Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22.

Nếm đủ mùi vị của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt nghỉ ngơi trong chốc lát, liền bế Bạch Hiền sớm đã mê man không biết gì vào nhà vệ sinh.

Đặt Bạch Hiền nằm vào bồn tắm, giúp Bạch Hiền rửa tiểu huyệt. Ngón tay ra vào của Phác Xán Liệt khiến chất dịch dâm mị của mình phát tiết trong người Bạch Hiền chảy ra nổi lềnh bềnh trên mặt nước, còn vương theo chút tơ máu. Mình đã rất cẩn thận rồi mà vẫn tổn thương cậu ấy.

Phác Xán Liệt đang tự trách mình thì Bạch Hiền chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút vô thần.

"Bảo bối....thực xin lỗi...."

Bạch Hiền không trả lời.

Phác Xán Liệt ôm lấy Bạch Hiền, lau khô người cậu, Bạch Hiền vẫn không nói chuyện nhưng phối hợp với động tác của Phác Xán Liệt.

Giúp Bạch Hiền thay quần áo sạch sẽ, hắn ôm cậu đặt lên giường, đi lấy hộp thuốc.

Vì tác dụng tiểu huyết cầu trong máu nên vết thuơng trên cổ tay đã có chút khép vào, không còn chảy máu nữa, máu đông lại trên tay đã được Phác Xán Liệt rửa sạch. Nhẹ nhàng giúp Bạch Hiền bôi thuốc sát trùng, tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Bạch Hiền nhíu chặt chân mày.

Vết thương trên cổ tay tuy không cắt đến động mạch, nhưng cũng chảy không ít máu, có chút nghiêm trọng, lấy băng gạc quấn nhẹ vài lớp lên cổ tay cậu.

"Bạch Bạch....nằm sấp xuống được không? Tớ giúp cậu bôi thuốc."

Bạch Hiền đỏ mặt lắc đầu, tuy rằng vết thương phía sau rất đau, đau đến mức phát điên. Thế nhưng cậu vẫn ngượng ngùng không muốn cho Phác Xán Liệt xem.

"Bạch Bạch, không cần như vậy. Vết thương phía sau có vẻ nghiêm trọng đấy, không xử lý sẽ phát sốt, nghe lời được không?"

Mặc dù Bạch Hiền không nói, Phác Xán Liệt cũng không tức giận, nhẫn nại dỗ dành Bạch Hiền.

Nói xong muốn xoa tóc Bạch Hiền, Bạch Hiền lại nghiêng người sang một bên né tránh, không nghĩ tới sẽ đụng đến vết thương sau lưng, nhịn không được rên lên một tiếng.

"Bảo bối, rất đau phải không? Cậu giận tớ, muốn đánh mắng tớ gì cũng được, nhưng trước tiên cho tớ xem miệng vết thương một chút được không?" Nhìn cậu đau đến sắc mặt tái nhợt, lòng đau đến tột đỉnh.

Bạch Hiền không để ý Phác Xán Liệt, nhịn đau nằm xuống quay lưng về phía hắn. Phác Xán Liệt thấy bóng lưng cậu run rẩy, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, tiến vào ổ chăn, ôm lấy Bạch Hiền. Cuối cùng cũng ôm được thiên hạ ngày đêm mong nhớ, nước mắt tràn mi, chất lỏng ấm nóng rơi trên cổ Bạch Hiền.

Thanh âm khàn khàn nhưng nghẹn ngào.

"Bảo bối, Xán Liệt đã trở lại! Không cần đẩy Xán Liệt ra xa có được chứ? Khúc chung nhân tán sau này còn có thể quay đầu lại hay không?"

Bạch Hiền nhắm mắt, không đáp lại Phác Xán Liệt.

"Bảo bối, tớ biết cậu nghe thấy, tớ biết cậu không muốn để ý đến tớ. Cậu có thể không trả lời nhưng làm ơn hãy nghe tớ nói."

Đúng như dự đoán Bạch Hiền vẫn im lặng nhưng Phác Xán Liệt biết cậu đang nghe.

