Đoạn 9: Biến Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn 9: Biến cố

  Lục Dịch đứng trước gương thay ra thử vào gần như tất cả những bộ trang phục mà hắn có, thử đến phát hoảng.
  Thực ra quần áo của Lục Dịch không nhiều, cũng không cầu kỳ, đa phần là đồng phục ngành và những bộ vest để mặc đi làm hoặc là vài bộ đồ áo phông quần thể thao mặc ở nhà, chứ hắn trước nay chưa từng có khái niệm về thứ quần áo để đi chơi bao giờ. Mọi ngày hắn cũng không tốn quá năm phút để chọn lấy 1 bộ mặc đi làm. Thế nhưng chẳng biết tại sao hôm nay mặc bộ nào hắn cũng thấy không ổn. Không hiểu vì sao thế nhỉ, hay là bản thân hồi hộp quá đâm ra mất bình tĩnh.
  Nếu mặc đồng phục ngành thì có vẻ hơi phô trương quá. Nhưng mấy bộ khác thì bộ nghiêm túc quá, bộ thì hơi già quá, mà già thì càng không được. Lục Dịch thầm nghĩ năm nay hắn đã 29 tuổi rồi, còn cô người yêu bé nhỏ Kim Hạ nhà hắn thì năm nay mới 21 tuổi mà thôi. Lục Dịch hơn cô những 8 tuổi, là 8 tuổi chứ có ít gì đâu, đã già hơn nhiều rồi đó, xong lại mặc đồ trông càng già hơn thì không được. Chẳng phải như vậy sẽ khiến mẹ Kim Hạ nghĩ rằng mình là cáo già dụ dỗ 1 chú thỏ non như cô hay sao. Chính vì thế nên cẩn thận vẫn hơn.
  Chỉ mới việc chọn trang phục để ra mắt mẹ vợ tương lai thôi đã khiến Lục Dịch hoảng loạn 1 phen rồi. Không biết sau này còn nhiều việc phải trải qua nữa hắn sẽ ra sao đây. Nghĩ thôi đã đủ mệt. Thế nhưng nhớ đến gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Kim Hạ thì tất cả những điều đó đều không đáng là gì hết. Lục Dịch lại tiếp tục cần mẫn thay ra mặc vào.
  Cuối cùng sau 1 hồi vất vả Lục Dịch cũng chọn được 1 bộ vừa ý. Hắn bắt đầu lên đường chinh phục mẹ vợ tương lai. Lục Dịch chuẩn bị 1 lẵng hoa quả to, 1 hộp hồng sâm xách đi làm quà gặp mặt.

  Đã đến khoảng sân dưới khu nhà Kim Hạ. Lục Dịch đứng lại hít 1 hơi thật sâu lấy hết can đảm để đi lên. Hồi hộp quá, hồi hộp quá, Lục Dịch tự trấn an bản thân.

  Tại nhà của Kim Hạ, cô đang tất bật giúp mẹ chuẩn bị những món ăn của bữa tối hôm nay. Mẹ cô nấu ăn rất ngon nên cô cũng học được không ít thế nhưng vẫn bị mẹ chê lên chê xuống, mắng tới mắng lui.
  Cơm nước đã gần xong xuôi, Kim Hạ vào phòng thay cho mình 1 bộ váy liền thân màu trắng, bên trên là họa tiết màu xanh lá cây xinh xắn. Chiếc váy mới này được Lục Dịch mua tặng cô hôm vừa rồi, khi Kim Hạ và Lục Dịch cùng nhau đi dạo trong trung tâm mua sắm. Chiếc váy liền thân, cổ thuyền, chân váy hơi xòe nhẹ, dài chấm gối, phần tay áo may kiểu tay hến rất trẻ trung. Cổ thuyền rộng vừa phải, trông vừa kí đáo lại không kém phần quyến rũ khi khéo léo khoe ra được xương quai xanh mảnh mai, yêu kiều của cô. Phần ngực và eo của chiếc váy được cắt may cẩn thận phô ra vòng 1 và vòng 3 của thiếu nữ 1 cách tròn trịa đầy đặn, khiến phía dưới eo con kiến càng nhỏ nhắn hơn. Họa tiết xanh lá cây trên nền trắng càng làm tôn lên vẻ trẻ trung tươi tắn của Kim Hạ, làn da trắng sứ tỏa sáng hấp dẫn, hút mắt vô cùng.
  Nhớ hôm đó khi Kim Hạ thử xong chiếc váy này đã khiến Lục Dịch hai mắt không rời khỏi cô, nhìn mãi không chớp, miệng khô khốc, đến nuốt nước bọt cũng rất khó khăn. Cảm giác của Lục Dịch giống y hệt như hôm thực hiện phi vụ đến hộp đêm của Mao Hải Phong vậy, Kim Hạ mặc chiếc váy trắng lệch vai thời thượng ấy. Khiến cả cơ thể hắn nhộn nhạo, máu nóng chạy toàn thân, có 1 bộ phận nào đấy không nghe theo sự chỉ huy của trung tâm mà gào thét đòi đứng dậy tấn công, khiến bản thân Lục Dịch thấy bứt rứt vô cùng.
  Đó là toàn bộ diễn biến tâm lý của Lục Dịch, đương nhiên đương sự gây nên phản ứng này thì gây ngô không hề biết gì cả. Kim Hạ vẫn hồn nhiên đứng trước mặt anh xoay xoay mà đâu hay cậu em trai bên nhỏ của Lục Dịch đang chịu sự đề nén vô cùng lớn.

