Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi một người muốn buông tay, một người lại không níu giữ. Hạnh phúc le lói sau quãng thời gian dài, bỗng chốc hóa hư vô.
_____

"Tôi theo không kịp anh ấy nữa rồi". Uông Trác Thành cười nhạt, hướng Tiêu Chiến nói.

Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến suy sụp tới mức khó coi cùng đã thoáng nghĩ tới số phận của bản thân. Vương Nhất Bác đổi với Tiêu Chiến tệ hại như vậy, chỉ không ngờ rằng Vu Bân cũng không khác là bao. Cậu quên mất, bọn họ đều cùng từ một nơi luyện ra, sao có thể khác nhau được.

Uông Trác Thành đứng trước cửa hộp đêm lớn nhất nhì Trùng Khánh, trên tay cầm một tập tài liệu đã được cậu sắp xếp cẩn thận. Hít một hơi thật sâu mở cửa bước vào. Đối với một người như Uông Trác Thành, hộp đêm luôn là một khái niệm không nằm trong từ điển chuyên dụng của cậu.

Vừa bước vào, đã bị tiếng nhạc làm cho đinh tai nhức óc. Uông Trác Thành nhíu mày vừa thích ứng với không khí này vừa đảo mắt tìm kiếm. Quả nhiên không ngoài dự đoán, chưa đến vài giây sau đã thấy Vu Bân ngồi ở một góc của hộp đêm. Càng đi tới càng nhìn rõ, Vu Bân ở chính giữa, bên cạnh hắn là hai nữ nhân ăn mặc gợi cảm, xung quanh đều có đủ mọi loại chất kích thích.

Vừa thấy Uông Trác Thành đi tới, Vu Bân có chút bất ngờ, trong đáy mắt vô hình dấy lên sự bồn chồn khó hiểu, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Hai tay đang khoác vai nữ nhân có vẻ như dùng lực mạnh hơn một chút đẩy cả hai vào lòng, hướng cậu cười "Trác Thành, đến rồi thì lại đây uống vài ly đi?".

Trong tích tắc sau khi thốt ra lời nói đó, Vu Bân bỗng dưng có ý nghĩ muốn tự vả miệng, lại có xúc động muốn nhìn xem biểu cảm của người trước mặt.

Uông Trác Thành gương mặt vẫn không chút biểu tình, lạnh lẽo nhìn một lượt lướt qua những người bên cạnh hắn. Cậu đi tới gần hắn, đưa tập tài liệu ra trước mặt "Đây là thứ anh cần".

Ánh mắt như khẽ lướt qua bàn tay đang ở trên da thịt nữ nhân kia, dừng lại một chút mới nói tiếp.

"Chúng ta chấm dứt đi".

Uông Trác Thành không để Vu Bân chần chừ thêm giây phút nào nữa, trực tiếp đặt tài liệu lên bàn rồi quay lưng bước đi. Cậu chưa từng nghĩ bản thân lại có thể dứt khoát tới mức này, so với một Tiêu Chiến giống như cây cổ thụ vững chãi thì Uông Trác Thành trong tình cảm lúc nào cũng là kẻ yếu đuối hơn. Chỉ có điều chẳng ngờ rằng, cho tới ngày hôm nay, cậu lại là người chọn buông tay trước.

Trong tình yêu, người nào yêu nhiều hơn thì người đó thua. Uông Trác Thành vốn dĩ đã thua ngay từ vạch xuất phát, đơn phương ba năm, kết thúc trong một tháng, đó là những gì cậu đã đoán được từ lâu. Vu Bân là kẻ đào hoa, Uông Trác Thành thì yêu hắn đến mù quáng, bọn họ song hành với nhau, một chút cũng không xứng đôi.

Không biết một tháng vừa qua, Uông Trác Thành đã đi sai bao nhiêu bước, ngay kể cả Tiêu Chiến là người thân thiết nhất với cậu cũng không nói. Cậu đưa tài liệu mật cho Vu Bân, đều là công sức của các đồng nghiệp của cậu ngày đêm đem về. Vậy mà thân là đội trưởng, tiếp tay cho giặc, hổ thẹn với lương tâm cũng cứ thế vì một người mà cắn chặt răng ép buộc mình lờ đi.

Nhưng chỉ trách Vu Bân quá mức hiểu lòng người, mỗi lúc Uông Trác Thành cảm thấy tự trách, hắn lại bước đến bên cậu như một cơn mưa rào, nhanh đến cũng nhanh đi tràn đầy cảm giác nhiệt huyết. Uông Trác Thành thích cảm giác cùng Vu Bân nắm tay đi dưới tuyết đầu mùa, hai bàn tay cứ thế đan chặt vào nhau nhẹ nhàng và bình lặng. Một Vu Bân không ngại nhàm chán cùng cậu đi tới triển lãm tranh, ở phòng đấu giá đem một bức đáng giá cả mấy năm tiền lương cảnh sát mua về cho cậu. Một Vu Bân gọi là có mặt, khi Uông Trác Thành say lúc nào cũng chỉ nói một câu "Em có tin tôi đánh em không?" thế mà đến một chút động thủ cũng không có.

Một Vu Bân như vậy, từ lâu cũng chỉ là chiếc mặt nạ hoàn mỹ. Cậu không ngốc đến nỗi mu muội tin những khoảnh khắc đó Vu Bân đối với cậu là chân thật, chỉ là, cậu yêu người ta. Vì yêu nên cam chịu, nếu không ba năm qua cậu thích hắn đều là tốn công vô ích.

Uông Trác Thành khẽ cong khoé môi, dưới trời tuyết mà bước đi, cơ thể cũng theo đó mà run lên nhưng thế nào cũng không lạnh bằng tâm can hiện tại. Ngồi xuống dưới hàng ghế đá giữa công viên, khẽ ấn một số điện thoại rồi đưa lên tai "Ba à? Con sai rồi, con không làm tròn trách nhiệm của một người cảnh sát mà ba từng mong muốn. Xin lỗi, đã làm ba mất mặt...".

Chỉ là trong lúc Uông Trác Thành cô đơn nhất, thì Vu Bân lại tới bên cạnh cậu. Biến cậu trở thành một kẻ mù trong tình yêu, mọi trực giác mà một cảnh sát đáng lẽ ra bắt buộc phải có thì lại biến mất chỉ bằng một chút cử chỉ dịu dàng của hắn. Uông Trác Thành trở nên chìm đắm vào trong thứ tình cảm giả tạo mà Vu Bân xây dựng lên, hoàn mỹ tới mức khiến cậu không lối nào thoát ra. Bối rối giữa sự lựa chọn của chính mình, đến lúc có thể quyết định rồi, quay đầu lại nhìn về phía sau, hoá ra đã chẳng thể sửa sai được nữa.

Mấy ngày hôm nay Uông Trác Thành không tới cục cảnh sát, Tiêu Chiến gọi điện thoại bao nhiêu cuộc cũng chỉ chống chế vài câu rồi cúp máy, phần lớn là không nghe. Vu Bân thường ngày vẫn ở trước cổng đợi cũng chẳng thấy đâu. Cuối cùng tới chỗ Quân Tường hỏi, mới nhận được một câu tới chính Tiêu Chiến cũng bàng hoàng không biết nên làm thế nào.

"Uông Trác Thành từ chức rồi, cấp trên cũng đã chấp thuận".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net