"Bảo bối, thực xin lỗi, ba năm trước rời bỏ cậu. Kỳ thật chuyện này chính là ước định giữa tớ và ba, cũng là thử thách của ba dành cho cậu. Vì muốn ba chấp nhận cậu, tớ và ba đã tranh cãi rất nhiều, thậm chí còn làm ba ngất xỉu, cuối cùng tớ và ba thỏa thuận. Tớ đi Mỹ học quản lý kinh doanh, cho đến khi đạt được 'song học vị' mới có thể về nước. Trong khoảng thời gian này, nếu tớ vẫn còn yêu cậu, cậu vẫn còn yêu tớ, thì ba sẽ chấp nhận chúng ta! Bạch Hiền, thực xin lỗi, tớ chính là...chính là muốn ba chấp nhận cậu! Tớ yêu cậu, vẫn không thay đổi. Cậu hát <<Nhạc hết người đi>> tớ nghe được, cậu nói nhớ tớ, tớ cũng nghe được!"

Ôm Bạch Hiền thật chặt.

"Tớ chỉ muốn, để cậu thật thoải mái mà bước vào cửa Phác gia!"

Trầm mặc....vô tận trầm mặc.

Qua thật lâu, Bạch Hiền đột nhiên đứng dậy. Thời điểm đứng lên động đến vết thương phía sau làm cậu đau đến nhíu chặt chân mày, hai chân mềm nhũn ngồi trên đất, đau đến nhắm chặt mắt, đôi tay chống dưới sàn có điểm phát run.

Phác Xán Liệt chạy nhanh tới đỡ, Bạch Hiền lại hất tay hắn ra, nhịn đau đứng dậy bước ra cửa.

"Cậu đi đâu? Thân thể còn chịu không nổi." Phác Xán Liệt chạy nhanh ra ôm Bạch Hiền.

Thế nhưng gương mặt Bạch Hiền vẫn lạnh băng không nói gì. Hiện tại tinh thần cùng trạng thái của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt không dám ép buộc cậu.

Bạch Hiền ra tới cửa, hướng Phác Xán Liệt nói.

"Đưa tớ đi dạo sườn núi, được không?"

"Được!"

Phác Xán Liệt chỉ có thể một mực nghe theo yêu cầu của Bạch Hiền, nhìn thấy bộ dáng đó, cũng không nỡ cự tuyệt.

-

Giúp Bạch Hiền mở cửa xe, lấy một tấm đệm đặt sau thắt lưng Bạch Hiền, có thể làm phần eo cậu thoải mái một chút.

Dọc đường đi, Phác Xán Liệt luôn liếc nhìn Bạch Hiền, trông cậu ngồi không được an ổn, hắn chạy xe rất nhanh.

-

Bạch Hiền chịu đau đi phía trước, Phác Xán Liệt gắt gao theo phía sau. Vừa bước lên sườn núi, cậu đột nhiên dừng lại.

"Phác Xán Liệt, tớ sợ độ cao." Câu nói không hề có chút tình cảm, tựa như nói với người qua đường.

"Không phải....hết sợ độ cao rồi sao?"

Nghe được Bạch Hiền nói chuyện, Phác Xán Liệt vừa mừng vừa sợ, lập tức không biết đáp lại như thế nào.

"Chính là, hiện tại cậu đã quay về a!"

Phác Xán Liệt hiểu được ý tứ trong lời nói của Bạch Hiền, mỉm cười, xông lên ôm lấy cậu,

"Đúng vậy, bảo bối, tớ đã trở về!"

Bạch Hiền khóc, rốt cuộc cũng khóc. Hung hăng cắn lên bả vai Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt không hé môi, cắn chặt răng chịu đựng. Bạch Hiền buông ra, vừa đánh vừa khóc thút thít.

"Ba năm, cậu để một mình tớ ở lại nơi đây. Thời gian đó, rất tàn nhẫn. Cậu, rất tàn nhẫn. Thật sự...rất tàn nhẫn..."

"Chuyện trước đây sẽ không xảy ra nữa, đừng bận tâm. Về sau, có tớ đây!"

"Xán Liệt, cùng tớ đi dạo hết nơi này!"

"Được."

Phác Xán Liệt kéo tay Bạch Hiền. Thế nhưng Bạch Hiền vẫn đứng bất động tại chỗ, quay đầu buồn bực nhìn Phác Xán Liệt.

"Đau a!" Bạch Hiền đáng thương oán giận nói.

Phác Xán Liệt đi đến ngồi xuống ôm lấy Bạch Hiền.

