Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lại một lần nữa đứng ra chắn cho Tiêu Chiến. Không biết là bao nhiêu lần, đó coi như một bản năng, chỉ cần anh có nguy hiểm, cậu sẽ vô thức bảo vệ. Vương Nhất Bác nắm chặt cổ tay Thẩm Tư Thanh, đem chúng ghì xuống, ý buông cổ áo Tiêu Chiến ra.

Có thể là vì mục đích, có thể là vì hảo cảm, chung quy chẳng có lí do nào hoàn toàn đúng, chỉ là trong thâm tâm gào thét phải bảo vệ người đó, không để người đó tổn thương dù chỉ là một sợi tóc. Vương Nhất Bác không phải dạng người thích che giấu cảm xúc, cậu sống chân thật, vì thế nếu đã muốn thì cứ bảo vệ Tiêu Chiến thôi, chẳng bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tiêu Chiến khẽ kéo vạt áo Vương Nhất Bác ra hiệu buông tay xuống, sau đó nhìn Thẩm Tư Thanh, mười phần nghiêm túc mà trả lời "Ông bình tĩnh lại trước, cảnh sát chỉ cứu người, không giết người".

Thẩm Tư Thanh thở dốc khôi phục lại tinh thần, quay qua nhìn đứa trẻ đang ngồi trong nhà tự mình xem xét vết thương. Thâm tâm của một người cha khiến cho ông ta không thể nào lặng im khi thấy con mình cả người chỗ nào cũng đầy thương tích như vậy, cuối cùng liền ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

"Tôi muốn ông chấp nhận làm thủ tục chuyển trường cho con bé. Môi trường này nếu tiếp tục còn ở nữa, hậu quả không thể nào lường trước được. Con bé ở trường bị bắt nạt, ông có biết hay không?". Ánh mắt kiên định của anh khiến Thẩm Tư Thanh cảm thấy, chỉ cần là người thanh niên này, mọi việc đều có thể tin tưởng mà dựa dẫm.

Vốn dĩ nghĩ Thẩm Tư Thanh sẽ không biết chuyện Thẩm Tiểu Mật bị bắt nạt ở trường học, nhưng ông ta đã đứng hình vài giây, sau đó cúi đầu thừa nhận "Tôi biết".

_____
"Đại Thành à! Coi như giúp tôi lần cuối cùng thôi có được không? Một lần thôi, giúp tôi xin phép cục trưởng, chỉ cần một buổi sáng thôi là được". Tiêu Chiến mặt mày nhăn nhó ngồi trên ghế phụ ô tô liên tục nài nỉ Uông Trác Thành qua điện thoại.

Uông Trác Thành chân vắt chéo, miệng nhai snack rồm rộp "Lần nào cũng là lần cuối cùng, cậu sao lại thích lo chuyện bao đồng như vậy hả?".

Bên cạnh là Vu Bân tay chống cằm nhìn hai người bọn họ nhàm chán cùng nhau đấu khẩu.

Tiêu Chiến thở dài bất lực, vẫn không dám tỏ thái độ mà năn nỉ "Một lần thôi, sẽ không có lần sau nữa. Chẳng phải ban đầu lúc cậu nhìn thấy Tiểu Mật còn khen nó lanh lợi, đáng yêu sao?".

Vu Bân bên kia lừ mắt, bĩu môi nhìn Uông Trác Thành, lấy đà đạp ghế xoay đẩy ra xa nhìn cậu đầy nghi ngờ. Uông Trác Thành liền lập tức xua tay "Không phải, anh nghe tôi nói. Chính là cô bé hôm đó đã thoát khỏi Tân Vinh. Không phải!!! Nghe tôi, đệt!!! Đồ con heo!!!".

Tiêu Chiến nghe bên kia náo loạn liền ngửi thấy mùi vị của cẩu lương. Anh lặng lẽ cúp máy, tự mình ngồi gõ văn bản xin phép được thực hiện một buổi giao lưu tại lớp của Thẩm Tiểu Mật gửi cho cục trưởng. Biết rõ nếu không có Uông Trác Thành thì ông ấy không dễ dàng đồng ý như vậy, liền kèm theo một câu "Tôi chấp nhận tăng ca ba tháng không tăng lương".

Vương Nhất Bác đang chuyên tâm lái xe cũng bị biểu cảm của anh chọc cười. Tiêu Chiến cắn răng nhìn ra ngoài đường, tâm can sụp đổ, khóc không ra nước mắt. Ba tháng tăng ca không có lương, nghe thôi là đã thấy đáng sợ. Cmn Tiêu Chiến thực muốn chửi thề!