  Kim Hạ để mái tóc buông xõa, phía bên mai phải có kẹp lên 1 chiếc kẹp màu trắng trơn đơn giản nhưng cảm giác vô cùng tinh tế. Thêm 1 chút son môi nhè nhẹ cho sắc mặt tươi tắn vậy là xong. Kim Hạ bước ra đứng trước mẹ Viên xoay 1 vòng.
- "Mẹ, mẹ nhìn con có đẹp không?".
- "Ái chà, con gái nhà ai mà đẹp quá vậy, thế này là gả đi được rồi đó". Mẹ Viên nắm lấy tay Kim Hạ cười, quả thực con gái bà đã lớn rồi, bao nhiêu năm vất vả nuôi con 1 mình thật cũng xứng đáng.
- "Mẹ này". Kim Hạ nũng nịu vô cùng, lớn rồi nhưng vẫn chả khác ngày bé chút nào.
Mẹ Viên hôm nay mặc 1 chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt có chấm bi đen nhỏ và quần âu đen, tuy đơn giản nhưng không hề tùy tiện mà rất lịch sự. Bà tuy đã lớn tuổi nhưng các nét trên khuôn mặt vẫn còn rất đẹp và phúc hậu. Có thể nói nhìn qua cũng thấy Kim Hạ chắc chắn là cực kỳ giống bà ngày trẻ.

  Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau thì phía cửa vang lên tiếng chuông. Kim Hạ đoán chắc rằng đó là Lục Dịch liền nhanh chóng chạy ra mở cửa.
  Đúng là anh, Kim Hạ mở cửa ra liền nhìn thấy Lục Dịch, hai tay cầm 2 lẵng quà, vẻ mặt cực kỳ hồi hộp. Lục Dịch mặc 1 bộ vest màu ghi sáng, bên trong là 1 chiếc sơ mi tông màu xanh lá nhạt. Nếu không nói anh là 1 cảnh sát hình sự thì chắc ai ai cũng sẽ nghĩ đây như 1 doanh nhân thành đạt. Trông anh đẹp đẽ đúng kiểu thư sinh nho nhã, trắng trẻo, nhẹ nhàng, những lúc cặp lông mày kia nhíu lại thực sự trông khuôn mặt hiền dịu vô cùng.
  Ngắm nhìn 1 lúc Kim Hạ mới phát hiện ra hai người hôm nay cùng mặc 1 tông màu xanh lá cây sáng. Người ta nói màu xanh lá cây là màu hi vọng, có lẽ tâm linh tương thông nên cả hai đã vô thức mà chọn cùng 1 màu xanh này, chắc rằng họ cùng hi vọng cho khởi đầu của 1 mối quan hệ, 1 tình yêu tươi đẹp.

