#20. 129600

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 6: Đại dương, tái ngộ

#dazai7days #day6 #odazai

"Theo tính toán của một nhà triết học thời xưa, toàn bộ sự vật trên thế giới sẽ lại xuất hiện sau 129600 năm sau. Vậy có nghĩa là hơn 12 vạn năm sau, chúng ta sẽ lại gặp lại nhau vào cùng một nơi, cùng một thời điểm một lần nữa."

Dazai lảm nhảm như thế vào một đêm gã say mèm. Gã quấn mình trong chiếc áo khoác dày sụ mà Oda nhắc nhở mang theo, gương mặt tái xanh với hai gò má và chóp mũi ửng hồng vì say xỉn và vì lạnh, mắt nhắm mắt mở, chân nam đá chân chiêu vừa đi vừa nói. Oda đi bên cạnh, đôi mắt chăm chú theo dõi người nhỏ hơn, đề phòng người kia té ngã hay va phải đâu đó, va phải ai đó. Vài người còn đang lang thang trên đường phố trong đêm khuya lướt qua bọn họ. Hai người cứ thế bước đi theo trong thế giới của riêng mình.

"Odasaku này, anh có tin điều đó không?"

Oda bỏ hai tay đang ủ ấm nãy giờ trong túi áo khoác của mình ra, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Dazai. Gã hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã cười hì hì, cuộn những ngón tay gầy với khớp ngón tay đỏ ửng lại bên trong đôi bàn tay to lớn của Oda.

"Ừ, có thể lắm chứ."

Cả hai ngừng bước cạnh một chiếc ghế dài hướng ra biển. Dưới ánh đèn đường hờ hững, Dazai xoay người tựa lưng vào cơ thể vững chắc phía sau, cảm nhận từng đợt gió lạnh thổi qua khiến đầu óc lâng lâng vì rượu của mình tỉnh táo.

"Tôi thì không nghĩ thế..."

Rồi như không biết nói gì thêm, Dazai im lặng. Đối với gã, chết là hết. Con người rồi sẽ trở về với cát bụi. Dù cho chỉ là một con người nhỏ bé giữa trái đất này chết đi thì sau đó sẽ không có một ai giống hoàn toàn như thế nữa xuất hiện. Huống chi là hai người. Huống gì là gặp lại nhau.

Oda hơi cúi xuống, choàng cánh tay với bàn tay vẫn đang đan vào tay Dazai thành một cái ôm ấm áp. Anh tựa khẽ cằm lên đỉnh đầu gã. Dazai hít vào không khí lạnh, mùi hương từ người kia khiến lồng ngực gã nghẹn ứ đau đáu một điều gì. Gã nghe giọng anh chậm rãi, dịu dàng vang lên.

"Thật ra trước đây tôi có đọc một câu chuyện, rằng khi chúng ta thả tâm tư mình xuống biển, những tâm tư ấy sẽ đến được với người mình muốn nhắn gửi. Dù cho có xa cách nghìn trùng, hay cho dù người kia đã chết đi. Sóng biển sẽ miệt mài ôm ấp lời nhắn để gửi đến nơi cần đến."

Khác với mọi khi, Oda nói nhiều hơn đôi chút. Có lẽ là do anh cũng đã ngà say, hoặc do anh không quen với sự im ắng khi Dazai vẫn ở bên cạnh. Im lặng một chút như để sắp xếp lại từ ngữ, anh tiếp tục với câu chuyện của mình.

"Mặc dù tôi cũng đã biết rằng những câu chuyện ấy cũng chỉ là sự tin tưởng viển vông của loài người, nhưng nếu như vẫn còn có thể tin tưởng vào thứ gì đó thì hãy cứ tin tưởng thôi. Nếu như đại dương thực sự sẽ gửi lời nhắn đến những nơi nó cần đến, vậy thì người gửi sẽ không phải sống trong dằn vặt, tiếc nuối nữa."

"Cũng giống như thế, nếu như lần gặp này chúng ta bỏ lỡ nhau, thì 129600 năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Giọng anh đều đều, nghe như đang kể một câu chuyện cổ tích. Dazai thầm nghĩ hẳn anh đã quen thuộc với việc này bởi vì anh đã nhận nuôi đến tận năm đứa trẻ, và vừa thích thú vừa lo sợ với ý nghĩ mình cũng đang được nâng niu.

"Chà, Odasaku nói đúng nhỉ. Vậy nếu như cả hai cùng trầm mình xuống biển tự sát thì có gặp được nhau sớm hơn không?"

"Chắc là có đấy."

Oda nói sau một lúc nghiêm túc suy nghĩ.

