Chap 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm lạnh lẽo, vì người nỗi nhớ thành sông
Ý trời lạnh lẽo, thấm đẫm một thân sắc hoa
Đi lang thang, đi để đổi lấy sự trưởng thành
Đời ta nguyện vướng bụi trần
..........

Viên Kim Hạ chưa từng nghĩ đến đời này của mình lại vô ích đến như vậy, chẳng làm được gì có ích chỉ ngu ngốc gây tai họa khiến đại nhân một thân chịu thiệt. Một ngày một đêm Lục Dịch vẫn ở phòng chăm sóc đặc biệt, Kim Hạ không dám bước vào nhưng cũng không dám rời đi. Cô thật sự sợ lỡ như khi cô rời đi đại nhân xảy ra chuyện gì không lành, nhưng cô lại không dám đối mặt, đại nhân là vì cứu cô mới lao mình xuống vực, lúc nguy khốn như vậy đại nhân còn che chắn cho cô, dùng chính thân thể mình bao bọc lấy cô giúp cô không bị thương, ngược lại là chính đại nhân thương tích đầy mình, lúc đó, cô thấy rõ ràng chiếc áo sơ mi trắng sớm nhuốm một màu đỏ rực rỡ đáng sợ, nhưng mà người đàn ông đó vẫn ôm cô vào lòng dịu dàng hỏi cô có bị thương hay không? Người nói bảo vệ ta chu toàn, là dùng chính mạng người đổi lại mạng của ta, như vậy đáng sao? Ta làm được gì cho người kia chứ? Năm đó cũng như vậy, bây giờ cũng như vậy...

"Lục Dịch, anh còn nợ em một hôn lễ long trọng. Anh nhất định không được có chuyện gì..."

Nhìn bộ dạng thảm thương của Kim Hạ Dương Nhạc đầy một vẻ lo lắng, Tạ Tiêu ở một bên chẳng dám nói gì chỉ im lặng đưa mắt nhìn cô, nếu lúc đó y không quá manh động sự tình sẽ chẳng ra như thế này, Lục Dịch thương thế sẽ không nặng như thế, Kim Hạ cũng sẽ không đau lòng như vậy. Tạ Tiêu đứng thẳng người bước đến nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Kim Hạ thì thầm hai tiếng xin lỗi, hai vai cô run rẩy, cô rụt tay lại rời ghế bước chân đến cửa phòng bệnh đưa một tay sờ nhẹ vào lớp kính nhìn vào trong, ngày đàn ông kia im lìm nằm đó với hàng tá dây nhợ, đôi vai nhỏ lại run lên, từng tiếng nấc nghẹn lại vang lên, tiếng khóc vang dài cả hành lang vắng.

Thuần Vu Mẫn vội vã chạy vào bệnh viện, Âu Thuần Nguyên ở sau tay xách không ít đồ nhưng cũng nhanh chân đuổi kịp theo tốc độ của cô gái phía trước "Cậu từ từ, cẩn thận ngã." Âu Thuần Nguyên đưa tay kéo lấy cánh tay Thuần Vu Mẫn, Thuần Vu Mẫn dừng bước quay mặt úp vào ngực người bạn, từng giọt nước mắt lại rơi xuống sau cùng òa lên nức nở một trận.

"Tiểu Nguyên! Anh ấy, anh ấy... sẽ ổn chứ? Anh ấy..."

"Sẽ ổn! Nhất định như vậy."

Âu Thuần Nguyên nhè nhẹ đưa tay vỗ về lấy cô gái nhỏ này, từ khi về nước sự chú ý của Âu Thuần Nguyên ngoài chị gái còn vô tình va phải cô bạn lâu năm không gặp này, bình thường Vu Mẫn sẽ líu lo ríu rít như một chú chim, ồn ào nói rất nhiều thứ, đôi khi cậu nghĩ là cô bạn này bị ảnh hưởng bởi tính cách hào sảng của chị gái, nhưng tiếp xúc lâu nay lại thấy rõ ràng tính cách Thuần Vu Mẫn rất trẻ con, trẻ con hơn cả Viên Kim Hạ, đôi khi vô lo vô nghĩ, nhưng cũng có những lúc yếu mềm khiến người khác thương cảm.

