Đoạn 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn 2

  Thấm thoắt thoi đưa, thời gian đã trải qua 6 tháng kể từ ngày Kim Hạ hạ sinh. Cuộc sống phu thê Lục Dịch Kim Hạ bị thay đổi và ảnh hưởng ít nhiều bởi sự xuất hiện của 3 nhóc con Trường Hải, Thanh Lâm và Yên Nhi. Nếu nói Yên Nhi là tiểu bảo bối thứ 2 của Lục Dịch thì 2 tên nhóc Trường Hải và Thanh Lâm chính là 2 tên tiểu tử phá đám nhất.

  Đêm nào cả 3 đứa nhỏ cũng sẽ tỉnh dậy khóc và đòi ăn 1 lần, thế nhưng chỉ duy nhất có Yên Nhi đáng yêu là ngoan nhất, ăn no rồi sẽ vui vẻ mỉm cười và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Con bé đáng yêu và vui vẻ y hệt Kim Hạ.
  Thế nhưng 2 tên tiểu tử Trường Hải và Thanh Lâm thì khác hẳn, sau khi ăn no sẽ ko ngủ ngay mà thức chơi 1 lúc. Bực mình hơn rằng chúng sẽ đòi ở bên Kim Hạ tới khi ngủ mới có thể bế trở về phòng được. Bởi vì chúng ko chịu chơi với các nha hoàn, chỉ duy nhất Kim Hạ mới khiến chúng yên lặng. Tuy nhiên, chỉ là chúng ko khóc thôi chứ chúng cũng chẳng cười đùa, 2 đầu lông mày cứ nhíu lại nhìn Kim Hạ chằm chằm. Hễ Kim Hạ dời khỏi tầm mắt chúng là chúng sẽ khóc ngay lập tức.
  Có hôm phu thê Dịch Hạ đang cao hứng quấn lấy nhau thì bên ngoài vang lên tiếng khóc cùng tiếng gọi cửa của nha hoàn. Lục Dịch ko biết làm gì hơn đành ôm ấm ức mà nằm đó.
  Lục Dịch khẳng định 2 tên tiểu tử này nhất định là muốn hơn thua, tranh giành với hắn tiểu tâm can của nhà hắn đây mà. Chắc chắn là thế, hắn ko ngủ được ngồi trên giường cảm thán. Lục Dịch lim dim con mắt liếc nhìn 2 tiểu tử thối này.
  Kim Hạ ngồi chơi với 2 hài tử của mình có vẻ đã mệt. Lục Dịch thấy vậy thương xót nàng, hắn đi tới đặt tay mình lên đôi vai nhỏ của Kim Hạ, bóp bóp xoa xoa.
- " Nương tử, để ta chơi với chúng 1 lát, nàng đi nghỉ đi".
- " Phu quân, chàng còn phải đi làm nữa, mau đi nghỉ trước đi". Kim Hạ đưa 2 tay lên vai nắm lấy bàn tay của Lục Dịch đang đặt trên mai mình.
- " Ko có nàng ta ko ngủ được". Lục Dịch cúi xuống ôm lấy Kim Hạ, bế nàng lên giường, đắp chăn lại.
- " Chàng thực sự có thể chơi với chúng sao?". Kim Hạ nghi hoặc.
- " Nàng yên tâm, người của ta, tự khắc ta sẽ giáo huấn được". Lục Dịch nghiêm mặt nói.
  Kim Hạ nhìn Lục Dịch mà ko nhịn nổi cười.
- " Chàng làm như mình đang huấn luyện Cẩm y vệ vậy. Được, vậy hôm nay giao cho chàng toàn quyền xử lý". Kim Hạ vòng tay choàng lấy cổ Lục Dịch cười nói.
  Lục Dịch cũng ko tiếc mà cúi xuống hôn lấy nàng.

  Hai tên tiểu tử họ Lục bắt đầu khóc.