"Khi nãy bảo cậu bôi thuốc cậu không nghe, Biện Bạch Hiền khi nào cậu mới chịu nghe lời?"

"Đang trách tớ sao?"

"Tớ nào dám chứ!"

"Phác Xán Liệt, nói thật, khi cậu rời đi, tớ cảm giác cả thế giới đều là bóng tối. Mỗi đêm tớ đều nằm mơ, vô luận là mộng đẹp hay ác mộng, tỉnh dậy chỉ còn là bi thương."

Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền ôm chặt cổ hắn, đặt lên cổ Phác Xán Liệt một nụ hôn.

"Bất quá, tối tăm lâu cũng thành thói quen. Bạch Hiền biết, Xán Liệt hẳn cũng rất đau khổ a." Bạch Hiền có vẻ thoải mái nói ra những lời này.

Nghe ngữ khí của Bạch Hiền, tuy thực nhẹ nhàng nhưng Phác Xán Liệt biết trong lòng cậu rất khó chịu, dùng sức ôm chặt Bạch Hiền.

"Bảo bối, tớ ghét cậu cứ ẩn nhẫn khi nói chuyện với tớ. Từ giờ trở đi, xin cậu thu lại tất cả kiên cường, bởi vì tớ đã trở lại, những điều này đều trở nên dư thừa, muốn khóc liền khóc, không cần chịu đựng, tớ sẽ dỗ cậu. Không vui liền nói ra, tớ sẽ giúp cậu giải quyết! Về sau, cho dù trời có sập xuống tớ cũng thay cậu chống đỡ! Cho nên, bảo bối, hãy quay về làm Biện Bạch Hiền của trước kia, một Biện Bạch Hiền thích đùa giỡn hay ỷ lại, một Biện Bạch Hiền của tớ có được không?"

Bạch Hiền cười.

"Cậu sẽ không chê tớ phiền?"

"Phác Xán Liệt tớ, đời này giấc mộng lớn nhất chính là sủng Biện Bạch Hiền, nuông chiều Bạch Hiền, là nơi nương tựa của Biện Bạch Hiền cho đến chết, như vậy, cậu và tớ chính là một!"'

"Thật là một giấc mộng 'vĩ đại' a?"

"Đúng đó!"

Bạch Hiền chủ động hôn lên môi Phác Xán Liệt, đột nhiên nhìn thấy sau lưng có năm người, hoảng sợ mở to mắt! Chẳng lẽ bọn họ theo sau nãy giờ a?

"Ha hả....tụi anh, đi ngang qua! Đi ngang qua!!" Ngô Diệc Phạm một phen nắm tay Trương Nghệ Hưng quay đầu bỏ chạy.

"Cái kia, hôm nay thời tiết thật sáng sủa, nơi này phong cảnh thật đẹp, phong cảnh đẹp!" Ngô Thế Huân một bên xướng, một bên nhìn xung quanh, sợ hãi rụt rè kéo tay Lộc Hàm rời đi.

"Cái kia, xin cứ tiếp tục, không quấy rầy!! ~~" Kim Chung Nhân cũng biến lẹ.

Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt xấu hổ duy trì tư thế.

Một phút ~~ hai phút ~~ đến phút thứ ba ~~ Bạch Hiền rốt cục cũng phản ứng, túi sữa nhỏ xù lông chui vào lòng Phác Xán Liệt, phim hoạt họa âm lại vang lên đặc biệt đáng yêu.

"Dọa người chết mà!!"

"Ai nói dọa người? Không có đâu nha! Bạn bè cả, đừng quan tâm nha!"

Xán Liệt, cậu đã quay về, cuối cùng, đã quay về.

Xán Liệt cậu là thái dương của tớ, ba năm nay không có thái dương chỉ toàn là bóng tối, Bạch Hiền rất đau a! Tớ thực may mắn, không phải vì cậu không thương tớ mà rời đi.

Thế nhưng, ba năm, thật sự tiêu tan dễ dàng như vậy sao?

Xán Liệt, Bạch Hiền tha thứ cho cậu. Chính là, ba năm nay, Bạch Hiền tựa hồ đã không còn là Bạch Hiền của trước kia. Nếu như cậu hiểu được thay đổi này, hãy tha thứ cho tớ, được không....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net