Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án này đã làm rúng động tới báo chí và người dân cả nước, bọn họ đặt cho nó một cái tên, gọi là "Thẩm chi đại sát". Một lần giết nhiều người tới như vậy, Tân Vinh liền trở thành trung tâm của những cuộc sỉ vả, tranh luận. Giết kẻ hắn hận coi như xong đi, lại còn giết thêm người vô hại, Tân Vinh ở trong mắt mọi người đều là tên đại sát nhân trời đất không dung.

Thẩm Tư Thanh được đặc cách trở về để mai táng cho vợ của mình. Cục cảnh sát cử một vài sĩ quan tới viếng, trong đó có Uông Trác Thành và Tiêu Chiến. Cư nhiên, Vương Nhất Bác chân tay chưa lành lặn cũng lẽo đẽo theo sau cho bằng được. Lúc này, Tiêu Chiến thực sự không còn tâm trạng để cùng cậu ta đấu võ mồm nữa rồi. Bản thân Thẩm Tư Thanh chỉ là người bình thường, đáng lẽ ra cảnh sát không cần tới lễ tang, nhưng chung quy bọn họ trong lòng đều có một loại dằn vặt nhất định. Cho nên mới cùng kéo nhau tới đó, an ủi phần nào nỗi đau cho hai người ấy.

Tiêu Chiến mặc âu phục đứng bên ngoài một lúc thật lâu không vào, Vương Nhất Bác một lúc sau mới tới, nghi hoặc nhìn anh, không nhịn được liền đứng trước mặt hỏi "Anh không vào sao?".

Tiêu Chiến im lặng nhìn vào bên trong. Vương Nhất Bác thở dài, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh, phủi đi chút bụi trên vai áo. Bàn tay không an phận giữ gương mặt anh ép phải nhìn cậu "Anh không làm sai, đường hoàng bước vào đó cùng nhau được không?".

Nói xong, Vương Nhất Bác liền nắm tay Tiêu Chiến kéo vào. Trời dần chuyển lạnh, tay của Tiêu Chiến thường sẽ không thể giữ ấm, vậy mà tay của Vương Nhất Bác nắm trọn lấy tay anh, hơi ấm cũng từ đó truyền vào. Một giây nào đó, Tiêu Chiến có cảm giác Vương Nhất Bác càng ngày càng siết chặt, chút sức sống nhỏ cũng được kéo dậy rồi.

Vừa bước vào bên trong liền thấy Thẩm Tư Thanh một bộ dạng nước mắt âm thầm từng giọt rơi xuống nền. Ngước lên nhìn thấy Tiêu Chiến liền không kìm nén được cảm xúc mà chạy tới nắm cổ áo anh kéo lên, Tiêu Chiến không phản kháng, mọi thứ để ông ta xả hết.

"Không phải cậu nói sẽ bảo đảm an toàn cho họ sao? Không phải cậu hứa nếu có chuyện gì xảy ra sẽ lấy tính mạng cậu ra trả lại sao? Hiện tại người chết rồi, cậu nói tôi phải làm sao đây!!??".


Thẩm Tư Thanh cảm xúc bùng nổ, tức giận cùng thống khổ nối tiếp nhau khiến ông ta không kìm được. Nắm đấm vừa vung ra đã bị Vương Nhất Bác giữ lại, nắm chặt tay đẩy ông ta buông Tiêu Chiến ra, đem anh giấu sau lưng, lạnh nhạt nói "Ông Thẩm, xin hãy chú ý hành động".

Thẩm Tư Thanh dường như sụp đổ, ngồi xuống đất khóc thành tiếng. Ngay lúc đó, Thẩm Tiểu Mật từ đằng sau chạy ra, gương mặt cô bé hoảng hốt ôm chặt lấy ba, cứ thế mà khóc theo, vừa khóc vừa nói "Ba bình tĩnh lại. Không phải là lỗi của anh ấy, Tân Vinh mới là người ra tay giết mẹ, chính mắt con nhìn thấy. Đừng trách cảnh sát Tiêu, anh ấy đã rất cố gắng rồi. Chúng ta ra tòa kiện Tân Vinh được không? Ba... đừng khóc...".

Tiêu Chiến ở đằng sau hốc mắt liền đỏ ngầu, lặng lẽ quay lưng rời đi, Vương Nhất Bác cảm thấy không ổn, cuối cùng cũng vội vàng chạy theo. Uông Trác Thành vừa đặt chân tới cửa liền không hiểu gì, chỉ nhận được cái vỗ vai của Vương Nhất Bác "Chỗ này giao cho cậu".

---
Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến rời khỏi nơi đó, lái xe tới một nơi thật yên tĩnh, đạp ga dừng lại. Trong lòng dấy lên chút khó chịu không rõ, nhìn Tiêu Chiến đang sụt sịt mũi.

Vừa định cất tiếng nói gì đó liền bị tiếng chuông điện thoại của anh chặn họng. Tiêu Chiến điều chỉnh lại tâm trạng nhấc máy, chỉ trong chớp mắt Vương Nhất Bác liền cướp lấy ấn loa ngoài. Chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia liền vội vã hỏi "A Chiến, có sao không con? Không ai nói cho mẹ biết con bị thương, báo chí cũng không đưa tin nhiều, ba mẹ thu dọn lên đó với con đây rồi...".

Tiêu Chiến nghe xong liền đau lòng "Mẹ, không cần thiết phải như vậy. Đó là chuyện của vài tháng trước, hiện tại không còn gì đáng ngại nữa rồi. Mẹ đừng lên mất công, con khỏe lắm...".

"Thật không? Sao nghe giọng con lạ lắm, lần này con bắt được thủ phạm là rất giỏi rồi. Cùng với cái cậu bạn kia cũng rất được, mẹ nghe Đại Thành nói quan hệ của hai đứa tốt lắm, chọn bạn mà chơi, cùng nhau phấn đấu....".

Tiêu Chiến mỉm cười trân trọng từng câu từng chữ dặn dò của mẹ. Trong lòng liền tốt lên đôi chút, khẽ cúp máy. Vương Nhất Bác bên kia nhìn anh cười, cũng bất giác cười theo. Nhìn cái người trước mặt này, hiện tại mới phát hiện EQ của anh rất thấp. Hở một chút liền trào lên cảm giác có lỗi, mặc dù đó không phải do anh cố tình gây ra. Chính là bản chất không ngốc nghếch nhưng lại quá mức thiện lương.

Không nhịn được liền vươn tay xoa xoa đầu anh, Tiêu Chiến không kịp phản ứng, tới khi cậu ta xoa tới xù lên mới đẩy ra.

Vương Nhất Bác cười tới kinh hỉ "Kiểu người dễ dãi như anh, kiểu gì cũng có ngày bị người khác chiếm tiện nghi".

Tiêu Chiến nhíu mày chỉnh chỉnh lại đầu tóc, hơi hướng giận dỗi nói "Mặc kệ tôi".

Từ khi nào thu vào trong mắt người kia là bộ dạng đáng yêu chưa từng thấy. Tiêu Chiến lại giống như moto, khiến Vương Nhất Bác yêu thích không thể rời mắt...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net