Chap 7: Thất thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau khi Kim Hạ nằm trên chiếc giường, mờ mờ tỉnh dậy nàng nhìn thấy Lục Dịch đang nằm bên cạnh mình, nhìn thấy hắn nàng vui vẻ cười, định lăn qua ôm hắn không cẩn thận đụng phải vết thương "Á...á".

Lục Dịch thấy nàng kêu liền giật mình "Kim Hạ nàng làm sao vậy"

"Ta đụng phải vết thương" Kim Hạ.

"Đã bị thương rồi nàng còn không chịu cẩn thận, đau lắm không" Kim Hạ.

"Tất cả là tại chàng" Kim Hạ ấm ức.

"Sao lại tại ta" Lục Dịch.

"Ta là vì muốn quay qua ôm ngài nên mới đụng vào vết thương" Kim Hạ.

Nghe thấy lời này của Kim Hạ, hắn vui vẻ liền không nở trách nàng nữa.

"Nàng đi rửa mặt đi, rồi quay lại ta giúp nàng thoa thuốc" Lục Dịch

"Vậy chàng chờ ta một tí" Kim Hạ.

Một lúc sau Kim Hạ quay lại, Lục Dịch giúp nàng thoa thuốc lên vết thương.

"Lục Dịch chàng nhẹ tay một chút" Kim Hạ.

"Nàng còn biết đau" Lục Dịch

"Ai biểu nàng không chịu cẩn thận" Lục Dịch.

"Bọn chúng nhiều như vậy, nên ta mới sơ suất bị thương" Kim Hạ.

Nghe lời này Lục Dịch cố ý đụng vào vết thương cho Kim Hạ im miệng.

"Đau...đau...đau" Kim Hạ.

"Lát nữa ta sẽ cho người sang Lục Phiến Môn xin cho nàng nghỉ phép." Lục Dịch.

"Hả" Kim Hạ bị bất ngờ trước lời nói của hắn.

"Nàng yên tâm ở nhà dưỡng thương, đừng đi lung tung" Lục Dịch.

"Không được." Kim Hạ

Lục Dịch nhìn nàng bằng gương mặt khó ở "Sao lại không được".

"Thiếp chỉ bị thương nhẹ sao có thể ở nhà nghỉ được" Kim Hạ.

Lục Dịch không trả lời chỉ liếc Kim Hạ.

"Chàng cho ta đến Lục Phiến Môn đi, ta hứa ta chỉ xem công vụ tuyệt đối không ra ngoài bắt cướp" giọng Kim Hạ nũng nịu năng nỉ hắn.

"Không được" Lục Dịch.

"Đại nhân, chàng cho thiếp đi đi mà ở phủ thì buồn chán chết, thiếp tuyệt đối cẩn thận" Kim Hạ

"Đại nhân... Đại nhân" Kim Hạ ra sức năn nỉ hắn.

Lục Dịch thấy nàng năn nỉ như vậy liền mềm lòng.

"Chỉ được ở Lục Phiến Môn xử lí công văn" Lục Dịch.

"Được, ta nghe chàng tuyệt đối không rời Lục Phiến Môn nửa bước" Kim Hạ.

"Vậy lát nữa ta đưa nàng đến đó" Lục Dịch.

Lát sau thì họ đến Lục Phiến Môn.

"Kim Hạ nàng đi làm việc của nàng đi, ta tìm Dương bổ đầu có việc " Lục Dịch.

"Chàng tìm sư phụ có việc gì" Kim Hạ tò mò.

"Ta có công vụ cần gặp Dương bổ đầu" Lục Dịch.

"Công vụ gì?" Kim Hạ.

Lục Dịch liếc xéo Kim Hạ nhìn nàng chầm chầm, ý không muốn để nàng biết, Kim Hạ nhìn ấy ánh mắt ấy liền ấm ức, nhưng lại không thể cải lại hắn " không cho ta biết thì thôi, cần gì dùng ánh mắt đó nhìn ta".

Nói rồi nành chạy vào trong, còn Lục Dịch thì quay sang đi tìm Dương Trình Vạn.

"Lục đại nhân" Dương Trình Vạn.

"Dương bổ đầu" Lục Dịch.

"Không biết sáng sớm, lục đại nhân gé sang không biết có chuyện gì dặn dò" Dương Trình Vạn.

"Hôm nay ta đến đây là có việc, cần hỏi ý của Dương bổ đầu". Lục Dịch

"Đại nhân có gì cứ nói" Dương Trình Vạn.