  Lục Dịch đi tới đứng giữa 2 chiếc nôi nghiêm mặt, chau mày nhìn 2 đứa trẻ, ngón tay trỏ đặt trên thành nôi gỗ xuống cọc cọc. Trường Hải, Thanh Lâm bị tiếng động làm thu hút sự chú ý, 2 đứa trẻ nín khóc nhìn Lục Dịch ko chớp mắt. Lục Dịch đứng im lặng, đưa 2 tay ra sau lưng, đi vòng quanh 2 chiếc nôi bắt đầu dùng giọng điệu hàng ngày với Cẩm y vệ mà giáo huấn 2 tên nhóc.
- " Các con có biết nam tử hán đại trượng phu là như thế nào ko? Tại sao lại có thể ức hiếp nữ nhân chứ? Mà đó lại là mẫu thân của mình, có biết giờ là giờ gì rồi ko?."
- ".......". Hai đứa trẻ tội nghiệp đang mở to đôi mắt nhìn phụ thân chúng.
- " Ta hiểu các con rất thích mẫu thân, ta cũng rất thích nàng, thế nhưng các con cũng nên hiểu nàng là nương tử của ta, các con ko nên dành nương tử của chính cha mình chứ". Lục Dịch vẫn tiếp tục nói.
- "........oa.....oa......". Trường Hải, Thanh Lâm đồng thanh khóc.
  Kim Hạ buồn cười nãy giờ nhịn ko nổi đi tới.
- " Tướng công, chúng sao đã hiểu được chàng nói gì chứ, chúng còn quá nhỏ".
- " Ko được chiều hư chúng". Lục Dịch nghiêm mặt.
- " Yên lặng. Khi ta còn nói năng nhẹ nhàng, nếu còn ko nghe lời, đừng trách ta ra tay có chút đáng sợ". Giọng điệu của Lục Dịch lúc này y hệt như lúc đang tra khảo phạm nhân. Ánh mắt sắc lạnh, gườm gườm nhìn 2 tên nhóc.
  Hai tên tiểu tử thối bỗng im lặng, nằm im ko nhúc nhích, Kim Hạ ngạc nhiên ko biết 2 thằng nhóc này có hiểu Lục Dịch nói gì ko hay chỉ là do chúng bị khí khái bức người của Lục Dịch dọa cho sợ hãi. Thế nhưng chúng lại ko hề khóc, cả 2 đứa trẻ đều nhìn cha mình bằng chính ánh mắt của Lục Dịch nhìn chúng, đôi lông mày nhíu lại, mí mắt nheo nheo.
  Kim Hạ thực sự ko nhịn nổi cười phá lên.
- " Tướng công, chàng xem, rõ ràng là 1 khuôn đúc ra, cử chỉ ánh mắt giống hệt chàng, đến 2 cái đầu lông mày cũng giống. Thiếp thấy, thậm chí sau này tính khí chúng còn khó chịu hơn chàng".
- " Tính khí ta mà khó chịu sao?". Lục Dịch liếc nhìn Kim Hạ, nhếch miệng cười rồi vươn người hôn nàng 1 cái.
  Kim Hạ giật mình lấy tay che miệng.
- " Chàng làm gì vậy?".
- " Ta hôn phu nhân của mình ".
- " Nhưng...". Kim Hạ chỉ tay vào nôi.
- " Ta chính là muốn cho chúng ghen tị". Lục Dịch thờ ơ nói, sau đó liếc nhìn 2 đứa trẻ.
  Kim Hạ ko biết nói gì hơn đành gật đầu.
- " Được, thiếp ko nói lại chàng".

  Hai tên tiểu tử kia có vẻ như bắt đầu buồn ngủ, ngáp mấy cái liền, cố mở mắt ra để nghe chuyện phụ mẫu chúng nhưng ko thể, mí mắt nặng trĩu sụp xuống. Kim Hạ gọi nha hoàn vào bế chúng về phòng.
  Lúc này cả Lục Dịch và Kim Hạ đều thấm mệt, ôm nhau ngủ thiếp đi.
 