  Lục Dịch nhìn thấy Kim Hạ mặc chiếc váy anh tặng thì vô cùng vui thích, cô vốn dĩ rất xinh xắn đáng yêu, chỉ vì bình thường đi làm cô ăn mặc đơn giản nên ít khi phô ra được nét đẹp hình thể. Kể từ hôm anh thấy cô mặc chiếc váy trắng lệch vai đó anh đã bị ấn tượng sâu sắc về cô gái này. Thế nhưng sau này anh mới nhận ra rằng, tốt nhất chỉ khi ở bên anh cô mới được mặc đẹp, còn hàng ngày cô chỉ nên ăn vận bình thường mà thôi, để tránh ánh mắt của nam nhân khác.
  Hai người cứ thế đứng nhìn nhau mỉm cười khiến mẹ Viên ở trong nhà nhịn không được gọi với ra nhắc nhở.
- "Hai đứa nhìn nhau chắc no rồi không cần ăn cơm đâu nhỉ".
Khi đó đôi tình nhân trẻ mới giật mình, bối rối ngại ngùng nhìn nhau.

  Kim Hạ đỡ lấy 1 lẵng quà rồi kéo Lục Dịch vào nhà. Lục Dịch nhanh chóng tiến tới phía Viên bá mẫu lễ phép chào hỏi rồi mang quà tặng bà.
- "Viên bá mẫu, cháu là Lục Dịch. Hôm nay lần đầu cháu tới đây, cháu có chút quà biếu người, mong bá mẫu nhận cho". Lục Dịch thái độ cực kỳ lịch sự lễ phép.
Mẹ Viên thấy Lục Dịch sáng sủa sạch sẽ lại lễ phép trước sau thì cực kì ưng ý, vui vẻ cười không ngớt. Bà đỡ lấy giở quà, khách sáo nói.
- "Lần sau có đến đây chơi đừng quà cáp phiền phức nhé. Nào, cháu lại đây, nhanh vào bàn đi, thức ăn nguội cả rồi". Nói đoạn bà quay sang nhìn Kim Hạ cười khen ngợi.
- "Vẫn tưởng con nhỏ tướng cướp này phải đi tìm mối cho nó, ai dè cũng có mắt nhìn, tự mình cũng không tồi". Mẹ Viên cười ha hả.
- "Mẹ này". Kim Hạ xấu hổ túm lấy tay mẹ.
Lục Dịch cũng ngại ngùng không kém, đưa tay lên gãi gãi đầu.

  Ba người cùng vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Mẹ Viên nãy giờ nhìn Lục Dịch thực sự rất ưng bụng với cậu trai này. Có tài, thành đạt, hơn nữa lại gần gũi nhưng cũng lễ phép, lịch sự, nhan sắc cũng không tồi đâu. Quả thực nhìn hai đứa trẻ này rất đẹp đôi, mà lại còn có tướng phu thê nữa. Mẹ Viên vừa gắp thức ăn cho Lục Dịch vừa trò chuyện.
- "Mẹ nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Lục Dịch có chút nào giống con tả đó". Mẹ Viên nhớ đến Kim Hạ từng nói chuyện rằng Lục Dịch rất giống Diêm vương, buồn cười không thể nhịn.
- "Bá mẫu, thật sao ạ". Lục Dịch mỉm cười hỏi.
Mẹ Viên quay sang nhìn Lục Dịch nói.
- "Nó đó, nó tả con không khác gì diêm vương". Mẹ Viên vờ làm vẻ mặt nghiêm trọng.
- "Kìa mẹ". Kim Hạ nhao nhao lên, hai má đỏ bừng.
- "Chẳng phải chính con kể đó sao, mẹ không nói sai đâu nhé".
- "Lục Dịch này, con nhỏ này từ xưa xấu tính, cả đám con trai khu này đều bị nó bắt nạt cả. Chính vì thế đến giờ, dù lớn lên cũng có vài phần xinh xắn thế nhưng cả đám thanh niên kia đều chạy xa không dám đến gần. Con làm sao mà lại chịu được nó vậy". Mẹ Viên được dịp nói xấu con gái.
‐ "Mẹ, con có phải con gái mẹ không vậy. Mẹ không biết đâu, người chịu thiệt toàn mà còn gái mẹ đó". Kim Hạ ấm ức cực kỳ, không ngờ hôm nay lại trở thành ngày hội nói xấu con gái của mẹ cô.
Cả ba người trò chuyện rôm rả, vui vẻ vô cùng.
  Lục Dịch cảm thấy lâu lắm rồi hắn mới được ăn bữa cơm mà cười nói nhiều như thế, cảm giác bữa cơm gia đình thật hạnh phúc làm sao. Bây giờ hắn cũng đã hiểu vì sao Kim Hạ lại đáng yêu, lại hay cười, luôn vui vẻ lạc quan và thiện lương như thế. Thì ra cô có 1 người mẹ cực kỳ tuyệt vời. Anh biết cha cô mất từ khi Kim Hạ mới có mấy tuổi, vậy nên mẹ cô để 1 mình nuôi nấng dậy bảo con cái mà không đi thêm bước nữa chắc chắn là rất khó khăn, vất vả. Lục Dịch thầm nhủ với bản thân sau này phải đối tốt với Kim Hạ, phải đối tốt với mẹ cô.