"Lục Dịch, anh ấy sẽ không sao, cậu đừng lo."

Thuần Vu Mẫn dụi dụi đầu vào ngực Âu Thuần Nguyên gật đầu mấy cái, sau một hồi lại phát hiện ra cái tư thế kỳ cục này liền nhanh chóng rời khỏi vòng tay của cậu, đưa mắt nhìn chiếc áo sơ mi dính đầy nước mắt nước mũi của mình Thuần Vu Mẫn vừa ngượng vừa ngại lí nhí nói hai tiếng xin lỗi, còn nhanh tay lấy khăn giấy chùi chùi mấy vệt nước trên ngực áo Âu Thuần Nguyên, cậu nhìn cái biểu cảm ngượng ngùng đến đỏ mặt của cô gái nhỏ nào đó liền bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô bạn một cái sau đó liền bước lên phía trước tiến về phía dãy hành lang phòng chăm sóc đặc biệt. Thuần Vu Mẫn tay cầm khăn giấy tay đưa lên chạm nhẹ vào đỉnh đầu môi khẽ kéo lên tạo thành một nụ cười mỉm, nhìn người phía trước đã rời đi cô cũng nhanh chóng vứt miếng khăn giấy vào thùng rác đặt gần đó rồi vội vàng chạy theo người phía trước đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Một khung cảnh ảm đạm hiện ra trước mắt, Kim Hạ vẫn đứng trước cửa phòng tay vẫn chạm vào miếng kính ở trước cửa, mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông nằm im lìm trên chiếc giường bên trong phòng kia, Dương Nhạc ở bên liên tục vỗ về an ủi, Tạ Tiêu ngồi ở ghế cúi đầu nhìn xuống sàn bệnh viện không nói một lời. Thuần Vu Mẫn bước đến vòng tay ôm lấy Kim Hạ, cô giật mình quay lại vừa hay nhìn thấy hai khóe mắt đã ửng đỏ lên của Vu Mẫn, trong lòng trào lên cảm giác áy náy cùng có lỗi "Mẫn Mẫn, chị xin lỗi, là do chị..." nói chưa hết câu nước mắt lại rơi xuống, cô bặm môi nuốt ngược vào trong những đau đớn của chính mình. Thuần Vu Mẫn lắc đầu tay đưa lên lau nước mắt trên má cô "Chuyện này, không thể trách chị được, là số mệnh sắp đặt cả rồi. Anh ấy, nhất định bình an mà." Thuần Vu Mẫn cố gượng lên cười một cái, chính bản thân Thuần Vu Mẫn biết Kim Hạ đã đau đớn như thế nào, chuyện này ai cũng không muốn nó xảy ra, nên không thể trách cứ ai, mọi người đã phiền lòng lắm rồi bây giờ bản thân Thuần Vu Mẫn không thể nào gây thêm chuyện nữa. Âu Thuần Nguyên nhìn cục diện ngày hôm nay, tay sớm nắm chặt lại, lòng tràn lên một cỗ căm phẫn.