  Ở Bắc trấn ty phủ.
- " Ngươi nói xem 1 đứa trẻ mấy tháng tuổi sao đã biết thích với ko thích, biết chọn lựa rồi". Lục Dịch đăm chiêu nói 1 câu.
- " Hả?!?! Đại nhân, chuyện này ta làm sao có thể biết được...!!!". Sầm Phúc mặt mày ngơ ngác gãi đầu gãi tai. Huynh đệ hắn cũng thật là khổ mà, chuyện ở Bắc trấn ty phủ đều phải gánh vác, đến việc trong ngoài Lục phủ cũng phải lo. Sầm Phúc khẽ thở dài ngao ngán. Giờ đến tâm trạng của đứa trẻ còn đang ẵm ngửa cũng phải biết được sao!

  Tối hôm ấy Lục Dịch kiên quyết giáo huấn bằng được 2 tên nhóc chuyên phá đám này. Hắn cứ đứng đó nhìn chằm chằm 2 tên tiểu tử thối, hễ 1 trong 2 cất tiếng khóc hắn sẽ gõ gõ vào thành nôi là chúng sẽ tự nín.
  Dần dần có vẻ như 2 nhóc con Trường Hải và Thanh Lâm cũng quen dần với việc này, chúng ko khóc nữa, nhưng hễ nhìn thấy cha chúng là chúng cau mày.
 
  Có thể nói rằng Lục Dịch rất có uy của người làm cha, hắn khá nghiêm khắc với lũ trẻ, và mấy đứa trẻ cũng có vẻ hiểu được điều đó. Tuy nói vậy nhưng Lục Dịch cũng rất yêu thích chúng, hàng ngày sau khi trở về sẽ cùng chơi với 3 đứa trẻ, bế ẵm trò chuyện với chúng.
  Nhất là đối với Yên Nhi, hắn nói gì Yên Nhi bé bỏng cũng sẽ cười híp mắt, đáng yêu vô cùng. Còn 2 ca ca của con bé thì ít cười hơn, 2 tên tiểu quỷ này thường hay im lặng, nhìn trời ngắm đất. Khi có ai đó ló mặt vào nhìn chúng thì điều đầu tiên chính là chúng sẽ chau mày lại, rồi nhìn chăm chú vào người đó như thể quan sát toàn bộ hành động của họ.
  Càng ngày Trường Hải và Thanh Lâm càng giống Lục Dịch, trừ đôi mắt to của Kim Hạ thì từ vầng trán, lông mày, mũi miệng đều giống Lục Dịch. Chúng giống đến cả tính cách khó chịu đến cái nhíu lông mày đặc trưng của phụ thân chúng.
  Còn Yên Nhi bé bỏng lại giống hệt Kim Hạ, đôi mắt long lanh luôn mở to nhìn mọi thứ, miệng chúm chím rất hay cười, tính tình lại vui vẻ khiến ai ai cũng muốn bế.

  Từ khi được phụ thân giáo huấn 2 tên tiểu tử họ Lục có vẻ đã biết điều hơn. Buổi đêm ko khóc nữa, nếu có khóc nha hoàn cũng có thể dỗ dành được chúng. Chỉ có điều, buổi tối trước khi đi ngủ chúng vẫn phải ngắm mẫu thân chúng 1 lúc mới chịu ngủ.
  Lục Dịch tạm hài lòng với kết quả này. Đêm đêm yên lành ôm nương tử vào lòng mà ngủ.
  Việc này càng tạo điều kiện cho hắn ăn thịt Kim Hạ, ăn đến no nê mà chẳng thấy chán.

  Hôm nay chính là 1 ngày như thế.
  Từ ngày Kim Hạ mang thai những tháng cuối nàng đã nghỉ ở nhà. Chính vì ở nhà buồn chân buồn tay nên cũng hay xuống bếp nấu nướng. Đến giờ tay nghề cũng gọi là kha khá. Đến khi nàng mang thai quá nặng nề thì mới ko xuống bếp nữa.
  Một tháng trở lại đây mấy đứa trẻ ngoan hơn, nàng rảnh rỗi liền muốn quay trở lại Lục Phiến môn làm việc. Tuy nhiên Lục Dịch ko đồng ý, hắn nói rằng thân thể nàng giờ ko như trước nên hãy để khi nào tròn 1 năm hãy làm việc trở lại. Nhưng trở lại cũng ko được như ngày xưa động chút là ra ngoài phố đuổi bắt. Kim Hạ miễn cưỡng đồng ý.