"Ta là muốn đưa sáu tên hôm qua liên quan đến việc Kim Hạ bị thương về Trấn Bắc Phủ Ti một chuyến" Lục Dịch

"Chuyện này..." Dương Trình Vạn.

"Dương bổ đầu, không đồng ý?" Lục Dịch

"Không phải vậy, nếu đại nhân đã nói vậy, lát nữa ta sẽ kêu Dương Nhạc áp giải người qua chỗ ngài" Dương Trình Vạn.

"Còn một việc nữa mong Dương bổ đầu giúp ta" Lục Dịch.

"Đại nhân cứ nói" Dương Trình Vạn.

"Ngài đừng để Kim Hạ ra ngoài thành điều tra án nữa, ta không muốn chuyện như hôm qua lại xảy ra"

"Được ta sẽ làm theo ý đại nhân"

"đa tạ Dương bổ đầu, vậy ta xin cáo từ"

"Dương Nhạc"

"Cha người gọi con có chuyện gì?"

"Con lập tức áp giải những người hôm qua con và Kim Hạ bắt được đưa đến chỗ Lục đại nhân"

"Tại sao vậy cha"

"Con cứ làm theo lời ta dặn"

"Sao đó thì quay về gặp ta, ta có việc giao cho con điều tra"

"Được, con lập tức đi làm"

Dương Nhạc lập tức áp giải người đến Trấn Bắc Phủ Ti.

"Lục đại nhân những người ngài cần"

"Làm phiền Dương bổ khoái đến đây một chuyến"

"Đây là điều ta phải làm"

"Người đâu, đem bọn chúng đến đại lao lát nữa ta trực tiếp tra khảo"

"Nếu đại nhân không gì căn dặn ta xin phép trở về Lục phiến môn làm việc"

Kim Hạ ở Lục Phiến Môn không việc gì làm cảm thấy buồn chán liền đi tìm Dương Nhạc chơi.

Tìm mãi không thấy Dương Nhạc đâu" chắc Đại Dương đi làm công vụ rồi" khi quay đi từ nhìn thấy Dương Nhạc từ ngoài đi vào.

"Đại Dương huynh đi đâu về vậy"

"Ta vừa đến chỗ đại nhân nhà muội"

"Huynh đến chỗ đại nhân làm gì"

"Ngài ấy bảo cha ta đưa những người hôm qua bắt được cho ngài ấy"

"Để làm gì"

"Ta làm sao biết, sao muội không tự hỏi đại nhân"

"Chả lẽ, đại nhân muốn..." Kim Hạ suy nghĩ hồi lâu.

"Muội biết đại nhân định làm gì hả"

"Muội không biết, ngài ấy định làm, gì chỉ là suy đoán"

"Phải rồi hạ gia, vết thương của muội có sao không"

"Muội không sao mấy vết thương này có là gì đâu"

"Muội đến tìm ta có việc gì"

"Cảm thấy buồn chán nên mới tìm huynh, chúng ta ra ngoài chơi"

"Không được, ta còn phải đi gặp cha ta, ông ấy nói có vụ án mới"

"Có vụ án mới sao, sao muội không biết"

"Đại Dương muội đi cùng huynh"

Nói rồi hai người họ đi đến tìm Dương Trình Vạn.

"Cha"

"Sư phụ"

"Hai con đến đây"

"Sư phụ vụ án lần này như thế nào người nói con nghe"

"Vụ án lần này Kim Hạ con không được tham gia"

"Hả sao con lại không được tham gia"

"Cha, sao lại không cho muội ấy cùng đi"

"Đây không phải là ý của ta mà là ý của Lục đại nhân"

"Vụ án lần này xảy ra ở ngoại thành, ngài ấy sợ chuyện như hôm qua xảy ra nên dặn ta không được cho con ra ngoài thành phá án"

Dương Nhạc nghe vậy liền không nhịn được cười mà cười thành tiếng. Kim Hạ quay sang liếc Dương Nhạc một cái.

"Huynh dám cười muội"

"Muội đó đúng là bị phu quản nghiêm rồi"

"Đại dương..." Kim Hạ có vẻ tức.

"Sư phụ, người cho con tham gia đi ngài ấy sẽ không biết đâu"

"Không được"

"Sư phụ... người cho con đi đi"

"Con đó ở yên ở đây đi, bớt làm cho người khác lo lắng đi"

"Hạ gia, muội đừng đi nữa, muội còn đang bị thương muội đừng làm Lục đại nhân lo nữa"

"Được, được, được con không đi nữa"

"Vậy sư phụ cùng đại Dương cẩn thận"

Nói rồi Kim Hạ rời khỏi trở về xem lại tư liệu của những vụ án trước đó.