"Nếu vậy thì tốt. 129600 năm dài quá."

Dazai cụp mắt. Ngay lúc ấy, gã cảm nhận vài hạt tuyết rơi trước mặt mình. Ngẩng mặt lên đã thấy tuyết đầu mùa rơi. Ánh mắt người kia nhìn gã sâu thăm thẳm. Oda hơi cúi xuống và gã nhón chân lên, bờ môi lạnh tìm đến nhau, và tuyết tan ra trên gương mặt nóng bừng.

Sau đó Dazai lại tung tẩy vừa đi vừa nghịch tuyết đầu mùa trong sự giám sát của Oda, trên cổ xuất hiện lên một chiếc khăn choàng ấm áp. Bóng hai người trải dài mỗi bận đi qua những ánh đèn đường, tách rời rồi lại đan vào nhau.
___________________

Không lâu sau, vụ việc của Mimic nổ ra.

Dazai bước đi trên con đường quen thuộc. Trời lúc này đã vào mùa hè, không khí nóng lên dần, thế nhưng cả người gã lạnh buốt. Dazai cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, lại vừa cảm nhận xung quanh mờ đi và mọi giác quan của gã đều trở nên trì trệ. Trong đêm tối, ánh đèn đường leo lét vàng vọt, vài bóng người lướt qua, thi thoảng ngoái nhìn gã với ánh mắt thăm dò kì quặc. Nhưng Dazai không quan tâm.

Gã cứ thế lê bước cho đến khi tới được nơi mình muốn.

Nhà của Odasaku.

Sau khi một thành viên của mafia chết, mọi thứ về cuộc sống của họ sẽ được dọn dẹp kỹ lưỡng và họ sẽ gần như biến mất khỏi cuộc sống này nếu như không có người nhà. Dazai đã sắp xếp cho cấp dưới xử lý thi thể anh theo lệnh của mình, và giờ thì đích thân đến nhà của Oda để dọn dẹp những thứ khác.

Oda không có thói quen để lại quá nhiều thứ đại diện cho sự hiện diện của mình, dù là ở nơi anh ở. Tất cả những gì Dazai cần xử lí là dọn dẹp sạch chỗ này, thư từ, tài liệu sách vở, một cuốn sổ và một chiếc hộp. Cuốn sổ khá lớn, có bìa da màu đỏ sẫm giống như mái tóc của anh, là cuốn sổ để Oda ghi chú viết lách. Còn chiếc hộp nhỏ bằng hai bàn tay của Dazai kia, gã dễ dàng mở ra. Bên trong là một vài thứ đồ linh tinh mà gã đoán là bọn trẻ tặng anh, cùng với vài bức ảnh hiểm hoi cả hai cùng chụp.

Trong đó có bức ảnh một ngày tuyết rơi, mũi giày hai người kề sát vào nhau và hai bàn tay nắm chặt.

"129600 năm dài quá."

Dazai giữ lại cho mình cuốn sổ viết lách của anh. Gã đốt hết số tài liệu có liên quan đến người tóc đỏ đã nằm lại trong trái tim mình vĩnh viễn, cùng với những tấm ảnh của cả hai, chôn dưới một gò đất cao có tán cây xanh rì mướt mát với hướng nhìn ra biển.

Một đêm nọ, sau khi làm loạn lần cuối mà trốn thoát khỏi sự truy đuổi của mafia, gã đến biển. Trời đã vào thu và đây đó trong không khí đã có thể nghe ra từng đợt gió mát lạnh. Dazai nhắm mắt, biết rằng sẽ không còn ai ôm mình từ phía sau, tỉ mỉ ủ ấm đôi tay mình nữa.

Gã ôm chiếc lọ tro cốt bên mình, rải xuống biển.

Sóng biển chẳng mấy chốc đã đánh tan rồi cuốn trôi đi chút gì còn sót lại của một con người. Chiếc lọ trong tay nhẹ bẫng, lồng ngực Dazai cũng nhẹ bẫng. Dường như cũng có thứ gì rớt rơi từ lồng ngực gã, để mặc cho sóng đánh tan rồi cuốn đi.

Dù gã không tin, nhưng như Oda nói, có lẽ những niềm tin ngông cuồng vớ vẩn như thế này chính là mong muốn sữa chữa những tiếc nuối, hoặc chỉ đơn giản là để bản thân không thôi hi vọng vào điều gì đó dù mong manh.

Sóng xô biển trào, 129600 năm, 47304000 lần mặt trời mọc rồi lặn.

Hi vọng đến lúc đó, chúng ta sẽ lại gặp lại nhau vào cùng một nơi, cùng một thời điểm một lần nữa.

Và không bỏ lỡ nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net