Vương Nhất Bác sau một lúc cũng ngưng cười, hướng anh hỏi "Ăn tối không?".

Tiêu Chiến ánh mắt căm hận thả một chữ "Cút!" rồi quay đi tiếp tục chết tâm.

"Được. Vậy ăn lẩu Trùng Khánh nhé!". Vương Nhất Bác cười lớn đánh xe tới một quán ăn trong thành phố.

Tiêu Chiến không biết từ bao giờ đã bị Vương Nhất Bác "đi guốc trong bụng" rồi. Hiện tại thực đơn ăn uống hàng ngày của anh, cậu ta trong vài phút cũng có thể đọc lại vanh vách như được lập trình sẵn.

Bọn họ cùng nhau chọn một quán lẩu cay đi vào, cho tới lúc thức ăn được bày ra vui vẻ mà động đũa. Vương Nhất Bác thực chất không phải người Trùng Khánh, lần đầu tiên lưu lạc tới đây cũng thực sự bị doạ sợ bởi sức ăn cay của họ. Cậu lại không được thế, lâu dần cũng là luyện ăn cay để phù hợp với cách sống nơi đây, cuối cùng vẫn không ổn, ăn cay vô cùng kém.

Lại nói tới Tiêu Chiến, dạ dày của anh vốn là không tốt. Nhưng Tiêu Chiến ăn cay rất giỏi, lẩu cay Trùng Khánh này đối với anh vẫn không là gì.

Nhìn Vương Nhất Bác ngồi một bên chảy nước mắt nước mũi suýt xoa mà phì cười, rút khăn giấy đưa cho cậu ta "Để tôi gọi cho cậu nước dùng thanh đạm chút. Đừng có cố, cẩn thận đau dạ dày".

Vương Nhất Bác mặt mày đỏ bừng vẫn cố chấp xua tay "Đừng đừng, để tôi tập ăn cay. Sau này đi ăn với anh còn có thể hợp khẩu vị được".

Tiêu Chiếc cười nhẹ rồi lại lắc đầu. Tên này thế mà nhiều lúc sẽ lại phun ra vài câu nói nghe thực nổi da gà. Mặc dù anh sẽ bị cậu ta đeo bám dường như cả ngày, nhưng nghe những lời đường mật như vậy lại không nhịn được mà có chút nóng rực.

"Tiêu Chiến". Vương Nhất Bác đột nhiên dừng đũa.

"Sao?". Tiêu Chiến đang nhai thịt, theo phản xạ mà đáp lại, hai má phồng ra.

"Anh coi Thẩm Tiểu Mật là gì? Làm vậy chỉ để bớt thấy có lỗi thôi sao?". Vương Nhất Bác một tay chống cằm, tay còn lại chọc chọc thức ăn trong chén. Vấn đề này đã canh cánh trong lòng cậu từ chiều tới giờ rồi nhưng hiện tại mới có cơ hội hỏi rõ.

"Giống như em gái vậy. Không hẳn là cảm thấy có lỗi, chỉ là tâm can tôi mong muốn mình có thể đem lại bình yên cho cô bé. Cảnh sát ai cũng như vậy đi."

Tiêu Chiến lau miệng vẫy phục vụ kêu thêm đồ uống.

"Anh chắc chứ?". Vương Nhất bác có chút nghi hoặc mà gặng hỏi.

"Tôi nói chắc hay không cậu cũng đâu rõ được". Tiêu Chiến ánh mắt kiên định nhìn đối phương thật lâu.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thu liễm lại, thanh toán xong lái xe đưa Tiêu Chiến về nhà riêng. Phải mất cả tháng trời, cậu mới có thể biết được nhà anh, cảnh sát bọn họ đều là kín đáo như vậy.

Tới lúc Tiêu Chiến bước xuống xe chuẩn bị đi vào nhà liền bị Vương Nhất Bác nắm tay kéo lại, nắm chặt tới lúc Tiêu Chiến sát lại thật gần mới nới lỏng, ghé vào tai anh nói nhỏ.

"Từ trước tới nay, tôi có thể lúc nào cũng đùa cợt không đứng đắn. Duy chỉ có nói thích anh, nhất định sẽ theo đuổi được anh. Có đánh chết, tôi cũng không nói chơi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net