- "Lục Dịch này, gia đình cháu thế nào? Cha mẹ khỏe cả chứ?".
Viên bá mẫu lên tiếng làm phá tan duy nghĩ vừa rồi của Lục Dịch. Hắn cười nhẹ.
- "Mẹ cháu đã không còn từ lâu. Bố cháu hiện giờ sống cùng với dì và em trai".
- "Ta xin lỗi". Mẹ Viên bỗng thấy chút áy náy, không ngờ Lục Dịch cũng có chút hoàn cảnh.
- "Không sao đâu bá mẫu, chuyện cũng lâu rồi".
- "Vậy cha cháu còn đi làm chứ, sức khỏe ông thế nào?".
- "Dạ, cha cháu khỏe ạ, giờ ông vẫn chưa về hưu".
- "Ừm".
- "Mẹ, cha của Lục Dịch oai lắm đó. Bác ấy giờ đang là Thứ trưởng bộ công an". Kim Hạ mau miệng chen vào.
- "Hả!?! Thứ trưởng Bộ công an!?!? Cha cháu phải tên Lục Bỉnh không?". Mẹ Viên nhìn Lục Dịch đầy nghi hoặc.
- "Vâng". Lục Dịch nhẹ giọng gật đầu.

  Chiếc đũa trên tay mẹ Viên đột ngột rơi xuống, ánh mắt bà trở nên mơ hồ xa xăm. Kí ức của 18 năm về trước bỗng ùa về, đau đớn khó tả.
  Trước mắt bà toàn máu là máu, cả người chồng bà bê bết máu, máu chảy từ trên đầu ông thấm xuống ướt đẫm chiếc áo đồng phục công an đó, còn thấm sang cả người bà. Bà ôm lấy chồng mình, bàn tay ướt át, màu máu đỏ đến đáng sợ. Kim Hạ bé bỏng khi đó mới 3 tuổi không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ biết chạy đến lay lay cha mình khóc và khóc. Cảnh tượng kinh hoàng khiến bà gào lên đến mức ngất xỉu.
  Đến khi tỉnh lại bà thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh toàn mùi thuốc tẩy, tất cả đều 1 màu trắng xóa, con bé Kim Hạ thì nằm ôm lấy 1 cánh tay bà. Lúc đó bà mới hay tin, chồng bà đã mất, nước mắt cứ thế tuôn rơi ướt nhòa, bà chết lặng hoàn toàn. Sau đó cảnh sát tới báo rằng do chồng bà lái xe tốc độ cao hơn nữa lúc rẽ không xi nhan báo hiệu nên đã đâm vào 1 xe ô tô khác đi ngược chiều. Người lái xe kia may mắn không sao nhưng chồng bà do chấn thương nặng ở vùng não nên đã qua đời. Thế nhưng không phải, không phải thế, chắc chắn là không đúng, họ đang nói sai sự thật. Chồng bà trước nay chưa bao giờ chạy quá tốc độ, ông luôn rất cẩn thận, hơn nữa, hơn nữa ông là 1 cảnh sát, ông sẽ không bao giờ phạm luật. Tại sao những cảnh sát kia họ lại nói dối, tại sao lại đổ trách nhiệm cho chồng của bà. Bà khóc, bà cứ thế gào khóc lên, và nói rằng họ nhầm rồi, họ sai rồi. Thế nhưng không ai chịu nghe bà, bà chỉ biết ôm con mà khóc.