  Thế nên trong thời gian rảnh rỗi này Kim Hạ đành vào bếp. Sáng nay chải tóc cho Lục Dịch, Kim Hạ bổng cảm thấy từ ngày sinh con đến giờ nàng ít quan tâm đến hắn hơn. Trong lòng tự có chút áy náy liền nghĩ hôm nay sẽ xắn tay vào bếp làm 1 món gì đó tẩm bổ cho chàng.

  Kim Hạ xuống bếp còn đang băn khoăn nghĩ ngợi xem nên tẩm bổ món gì cho Lục Dịch, thì thấy gia nhân đang chọn thực phẩm từ người đưa hàng. Kim Hạ liền đi tới xem xét, thấy trên xe có khá nhiều thứ gà cá dê, các loại rau cỏ quả tươi đều đủ cả. Tuy nhiên rất bình thường, đúng lúc đang định rời đi thì nàng thấy 1 sọt hàu tươi, sò huyết, ngoài ra còn có ít đồ biển.
- " Hàu tươi ư?".
- " Dạ, phu nhân đây là hàu biển tươi mới đảm bảo, chỗ đồ biển đều là hàng ngon tiểu nhân đã chọn sẵn".
- " Lấy nửa sọt này đi, lấy thêm phân nửa chỗ sò huyết với mấy con mực này nữa. Lâu rồi ko có hải sản".
- " Dạ".

  Kim Hạ bắt tay vào làm mấy món ăn cho Lục Dịch nào là cháo hàu hầm hạt sen, hàu nướng mỡ hành, mực xào lá hẹ, canh sò huyết hoa hồng đầu cá. Hương vị của các món ăn ko hề tồi, mùi hương của các món ăn lan tỏa khắp bếp. Tất cả các món ăn đều được Kim Hạ làm 1 cách cẩn thận, tỉ mỉ, nàng đặt cả tâm tư mình vào đó. Cảm thấy rằng lâu nay đã ít quan tâm đến chàng, có lẽ từ giờ nên hàng ngày xuống bếp chuẩn bị cho chàng 1 bữa ăn. Nghĩ vậy trong lòng vui vẻ.

  Sau 1 ngày làm việc, Lục Dịch trở về phủ. Việc đầu tiên chính là đi tìm Kim Hạ. Đi tới phòng ko thấy nàng đâu, sang phòng mấy đứa nhóc cũng ko thấy. Hay là nàng đi dạo. Lục Dịch nghĩ vậy thì cũng ko vội vàng nữa, trở về phòng bảo người làm chuẩn bị nước tắm thay y phục rồi mới đi ra biệt viện tìm nàng. Tìm 1 hồi cũng thấy bèn hỏi nha hoàn.
- " Đại nhân, hình như phu nhân hôm nay xuống bếp".
- " Xuống bếp ư?".
  Lục Dịch còn đang thắc mắc ko biết Kim Hạ xuống bếp để làm gì thì nghe tiếng Kim Hạ vui vẻ ở sau lưng.
- " Chàng về rồi". Kim Hạ 2 tay bê đĩa thức ăn đặt lên bàn , nhìn thấy Lục Dịch liền gọi.
- " Phu nhân, nàng đang làm gì vậy?". Lục Dịch bước tới chỗ nàng, lúc này mới để ý trên bàn bày mấy món ăn, lại còn có cả rượu.
  Kim Hạ kéo Lục Dịch ngồi xuống ghế.
- " Nào chàng ngồi xuống, hôm nay thiếp rảnh rỗi liền xuống bếp làm cho chàng mấy món ăn. Lâu lắm rồi cũng ko làm gì cho chàng. Đây chính là tâm ý của thiếp". Kim Hạ vừa nói 2 tay vừa bóp vai Lục Dịch.
  Lục Dịch khóe miệng giật giật, sau đó ko nhịn được mà nở 1 nụ cười quái dị.
- " Đây là tâm ý của nàng?".
- " Đúng vậy. Thiếp đã tự minh xuống bếp chọn đồ và làm cho chàng. Tuy ko đặc sắc nhưng hương vị cũng ko tồi đâu".
- " Ta có thể hiểu tâm ý của nàng là thế nào nhỉ? Là tự nhiên nàng thấy lâu nay ít quan tâm đến ta nên tự mình muốn làm món ăn tẩm bổ cho ta. Hay là hay là, nàng thấy ta thật sự cần phải tẩm bổ những thứ này, hửm?".
  Nói đoạn Lục Dịch kéo Kim Hạ ngồi vào lòng mình, vòng tay ôm nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt câu hồn, miệng nhếch lên nở ra nụ cười xảo quyệt.
  Kim Hạ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào  hắn rồi nhìn vào mấy món ăn trên bàn, bất giác nhận ra điều gì đó mặt chợt đỏ bừng bừng, vội vã đứng dậy.
- " Ko phải, chỉ vô tình thôi, chàng đừng hiểu lầm, tại vì lâu nay ko thấy món hải sản, vừa hay thiếp xuống bếp thấy nên liền làm mà thôi". Kim Hạ cuống quýt nói.
- " Dù sao cũng là tâm ý của nàng, ta ko thể từ chối, đêm nay ta sẽ cảm ta nàng sau". Lục Dịch ko nhìn Kim Hạ, bắt đầu gắp thức ăn.
  Kim Hạ ngẩn người đứng đó miệng lẩm bẩm " Có phải ta tự mình kê đá vào chân mình rồi ko".