Lục Thị
Tầng 25

Tiểu Phúc tay cầm tập hồ sơ mắt cứ nhìn chăm chăm vào cái bìa màu xanh, trong lòng không khỏi có một nổi lo ẩn hiện, ngày hôm nay cũng đã là ngày thứ hai sự việc xảy ra, tuy mọi việc đã được giấu kín nhưng không tránh khỏi bên ngoài có không ít lời đàm tếu. CEO Lục Thị gặp tai nạn nhập viện chuyện này không sớm thì muộn sẽ bị đám nhà báo tìm đến, công ty gần đây lại có rất nhiều dự án đang trong quá trình tiến hành, một đám cao tầng khác lại không ngừng dòm ngó vào cái ghế tổng giám đốc này, thật sự lúc này nếu không có một người đứng ra giải quyết công việc thì thật là làm khó Tiểu Phúc cùng với thư ký Mã. Hai người bọn họ dù sao cũng chỉ là nhân viên trong công ty, không thể mãi thay Lục Dịch giải quyết mọi việc. Tiểu Phúc thở dài một hơi, bỏ vội tập hồ sơ lên kệ rồi quay người rời khỏi phòng, hai hôm nay có chút bận bịu vẫn chưa có thời gian vào bệnh viện thăm Lục Dịch, hôm nay, đầu óc có chút rối bời ở lại công ty cũng chẳng giải quyết được gì, Tiểu Phúc liền quyết định lái xe đến một tiệm bán hoa quả mua một ít rồi đến bệnh viện thăm Lục Dịch. Lục Dịch nhiều năm như vậy vẫn luôn chiếu cố Tiểu Phúc, cả trong công việc và đời sống đều giúp đỡ y rất nhiều, nhớ lại mấy năm trước lúc đó y chỉ vừa vào công ty vẫn còn là một nhân viên nhỏ bé hay nói chính xác hơn là một chân sai vặt ở phòng kế hoạch, lúc đó Tiểu Phúc chưa từng nghĩ sẽ có ngày lên được cái chức thư ký thân cận bên cạnh tổng giám đốc như hôm nay, nghĩ lại quả thật đúng là duyên phận, một loại duyên phận đặc biệt giữa hai người đàn ông, Tiểu Phúc nhớ rõ năm đó là vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, ở quê người nhà thông báo lên mẹ cậu sức khỏe ngày một yếu còn vừa bị té ngã nhập viện, tiền viện phí lúc đó thật sự đắt, cậu vừa nghe xong đã không nhịn được òa lên khóc một trận lớn, cậu vừa vào công ty lương tháng cũng không quá nhiều chỉ vừa hay đủ tiền ăn và tiền nhà, nay mẹ nhập viện thật sự nếu gom góp cũng chỉ được một ít làm sau mà đủ để thuốc than cho mẹ già ở nhà? Nhưng mà cơ duyên làm sao, ngay buổi chiều hôm đó văn phòng tổng giám đốc lại ra thông cáo về một bản kế hoạch dành cho tất cả nhân viên, ai có thể hoàn thành lương liền tăng chức liền thăng, lúc đó Tiểu Phúc cứ nghĩ là mình may mắn, nhưng sau này từ miệng thư ký Mã mới biết được là do ngày hôm đó bản thân Tiểu Phúc đứng đối diện văn phòng giám đốc mà khóc to đến độ cả một tầng 25 đều nghe được, CEO muốn giúp đỡ, nhưng trước giờ không chuyện gì làm không công nên quyết định đưa ra một bản kế hoạch ai làm được thì người đó được hưởng đãi ngộ. Nhớ lại những chuyện này Tiểu Phúc chỉ biết cười, bây giờ cậu ta có được nhà, xe, cũng đã đón mẹ già cùng với em gái từ quê lên Bắc Kinh sinh sống, cuộc sống đã tốt đẹp lên rất nhiều.

Dừng xe trước cổng bệnh viện, Tiểu Phúc tay cầm giỏ trái cây bước vào, vừa hay lại đụng mặt Lâm đại tiểu thư - Lâm Yến Uyển. Cô ta tuy là đã đeo kính râm che cả nửa khuôn mặt nhưng với cái dáng vẻ thập thò như ăn trộm kia Tiểu Phúc không thể không nhận ra, y vừa muốn tiến đến thì người lại quay đầu rời đi mất. Nhíu mày nhìn theo hướng người vừa đi kia, Tiểu Phúc nhanh chóng cầm giỏ trái cây hướng phòng chăm sóc đặc biệt mà đi đến. Hôm nay, tình trạng của Lục Dịch vẫn chưa mấy khá lên, tình hình có mấy phần tệ hơn. Tiểu Phúc nhìn một đám người ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt mà thở dài, cậu ta bước đến đặt giỏ hoa quả xuống ghế trống bên cạnh Tạ Tiêu.