  Sau đó Dương Trình Vạn đến tìm bà, ông khuyên nhủ bà. Bà đem toàn bộ những gì mình biết kể cho ông. Rằng ngày hôm đó, cả nhà bà cùng nhau đi công viên giải trí chơi. Hôm đó cả nhà bà đã rất vui, chơi tới tận tối muộn mới trở về. Kiến Thành ông ấy lái xe rất chậm, cả nhà đang vui vẻ nói chuyện, Kim Hạ bi bô kể về những thứ nó được chơi nó được thấy ở đó. Thì bỗng nhiên ánh sáng đèn pha phía trước chiếu dọi về phía họ khiến cả nhà lóa mắt. Bà nghe thấy tiếng phanh xe chói tai cùng tiếng lốp xe ô tô ma sát với mặt đường kéo dài đập thẳng vào màng nhĩ mình, theo phản xạ 1 tay bà ôm chặt lấy con gái 1 tay túm lấy cánh tay phải của chồng. Và rồi "Rầm" chiếc xe của gia đình bà đâm phải cái gì đó. Mắt bà hoa lên tưởng như ngất đi. Rồi bà nhìn sang bên cạnh, chồng bà gục đầu vào vô lăng, máu từ trên đầu chảy xuống tong tong, bà lay mãi lay mãi, gọi mãi gọi mãi chồng bà cũng không có 1 chút phản ứng nào. Bà ôm con mở cửa lao khỏi xe, chạy về phía cửa bên này, mở cửa lôi ông ấy ra. Kim Hạ cứ gào khóc không thôi, chắc con bé hoảng sợ lắm, bà kéo nó vào lòng, ôm cả chồng cả con trong vòng tay mình. Bấy giờ bà mới để ý, thì ra xe của gia đình bà bị 1 chiếc xe ngược chiều đâm phải. Từ bên trong xe 1 người phụ nữ bước xuống, đầu tóc cô ta rũ rượi, cô ta vừa khóc lại vừa cười. Sau đó thì...  sau đó thì bà cả người bà dính đầy máu, nước mắt ướt nhòa, từng giọt từng giọt chảy xuống hòa cùng máu đỏ của chồng bà loang lổ loang lổ từng vệt. Con tim bà như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào, đau đớn tột cùng, bà hét lên. Và rồi tất cả mọi thứ trở nên tối tăm.
  Tất cả những diễn biến đau thương đó cả đời bà sẽ không bao giờ quên, 1 chút cũng không quên, dù chết cũng không quên.
  Dương Trình Vạn hứa sẽ giúp đỡ bà. Bà tin tưởng ông ấy, bởi ông ấy vừa là bạn thân vừa là đồng nghiệp của Kiến Thành - chồng bà. Thế nhưng rồi tất cả đều vô dụng, kết luận cuối cùng vẫn là do cả hai bên gây ra. Người bên kia có vấn đề về thần kinh, đang được điều trị tâm lý, cô ta bị trầm cảm nặng. Kết thúc vụ án, cô ta được trắng án, trở về nhà theo dõi tâm lý. Nhưng rõ ràng hôm đó khi cô ta tiến đến gần bà, bà ngửi thấy trên người cô ta nồng nặc mùi rượu. Sao có thể thành bị trầm cảm được.
  Bà đã nhiều lần kháng cáo nhưng không thành. Người phụ nữ kia vẫn ung dung an nhàn ngoài vòng pháp luật mà chẳng thấy chút biểu hiện bệnh tật nào. Dương Trình Vạn cũng khuyên nhủ bà buông bỏ, bây giờ bà chỉ còn mình Kim Hạ. Hãy buông bỏ mọi thứ, tạm quên đi chuyện đau buồn kia.
  Mãi sau bà mới biết người phụ nữ đâm vào xe chồng bà hôm đó là vợ của Giám đốc sở công an thành phố - Lục Bỉnh. Giờ thì bà đã hiểu, bà đã hiểu ra tất cả, rằng bà có cố gắng kháng cáo đến đâu cũng là vô nghĩa.

