Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục cảnh sát Trung Ương Trùng Khánh hôm nay lại lần nữa lâm vào tình cảnh cực kì bận rộn, nhân lực không đủ lại nhận thêm vô số vụ án nhỏ khiến tổ trọng án chạy cả ngày không hết. Tiêu Chiến - Thân là cảnh sát trưởng lại càng bận hơn, chạy đôn chạy đáo tới nỗi cơm trưa cũng chẳng thèm ăn.

"Lấy giúp tôi tài liệu của vụ án số 402". Tiêu Chiến gõ nhẹ vào bàn làm việc của một cấp dưới.

Vừa dứt lời, đột nhiên từ đằng sau truyền lên một tiếng gọi lớn khiến cả đồn cảnh sát phải quay lại nhìn "Yo, cảnh sát trưởng Tiêu! Chúng ta lại gặp nhau rồi".

Tiêu Chiến cả cơ thể cảm thấy không ổn, quay lại quả nhiên lại là gương mặt quen thuộc đó. Hơn nữa, trên mặt hắn lại thêm vài chỗ bầm tím khác, trông cực kì thiếu đánh. Tiêu Chiến nhìn hắn, đáp lại "Ồ. Vương Nhất Bác, hôm nay lại thêm trọng tội gì nữa đây?".

Vương Nhất Bác cho dù bị hai sĩ quan cảnh sát giữ chặt vẫn có thể nháy mắt chọc giận Tiêu Chiến "Cũng chẳng phải trọng tội gì, chỉ là qua đường gặp một con chó đội lốt người liền không nhịn được mà đánh cho nó hiện nguyên hình".

Tiêu Chiến ra hiệu với sĩ quan cảnh sát kia. Anh ta liền gật đầu thành thật khai báo "Hắn gây sự đánh nhau với người ta, khiến đối phương trọng thương, đã nhập viện".

Tiêu Chiến day nhẹ huyệt thái dương, quả nhiên là lại đánh nhau. Tên Vương Nhất Bác này, không đánh nhau sẽ trộm đồ. Tiêu Chiến ra hiệu "Đem hắn vào trong, giải quyết xong tôi sẽ đích thân lấy lời khai".

Vương Nhất Bác ngoái lại, cứ thế mà chọc ghẹo "Cảnh sát trưởng Tiêu, đi cẩn thận nhé!". Tiêu Chiến chán ghét nói lớn "Im miệng!".

Sau khi chạy qua chạy lại giải quyết một số vụ án nhỏ được gửi tới. Cục cảnh sát cuối cùng cũng được thở thoải mái một chút. May mà có Tiêu Chiến ở đây, nếu không công việc cũng không dễ dàng như vậy.

Tiêu Chiến mở cửa phòng, đem cuốn sổ ngồi xuống trước mặt Vương Nhất Bác. Ra hiệu hai cảnh sát canh chừng ra ngoài. Bắt đầu công việc lấy khẩu cung.

"Lý do tại sao cậu lại đánh người?".

"Không phải tôi đã nói qua rồi sao? Đánh cho chó hiện nguyên hình". Vương Nhất Bác cười nhẹ.

Tiêu Chiến bất lực nhìn "Đừng có vòng vo. Nói! Tại sao lại đánh người?".

Vương Nhất Bác nhún vai "Tôi nói thì các người không tin. Lần nào khẩu cung cũng nhạt nhẽo như vậy, hỏi đi hỏi lại không chán sao?".

Tiêu Chiến trừng mắt, đập bút xuống bàn "Cậu trả lời nghiêm túc cho tôi!".

"Yo, cảnh sát trưởng Tiêu đừng sinh khí. Nhẹ nhàng nói chuyện xem nào". Vương Nhất Bác đánh người một trăm lần thì lần nào cũng vẫn thiếu đòn như vậy.

Chưa kịp nói thêm gì, đột nhiên cấp dưới của anh gõ cửa, ghé sát tai anh thì thầm. Tiêu Chiến đứng dậy, nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt không mấy thiện cảm rồi bước ra ngoài.

Quả nhiên theo như dự tính, Tiêu Chiến chưa hỏi được ba câu thì Vương Nhất Bác đã có người đứng ra bảo lãnh. Với tội cố ý gây thương tích, án phạt duy nhất cũng chỉ là trả viện phí cho nạn nhân và đóng tiền bảo lãnh là có thể thả ra. Vương Nhất Bác rõ ràng từ trước đến nay coi cục cảnh sát là chỗ quen, hơn nữa lại còn có thú vui trêu chọc cảnh sát trưởng Tiêu Chiến. Mỗi lần hắn bị bắt về, y như rằng chưa tới hai giờ đồng hồ liền có một người tên Vu Bân bảo lãnh ra. Hắn với tên Vu Bân này có quan hệ gì, cũng chưa ai có thể làm rõ.

"Lần này thả Vương Nhất Bác ra, hy vọng anh có thể giữ tay giữ chân cậu ta lại. Cục cảnh sát của chúng tôi không có thời gian cùng cậu ta trêu đùa". Tiêu Chiến nhìn Vu Bân nghiêm túc cảnh cáo.

Vu Bân gật nhẹ đầu "Vất vả cho anh rồi, cảnh sát Tiêu. Tiền viện phí và bảo lãnh đã đóng xong, phiền anh giao người".

Tiêu Chiến ra hiệu cho cấp dưới giao người, bên phía Vu Bân cùng Vương Nhất Bác cũng ngỏ ý ra về. Vương Nhất Bác vẫn chứng nào tật nấy, đi tới gần đứng sát cạnh Tiêu Chiến luồn tay nhẹ vỗ mông anh một cái sau đó nháy mắt "Cảnh sát Tiêu, gặp lại sau nhé!".

Tiêu Chiến máu nóng dồn lên não, nghiến răng "Vương Nhất Bác! Con mẹ nó, đứng lại!". Đàn em đằng sau không ai bảo ai đồng loạt giữ anh lại, theo thói quen ghìm chặt bàn tay đang chuẩn bị rút súng ra kia.

---
Vương Nhất Bác là nhân tố quan trọng mà Vu Bân cần tới. Quan hệ giữa bọn họ là trao đổi sinh lợi nhuận, Vương Nhất Bác làm việc cho băng đảng của Vu Bân, nhận tiền của hắn ta. Hơn nữa, năng lực của Vương Nhất Bác hơn những người bình thường khác nên rất được hắn ta trọng dụng, cho dù có bị bắt một trăm lần, hắn ta cũng sẽ bảo lãnh cho Vương Nhất Bác một trăm lần.
"Cứ nói ngắn gọn thôi, lần này là muốn tôi làm gì?". Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sofa, vừa vắt chéo chân vừa uống trà.

"Tiếp cận Tiêu Chiến, lấy tài liệu về lô chất cấm mà hắn có được về băng đảng của tôi". Vu Bân nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói.

Vương Nhất Bác im lặng một chút, liền lấy tay chống cằm "Không dễ".

Vu Bân khóe môi cong nhẹ "Chín vạn? Còn khó nữa không?".

Vương Nhất Bác nhíu mày "Ngài nghĩ tôi quan trọng vật chất hay sao? Mười lăm vạn tôi sẽ suy nghĩ lại?". Sau đó liền cong môi.

Im lặng một lúc, liền cất tiếng "Mười lăm vạn, đầy đủ tài liệu trong vòng ba tháng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net