Tại đại lao Trấn Bắc Phủ Ti vang lên âm thanh kêu cứu thảm thiết của đám người hôm qua.

"Đại nhân, xin tha mạng... đại nhân... xin tha mạng"

Bọn người đó kêu la thảm thiết vì bị dùng hình.

"Đại nhân xin tha mạng ta... ta nhận tội... đại nhân tha mạng."

"Ngươi tội gì" Lục Dịch lạnh lùng hỏi.

"Cái chết của Ngọc Mai cô nương là... là chúng tôi gây nên"

"Hừ... còn tội gì nữa" Lục Dịch.

"Chúng tôi không còn làm gì khác "

"Còn không chịu nói"

"Người đâu cho bọn chúng nếm tí đau đớn"

Lục Dịch nói vậy mấy tên lính liền bước tới cầm dao gâm cắm thẳng vào chân mấy tên đó xoay một vòng. Làm cho những tên đó đau không kể xiết.

"Á... đại nhân tha mạng, thật sự ngoài việc liên quan đến cái chết của Ngọc Mai thì chúng tôi không làm gì"

Nghe câu này mắt Lục Dịch lập tức nhíu chặt lại.

"Hôm qua ngươi đã làm gì không cần ta phải nhắc lại chứ"

"Hôm qua... hôm qua"

"Bọn chúng đánh bị thương bị thương đám người nha môn"

"Ngươi biết có biết tội hành thích mệnh quan triều đình là tội chết"

"Đại nhân... xin người tha mạng"

"Ngươi yên tâm, các ngươi sẽ không chết bây giờ"

"Vào đây mà muốn chết là một điều xa xỉ, ta sẽ để các ngươi sống không bằng chết"

Nói rồi Lục Dịch quay lưng đi, khi ra khỏi đại lao thì trời cũng đã xế chiều. Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến Kim Hạ " không biết nàng ấy có chịu ở yên trong Lục Phiến Môn ".

"Sầm Phúc "

"Đại nhân có gì dặn dò"

"Kim Hạ hôm nay nàng ấy không rời khỏi Lục Phiến Môn chứ" Lục Dịch vì lo cho Kin Hạ nên sai người âm thầm quan sát nàng.

"Đại nhân, hôm nay phu nhân chỉ ở trong Lục Phiến Môn coi sổ sách không hề ra ngoài"

"Ta biết rồi, ngươi lui đi"

Lục Dịch cảm thấy vui vẻ vì hôm nay Kim Hạ nghe lời hắn.

Hắn hướng Lục Phiến Môn mà đi, vừa vào thấy nàng đang ngồi trên chiếc bàn xem sổ sách, hắn tiến tới chỗ Kim Hạ.

"Kim Hạ"

"Đại nhân sao nay ngài đến sớm vậy"

"Ta xong công việc sớm, nên đến đón nàng về"

Kim Hạ hiện lên nụ cười vui vẻ "Ngài đợi ta một tí, ta dọn dẹp xong chúng ta cùng về"

"Ừ"

"Đại nhân ta đói rồi, chúng ta đi ăn rồi về"

"Được ta dẫn nàng đi ăn"

"Đại nhân thật tốt"

Lục Dịch dẫn Kim Hạ đi ăn mì bò

"Ông chủ cho hai bát mì" Lục Dịch.

Kim Hạ nhìn Lục Dịch chầm chầm giây phút này nàng cảm thấy hắn thật đẹp. Đột nhiên nàng nhớ đến chuyện hắn cho người dẫn những tên hôm qua nàng bắt được đi.

"Đại nhân, ta nghe nói ngài dẫn những tên hôm qua về Trấn Bắc Phủ Ti?"

"Phải"

"Để làm gì"

"Bọn chúng dám làm nàng bị thương, ta đương nhiên không để bọn chúng sống yên"

Nghe câu này của Lục Dịch, Kim Hạ cảm thấy rất hạnh phúc nàng nghĩ bản thân mình đã gả cho đúng người.

"Nhưng làm như vậy chẳng phải ngài lấy công trả thù tư".

"Ta không quan tâm"

"Nhưng lúc trước không phải chàng nói chàng sẽ công tư phân minh sao"

"Đúng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kì ai tổn thương nàng, cho dù là ta".