  Tất thảy những hình ảnh vừa rồi như 1 đoạn phim tua nhanh chiếu trước mắt bà. Sự đau thương hiện hữu như thể chuyện chỉ vừa xảy ra.
  Bà ngước nhìn Kim Hạ rồi lại nhìn Lục Dịch, tại sao chuyện này lại xảy ra với đứa con gái đáng thương của bà. Đứa trẻ kia không có tội, nhưng bố mẹ nó là người có tội. Bà thẫn thờ đứng dậy lê từng bước chân về phòng, đóng cửa lại, ngồi trong đó, bóng tối bao phủ lấy bà.

  Kim Hạ và Lục Dịch ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra. Mặc cho Kim Hạ gọi thế nào bà cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Kim Hạ không hiểu vì sao thái độ của mẹ mình lại thay đổi đột ngột như thế. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

  Lục Dịch nắm bàn tay Kim Hạ, hai người dắt nhau đi bộ dọc con đường cũ ngày xưa Kim Hạ và đám bạn hay chơi. Kể từ lúc thấy mẹ có chút khác lạ, tâm trạng cô bỗng chùng xuống. Lục Dịch dừng lại ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô.
- "Không sao đâu, chắc mẹ em đột nhiên cảm thấy mệt mỏi nên vậy. Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên em". Nói đoạn Lục Dịch cúi xuống đặt 1 nụ hôn lên trán Kim Hạ.
  Kim Hạ trong lòng anh chỉ biết gật đầu. Ôm  Lục Dịch thật chặt, sau đó họ nhanh chóng tạm biệt nhau.

- "Con hãy chia tay cậu bạn trai đó đi". Mẹ Viên ngồi trong bóng tối thấy Kim Hạ vừa trở về liền nói.
- "Mẹ, mẹ nói gì vậy!?!?". Kim Hạ có chút ngạc nhiên, chạy lại gần bà.
- "Mẹ, mẹ không sao chứ, sao tự nhiên mẹ lại vậy, mẹ có gì hãy nói với con được không?".
- "Mẹ cảm thấy hai đứa không hợp nhau đâu, chia tay đi, tránh để sau này càng mệt mỏi hơn". Mẹ Viên thái độ cực kỳ kiên quyết.
- "Mẹ, tại sao tự nhiên mẹ lại thay đổi thái độ, chẳng phải trước đó mẹ còn rất thích anh ấy sao?". Kim Hạ cảm thấy rối bời vô cùng, mẹ cô chưa bao giờ như thế.
- "Vì mẹ chợt nhận ra thân phận hai đứa quá khác biệt, tốt nhất con không nên dây dưa với cậu ấy nữa. Cắt đứt ngay từ bây giờ thì hơn. Gia đình danh gia như họ sao có thể chấp nhận được con".
- "Mẹ, con không đồng ý, chỉ cần anh ấy yêu con, chỉ cần chúng con yêu nhau là được, hơn nữa con cũng chưa gặp cha mẹ anh ấy, làm sao con biết họ không chấp nhận con". Kim Hạ mắt bắt đầu rưng rưng, giọng cô có phần run lên.
- "Đừng để mẹ nói lại điều này lần thứ hai, cho dù nhà đó có chấp nhận thì mẹ cũng không chấp nhận". Mẹ Viên nói xong liền đứng phắt dậy trở về phòng.
  Cửa phòng đóng sầm lại, bà ngồi thụp xuống, bà khóc. Bà chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc bà làm tổn thương chính con gái mình. Kim Hạ à, con đau 1 mẹ đau cả mười. Hãy tha thứ cho mẹ.

  Kim Hạ rốt cuộc cũng không hiểu trong đầu mẹ cô nghĩ gì. Cô lao về phòng trùm chăn lại khóc nức nở.

  Ngày hôm sau, Kim Hạ ra khỏi phòng không thấy mẹ mình đâu, gọi cửa phòng mãi không thấy gì, chắc mẹ cô đi làm rồi. Cô ảo não rời khỏi nhà đến cơ quan.
  Kim Hạ lững thững bước xuống sân thì vừa hay gặp Dương Nhạc. Dương Nhạc thấy Kim Hạ có vẻ buồn bã liền hỏi thăm, nhưng cái gì cô cũng không nói, chỉ lắc đầu. Mặt mũi phờ phạc, hai con mắt thâm quầng, ánh mắt không tinh nhanh tỉnh táo như mọi ngày.

