Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ngày thứ hai, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu mở mắt. Tiêu Chiến ngồi một bên bấm điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng cựa quậy, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để anh nghe thấy. Nhìn cậu ta đang nhăn nhó muốn ngồi dậy, anh liền không tự chủ được mà nhắc "Cậu muốn thay xương mới hay sao mà lại tự ý ngồi dậy?".

Vương Nhất Bác vừa nghe thấy giọng nói kia liền nở nụ cười, ngoan ngoãn nằm xuống "Cảnh sát Tiêu, anh tỉnh lâu chưa?".

Tiêu Chiến tắt điện thoại đặt sang một bên, gật nhẹ đầu đáp lại "Tôi tỉnh sớm hơn cậu một ngày".

"Xem ra thể trạng anh rất tốt. Không có gì nghiêm trọng là được rồi". Vương Nhất Bác cười cười, nằm yên nhìn lên trần nhà tự vui vẻ với chính suy nghĩ của bản thân.

Tiêu Chiến triệt để khó hiểu, anh không biết cậu ta hiện tại đang nghĩ cái gì, đỡ đòn cho anh vì mục đích gì. Bản thân lại không thể ngưng có chút vui vẻ, chính vì khó hiểu như vậy cũng không thể xác định được, đây rốt cuộc là loại tình cảm gì.

Không gian rơi vào im lặng một hồi lâu, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng quay sang nhìn "Anh sao vậy?".

Tiêu Chiến cũng đồng thời nhìn cậu ta, cũng quyết định hỏi lại một lần nữa "Cậu hà tất phải làm vậy?".

"Sao tôi lại không thể làm như vậy? Chẳng phải nói rồi hay sao? Là thích anh đấy". Vương Nhất Bác cợt nhả, như có như không trong lời nói hiện ra chút tâm tư mơ hồ. Là hư hay thực, chính bản thân cậu cũng không biết. Cậu ta chỉ có một mục đích duy nhất, cũng là thứ cậu ta đeo đuổi từ đầu tới cuối.

Tiêu Chiến nhìn sâu vào mắt của Vương Nhất Bác. Dường như một chút sơ hở cũng không có, một lời đùa cợt có thể là không thật nhưng cũng sẽ đặt vào đó tâm tư. Anh không thể hiểu nổi, loại người như Vương Nhất Bác, lẽ nào lại có thứ tình cảm khác?

Không kịp trả lời, bầu không khí hiện tại liền bị tiếng mở cửa phá tan. Một thân vest đen, một vẻ mặt an tĩnh, Vu Bân bước vào nghiêm nghị như một bậc đế vương hướng về phía Tiêu Chiến gật đầu. Nhận được sự hồi âm của anh, hắn mới quay sang nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền cong khóe môi "Ông chủ Vu, thật quý hóa quá".

Vu Bân mặt không đổi sắc nhìn cậu ta, đứng bên phía cạnh giường hỏi "Cậu thấy thế nào rồi?". Sau đó liền cúi xuống nâng Vương Nhất Bác dậy, đặt một bát cháo còn nóng lên bàn.

Vương Nhất Bác cười thiếu đánh "Không chết được. Tôi còn sợ ngài không nhớ một tên lưu manh không hơn không kém như tôi". Nói xong liền sờ sờ lên cổ, chiếc vòng đó vẫn còn ở đây.

Sau một vài câu hỏi thăm tình hình sức khỏe, Vu Bân liền phải ra ngoài nghe điện thoại và xử lí công việc nên không thể lưu lại thêm, trả lại bầu không khí vốn có cho bọn họ.

"Hạ Bằng bị bắt rồi? Cắt đứt quan hệ, tiến hành tẩy trắng". Từng câu từng chữ lạnh nhạt như cắt vào từng lớp da thịt, Vu Bân từ trước đến nay mặc dù là người của hắc đạo nhưng tổ chức của hắn ta chưa từng dính vào vụ lùm xùm nào lớn, hắn ta biết cách tẩy trắng và thoát tội, là một đại ca đáng kính của biết bao nhiêu người.

Vừa cất điện thoại đi, chuẩn bị định trở về tổ chức. Đột nhiên hướng mắt bắt gặp một dáng người có chút quen mắt, cùng với bác sĩ điều trị trao đổi bệnh tình. Vu Bân liền đến gần, từ đằng sau bất ngờ nói "Thế nào rồi?".

Uông Trác Thành giật mình theo phản xạ lùi về phía sau, vừa nhìn thấy Vu Bân liền thở phào "Không sao, bác sĩ nói bọn họ sẽ phải ở lại bệnh viện thêm vài tuần nữa".

Vừa hay lúc đó, điện thoại của Vu Bân liền báo có tin nhắn gửi tới. Một dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ ý, gương mặt Vu Bân không hiện lên chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng đã có dự tính của mình. Gật nhẹ đầu chào bác sĩ điều trị lại hướng Uông Trác Thành "Chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?".

---
Tầng thượng của bệnh viện kì thực là chỗ lí tưởng để nói chuyện, không khí đặc biệt trong lành. Một tay cầm Capuchino, một tay cầm Đen đá không đường. Uông Trác Thành đứng cạnh Vu Bân, khoảng cách chiều cao khiến cậu phải khẽ ngước lên mới nhìn được đối phương.

Vu Bân nhấp một ngụm cà phê, vị đắng ngắt truyền tới lưỡi nhưng hắn ta ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, trầm giọng lên tiếng "Đã bắt được hung thủ hay chưa?".

"Vẫn chưa". Uông Trác Thành nhìn về phía trước, Trùng Khánh từ góc độ này thế mà lại thực phồn hoa.

"Tôi có thể hỗ trợ các cậu bắt hung thủ". Vu Bân quay sang nhìn người kia, đáy mắt hiện lên chút u ám không rõ.

Uông Trác Thành nghe xong dường như rất bất ngờ, đồng thời cũng quay sang, lại bắt gặp ánh mắt kia đang nhìn mình. Cuối cùng liền căng thẳng tới nỗi cúi đầu xuống nhìn cảnh vật "Nếu anh muốn như vậy thì phải thông qua cục trưởng".

"Không cần. Tôi âm thầm làm là được rồi".

"Tại sao?".

"Giúp cậu một tay, đó vốn là việc nên làm. Không tốn bao nhiêu công sức".

"Cảm ơn".

"Không cần khách khí".

Là một sự lừa dối, là một âm mưu. Cũng không cần quản, trong lòng Uông Trác Thành cảm thấy vui vẻ, đó mới là điều tốt nhất. Cho dù trong lòng Vu Bân nghĩ gì, thế nào đi chăng nữa cũng là một sự quan tâm đối với cậu. Uông Trác Thành mỉm cười, dưới ánh nắng nhẹ của buổi sáng sớm, nụ cười ấy không chứa chút toan tính, vui vẻ và hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net