Kim Hạ nhìn hắn mà cảm động đến mức nước mắt sắp rơi "đại nhân"

"Nàng mau ăn mì đi, nếu không mì sẽ nguội mất ngon"

Kim Hạ ăn mì trong hạnh phúc, từ lúc được ở bên cạch hắn chưa lúc nào mà Kim Hạ thôi không hạnh phúc. Ăn xong họ về Lục phủ.

Sau khi trở về phủ Lục Dịch liền đến thư phòng làm việc, xem xét lại tất cả các hồ sơ. Kim Hạ mang trà đến thư phòng cho hắn.

"Đại nhân, trà của ngài" Kim Hạ tiến lại bàn làm việc của hắn đặt ấm trà lên bàn rồi quay đi.

"Kim Hạ nàng đi đâu"

"Ta đi tắm, ngài làm việc của ngài đi"

Lục Dịch bổng nhếch lên một nụ cười ranh ma "Có cần ta giúp nàng?"

"Giúp gì"

"Giúp nàng tắm"

"Chàng... chàng... ta không cần" Kim Hạ xấu hổ

"Nàng đang bị thương ở tay không thể tự tắm để ta giúp nàng"

Lục Dịch không để cho Kim Hạ kịp phản ứng liền bế bổng nàng hướng phòng tắm mà đi.

Mặc dù cưới cũng lâu nhưng Kim Hạ vần ngại "đại nhân ngài ra ngoài đi ta có thể tự tắm"

" Không được, lỡ nàng không cẩn thận làm nước vào vết thương thì sao" Lục Dịch

"Ta giúp nàng, nàng là thê tử của ta, ta tắm cho thê tử của mình có gì là không đúng" Lục Dịch.

Lục Dịch cởi hết áo Kim Hạ ra, sau đó là quần của cô, hắn cũng cởi luôn cái lá chắn cuối cùng của cô. Hắn đưa Kim Hạ thả vào bồn tắm.

Khắp căn phòng đều là mùi hương dịu nhẹ của nước hoa được pha vào bồn tắm, xộc vào mũi Lục Dịch khiến tâm trí hắn bắt đầu bấn loạn, cặp mắt thì dán trên thân thể Kim Hạ ngắm nhìn thân thể ngọc ngà của cô dưới làng nước lấp lánh, làm cho dục vọng trong hắn khó mà kìm chế được.

Kim Hạ ngâm mình được một lát thì Lục Dịch bổng nhiên nhất bổng cô lên khỏi bồn tắm, với tay lấy y phục khoác vào cho Kim Hạ. Kim Hạ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn lại tiếp tục ôm cô vào lòng trở về phòng.

Lục Dich thả Kim Hạ xuống giường, vừa đặt Kim Hạ xuống giường hắn đem đôi môi mỏng tà mị của mình dán chặt vào môi Kim Hạ, đầu lưỡi hắn luồn vào bên trong đi qua mọi ngóc ngách bên trong, làm cho Kim Hạ mở to mắt trong ngạc nhiên.

"Hắn lại nữa, nữa rồi" Kim Hạ nghĩ.

Kim Hạ cuối cùng không có đường lui cứ thế mà triền miên với Lục Dịch. Lục Dịch như thể sắp giải phóng được dục vọng trong người, hắn không để ý vô tình đụng vào vết thương ở vai Kim Hạ, khiến nàng đau đớn.

"Á ... đau đau" Kim Hạ

Lục Dịch nghe tiếng kêu đau của Kim Hạ hắn giật mình, bừng tĩnh, dục vọng cũng biến mất theo tiếng kêu đau của Kim Hạ, hắn không tin rằng mình có thể quên rằng Kim Hạ còn đang bị thương.

"Kim Hạ ta xin lỗi ta nhất thời quên rằng nàng đang còn bị thương" Lục Dịch.

"Ta không sao, chàng không cần lo" Kim Hạ.

Lục Dịch ôm Kim Hạ vào lòng nhẹ nhàng đặt lên môi Kim Hạ một nụ hôn nhẹ như lời xin lỗi Kim Hạ, cũng như tự an ủi bản thân.

Kim Hạ thấy hắn như vậy liền không nỡ.

"Đại nhân... nếu chàng muốn chúng ta..." Kim Hạ

Lời nói còn chưa nói hết đã bị Lục Dịch cắt ngang " Nàng đang bị thương không nên, đợi nàng khỏe lại rồi, ta đòi lại"

Kim Hạ ngước lên đặt một nụ hôn lên môi lục dịch, sau đó nằm trong lòng bàn tay hắn ngủ tới sáng hôm sau

























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net