng Đông- Nam, theo máy dò Charka của tớ chỉ nơi đó có Charka! Hẳn Charka của người này lớn lắm nên dù ở vị trí khá xa so với chỗ ta đang đứng mà máy vẫn dò được! - Denki chỉ tay về hướng đông- nam 


 - Được! Nhất trí thế đi! Let go!!! - Metal hô lên (Từ nãy Metal Lee nghe hội bạn nói éo hiểu nên đành im miệng, phút cuối mới nói) 


________________________________________________________ 

* Chỗ của Naruto 


 - Sao đây Sasuke, hơn 2 tiếng rồi mà chúng ta vẫn đứng đây và chả làm gì cả?! - Naruto đang dần mất kiên nhẫn nói 


 - Tớ có cảm giác phía Tây- Bắc có Charka khá lạ, có lẽ ko phải Charka của chúng! Nhưng quan trọng hơn, ta ko thể đến đó với lực lượng như này! - Sasuke nói 


 - Thầy đồng ý với Sasuke, chúng ta cùng lũ trẻ nên trở về Konoha quá khứ và nói chuyện này với Ngài Đệ Tam, ít ra ngài ấy có thể giúp chúng ta cái gì đó! - Kakashi gật đầu 


 - Tớ cũng đồng ý! Ta nên trở về thôi, ko thể cứ thế đến chỗ kẻ địch với lũ trẻ được! - Sakura tán thành 


 - Ừ, vậy chúng ta về Konoha quá khứ thôi mấy đứa! - Naruto quay lại vẫy tay gọi 3 đứa trẻ 
 - Vâng! Hội con đến liền! - Boruto đáp lại 


 - Ko biết sẽ ra sao nếu 4 người họ gặp lại mình của quá khứ nhỉ?? - Mitsuki ghé sát tai 2 đứa bạn thầm thì hỏi 


 - Chắc họ sẽ ngạc nhiên lắm cho xem!! Chắc vậy!!! - Boruto nói - Còn cậu nghĩ sao, Sarada? 


 - Hử? Tớ nghĩ gì á?! Tớ thật còn chả mong họ gặp nhau!! - Sarada hờ hững trả lời (Sao em nỡ lòng nào vậy, Sarada-chan??) 


 - Tại sao vậy? - Boruto buột miệng hỏi 


 - "Tại sao" á? Chỉ là... tớ có cảm giác ko được thoải mái khi họ gặp nhau!! Hoặc nói đúng hơn, tớ ko thích điều đó!! - Sarada trả lời 


 - Sao cậu ko thích vậy? Chả phải nhìn lại quá khứ sẽ biết họ đã cố gắng như nào đ... 


 - Ko thích là ko thích! Tốt nhất cậu ko cần biết và cũng ko nên biết! Nếu biết... cậu có lẽ sẽ hối hận! - Sarada cắt ngang 


 - Ý cậu là ai đó trong số họ đã làm sai và cậu ko muốn bọn tớ biết vì bọn tớ sẽ khinh thường họ!? - Boruto hỏi 


 - Ko! - Sarada dứt khoát nói. - Tớ nói rồi, đừng để tớ nói lại, cậu nên biết giới hạn của cậu nằm đâu và khi đã biết, cậu nên đứng đúng vị trí của mình!. (Ý nói nên biết thân biết phận) 
 - Hả? Cậ... 


 - Dừng lại đây thôi, Boruto! Sarada có lí do để cậu ấy nói vậy! Hãy thông cảm cho cậu ấy!!! - Mitsuki ra ngăn Boruto 


 - Mitsuki!! - Boruto quay sang hỏi. - Nói tớ biết đi, phải chăng tớ đã nói gì sai? 


 - Ko. Cậu ko nói gì sai cả. Chỉ là... - Mitsuki ngập ngừng 


 - Chỉ là? 


 - ... - Mitsuki ko trả lời, bầu ko khí chợt trở nên u ám hơn bao giờ hết 


 - Tớ hiểu rồi! Tớ sẽ đứng yên ở chỗ tớ thôi! Phải chăng tớ đã làm gì sai à? Nếu sai, hãy thứ lỗi cho tớ! - Boruto quay mặt đi nói. - "Có lẽ nào khi mình cố gặng hỏi Sarada lí do, mình đã sai? Lẽ nào mình ko nên hỏi câu đó, nếu mình ko cố chấp thì bọn mình đâu sẽ như này nhỉ?" 


 1 lần nữa, tình bạn của họ lại rạn nứt, như 1 vở kịch hài xé làm đôi, làm sao để ghép nó lại nguyên như ban đầu. Câu trả lời là ko thể, dù có ghép lại được nhưng vết rách vẫn còn, giống như vết sẹo trăm năm ko thể xóa nhòa, mãi in dấu vào trí não con người. Đôi lúc, trong cuộc sống này ta ko nên cố níu kéo điều gì cả, có lẽ làm vậy chỉ khiến mọi thứ thêm tệ, ta nên biết điểm dừng là đâu, nếu cứ cố níu ta có thể mất cả 2. Cuộc sống vốn là vậy mà! Ko cho ai tất cả và cũng chẳng lấy đi của ai mọi thứ. Thư duy nhất ko thể mất chính là nghị lực sống mà thôi!! 

-__________________________________________________________

*Vài lời của tác giả: 
 - Trình viết văn đã lên 1 tầng cao mới!!!

 - Chap này cũng ko có gì nhiều, mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ 


 - Từ giờ đến Tết, mình sẽ ra thêm 1-2 chap nữa, sau Tết sẽ ko ra nữa cho đến tháng 7 ra tiếp. Mong các bạn thông cảm 


                                                                        "Chân thành cảm ơn vì đã đọc!!!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net