  Sau khi ăn uống xong xuôi, Kim Hạ thấy trên người đầy mùi dầu mỡ liền đi tắm rửa. Lục Dịch đi tới phòng mấy tiểu tử nhà hắn. Bọn trẻ đang thức chơi.
- " Tối nay ko được khóc, ko được đòi mẫu thân, nghe lời sẽ có thưởng". Hắn nhíu mắt nhìn 3 đứa trẻ nói. Sau đó quay qua mấy nha hoàn bên cạnh.
- " Từ giờ nếu chúng khóc, các ngươi tự dỗ dành, ko cần mang sang phòng nữa".
  Mấy nha hoàn vâng dạ, ko cãi lại 1 lời.
 
  Kim Hạ tắm rửa xong quay về phòng ko nhìn thấy bọn trẻ như mọi khi liền thấy lạ.
- " Mấy đứa trẻ ngủ rồi sao".
  Nàng toan bước đi thì Lục Dịch lên tiếng.
- " Ta vừa giáo huấn chúng rồi, từ giờ ko được sang đây vào buổi tối và đêm nữa". Lục Dịch vừa xem sách vừa nói, thực ra hắn có đọc gì đâu, hắn là đang chờ Kim Hạ.
- " Chúng nghe lời chàng sao?". Kim Hạ hoài nghi.
- " Ta đã hứa sẽ có thưởng nếu chúng biết nghe lời". Vừa nói Lục Dịch vừa tiến đến phía Kim Hạ bế nàng về giường.
- " Tóc còn ướt, ta lau khô giúp nàng".
  Kim Hạ ngoan ngoãn nghe lời.
- " Chàng đã hứa thưởng cho chúng điều gì?"
Kim Hạ thắc mắc.
  Lục Dịch vừa lau tóc cho nàng vừa mỉm cười.
- " Hứa tăng gấp đôi bổng lộc".
- " Á, ko phải chàng lừa con chúng ta đấy chứ, chúng làm gì đã có bổng lộc, vậy sao có thể nói tăng gấp đôi". Kim Hạ ko khỏi giật mình.
- " Ta và chúng đã thành giao rồi". Lục Dịch chậm rãi nói.
  Kim Hạ hoàn toàn bất lực với phu quân của mình rồi.

  Đêm hôm đấy, Kim Hạ nhận được sự cảm ta của Lục Dịch đến mức người mềm nhũn cả ra, chân tay ko còn sức mà động. Xong xuôi Lục Dịch kéo nàng nằm lên ngực mình cười thỏa mãn, đắc ý nói.
- " Nàng nói xem ta cảm tạ nàng thế được chưa?"
- " Chàng vô sỉ". Kim Hạ bất lực nói ko ra hơi.

  Quả nhiên đêm đó mấy tên tiểu tử thối ko khóc 1 tiếng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net