"Tạ tổng, tình hình có ổn lên chút nào không?"

Tạ Tiêu nghe hỏi, ngước mắt hướng lên một chút sau đó lại cụp xuống lắc đầu. Tiểu Phúc không hỏi nữa, không khí lại rơi vào trầm mặc.

"Có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không..." Sau mấy phút im lặng Tiểu Phúc lại lần nữa lên tiếng, trong lời nói của y có mấy phần khó khăn. Trong thời điểm này, quả thật nếu đem chuyện công việc ra nói y cảm thấy không đúng lúc cũng chẳng đúng thời điểm tí nào, nhưng chuyện này cũng không thể trì hoãn mãi được.

"Cậu cứ nói!" Tạ Tiêu nhìn biểu cảm của Tiểu Phúc cũng đoán được mấy phần những việc mà Tiểu Phúc sắp nói đến, cậu ta không tránh né mà trực tiếp ngẩng mặt hướng Tiểu Phúc tập trung lắng nghe.

"Tuy tôi biết lúc này quả thật không nên nói đến những chuyện liên quan đến công việc, nhưng công ty cũng không thể thiếu một người điều hành quản lí. Tôi và anh Mã không thể mãi quyết định thay giám đốc được, tôi hy vọng Tạ tổng có thể xem xét quay về công ty điều hành công việc."

Tiểu Phúc vừa dứt lời, Dương Nhạc cũng vừa hay hướng mắt đến Tạ Tiêu.

"Tạ Tiêu! Tiểu Phúc nói đúng, công ty đang trong quá trình phát triển, không thể không có người điều hành, cậu quay về đó quản lí đi, ở đây có tôi và Kim Hạ là được rồi."

Tạ Tiêu ngẩng mặt thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy lảo đảo tiến về phía trước "Được, có chuyện gì nhớ báo cho tôi." Thấy Tạ Tiêu đã rời đi, Tiểu Phúc không nán lại nữa, cậu ta đứng lên gật đầu chào Dương Nhạc rồi cũng nhanh chóng theo sau Tạ Tiêu rời đi.

Âu gia

Âu Thuần Nguyên vừa trở về đã một mạch chạy vào khu nhà cấm của biệt thự, cậu ta tìm tòi cả nữa ngày trong một mớ giấy lộn xộn cuối cùng tìm ra được một sấp giấy bám đầy bụi và mấy lọ thuốc xanh xanh đỏ đỏ.

"Con định làm gì với những thứ này?"

Âu Thuần Nguyên vừa muốn rời đi thì lại bị Âu Mỹ Dung ngăn lại, bà nhìn chăm chăm vào mấy lọ thuốc trên tay con trai, khuôn mặt có phần khó coi, mấy lọ thuốc kinh tởm này lâu nay bà không nhìn thấy đã suýt quên mất nó, nhưng hôm nay lại một lần nữa nhìn thấy sự xuất hiện của chúng một lần nhìn thấy lại thêm một phần sợ hãi.

"Lục Dịch xảy ra chuyện rồi, những thứ này rất có thể sẽ cứu được anh ta."

"Cái thứ thuốc này, con nghĩ sẽ cứu được người sao?"

"Anh ta giống chị, nên chắc sẽ giúp được."

Âu Mỹ Dung không nói gì nữa, cho đến khi Âu Thuần Nguyên lướt qua, bà ta mới lên tiếng.

"Chú ý an toàn!"

Âu Thuần Nguyên dừng lại một chút, rất muốn bước đến ôm lấy mẹ mình, nhưng trong khoảng không gian ấy mơ hồ lại có một bức tường ngăn cách giữa hai mẹ con bọn họ khiến Âu Thuần Nguyên có muốn bước đến cũng khó lòng.

"Con biết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net