  Vừa bước chân vào văn phòng Kim Hạ liền bị Tiểu Lam túm lại, hỏi han.
- "Hôm nay em sao vậy, mặt mũi làm sao? Lão diêm vương kia bắt nạt em đúng không?   Anh biết mà, lão này, không được rồi. Anh nói em nghe, nếu không ổn thì chia tay là xong".
- "Làm sao cậu lại nói Kim Hạ chia tay tôi". Lục Dịch đứng đằng sau từ lúc nào không biết, nghe thấy Tiểu Lam nói chuyện với Kim Hạ liền đi tới.
  Lục Dịch lúc này mới nhận ra mắt Kim Hạ ươn ướt, lại còn thâm quầng nữa. Trong lòng dậy lên 1 trận xót xa, bèn nắm lấy tay cô kéo đi ra hành lang.
- "Em sao vậy, có chuyện gì, nói anh nghe".
  Kim Hạ bỗng òa lên khóc nức nở, ôm chầm lấy Lục Dịch. Lục Dịch ôm cô dỗ dành. Kim Hạ đem chuyện mẹ mình thấy gia cảnh hai nhà không phù hợp mà cấm cản nói ra cho Lục Dịch nghe. Lục Dịch nghe xong liền nói.
- "Không sao cả, nếu mẹ chưa đồng ý chúng ta sẽ từ từ khuyên. Còn cha anh, ông ấy trước nay chưa từng ngăn cản anh điều gì. Hơn nữa nếu ông gặp được em, ông chắc chắn sẽ rất thích". Lục Dịch an ủi cô.
-----

- "Anh Dương, anh hãy để Kim Hạ quay trở lại chỗ anh được không. Tốt nhất đừng để nó và cậu Lục Dịch đó có bất cứ quan hệ gì".
- "Chị biết rồi sao?".
- "Tại sao anh biết mà anh không nói với tôi, tại sao anh còn để hai đứa nó đến gần nhau?".
- " Chuyện này thực sự tôi không ngờ tới".
-----

  Tại văn phòng đội 1.
- "Đội trưởng, có giấy gọi Kim Hạ trở về C11, từ giờ sẽ chỉ còn Dương Nhạc ở đây". Sầm Phúc cầm 1 tờ giấy có dấu đỏ vào phòng.
- "Tại sao lại vậy?". Lục Dịch hết sức ngạc nhiên, không phải rút cả hai mà chỉ mình Kim Hạ. Đây là chuyện gì.
- "Đây là giấy từ trên, tôi cũng không rõ, hình như là bên C11 gọi về gấp".
-----
 
  Kim Hạ lao về nhà, cô ngay lập tức muốn biết vì sao mẹ cô lại trở nên gay gắt như vậy. Cô biết chắc chắn việc này là do mẹ cô tác động đến cha nuôi.
- "Mẹ, rốt cuộc làm sao? Tại sao mẹ phải như vậy? Anh ấy có gì không tốt?". Kim Hạ như muốn hét lên nhưng cô rất kìm chế, hạ thấp giọng để nói.
- "Bây giờ con lớn rồi nên có thể quay ra để tra khảo, chất vấn mẹ như vậy đấy à? Mẹ nói không được là không được".
- "Tại sao, vậy tại sao. Nếu mẹ không nói con nhất định không chia tay với anh ấy".
- "Con muốn mẹ tức chết phải không, con muốn cha con trên trời nhìn xuống đây ức mà hộc máu phải không?".
- "Chuyện này thì liên quan gì đến cha? Con sẽ không chia tay với anh ấy. Nhất định không?". Kim Hạ gào lên, nước mắt lã chã rơi.
  Mẹ Viên thấy vậy, liền ôm Kim Hạ vào lòng.
- "Kim Hạ, không phải cậu ta không tốt, mà bố mẹ cậu ta không tốt. Nếu cha con biết con nhất quyết ở bên cậu ta, cha con sẽ rất đau lòng". Mẹ Viên như hoảng loạn rồi, giọng nói bà lạc đi.

  Hai mẹ con ôm nhau khóc. Kim Hạ dường như buông xuôi, trước giờ cô luôn nghe mẹ. Nếu mẹ cô đã nói vậy, chắc chắn bà có lý do của bà. Được, bà muốn cô rời xa Lục Dịch, cô đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net