[Phiên ngoại 2] Dưới bầu trời Siam - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phiên ngoại]

Dưới bầu trời Siam.

(Hai)

Hành lang bên trong sân bay Bangkok, hay còn được biết đến là sân bay của sự lãng mạn ngọt ngào, từng là nơi chương mở đầu của rất nhiều câu chuyện tình diễn ra. Nhưng là Park Chanyeol cảm thấy chuyện phát sinh trên người hắn một chút cũng không lãng mạn. Phô mai nhỏ, a ĐM sai sai, rõ ràng là con chó nhỏ chỉ biết cắn chặt lấy tờ giấy xin nhập cảnh của hắn, hoàn toàn mang một bộ dáng kiêu ngạo như muốn nói với hắn "mau mau lấy cục xương đến đổi nếu không thì không đưa"! Park Chanyeol kiên trì bước đến, sau đó, ở dưới ánh mắt khó hiểu của chó con, cúi đầu, há miệng, hai hàm răng trắng bóc cắn chặt lấy một góc khác của tờ giấy xin nhập cảnh, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm hai mắt rủ xuống, gần thật gần. Trong lòng chó con chấn động, nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhả ra, hai người cứ như vậy triển khai một cuộc đọ sức nho nhỏ.

Dưới góc nhìn của những hành khách khác, còn tưởng rằng đây là một cặp tình nhân đang trình diễn một màn kiss vong tình kinh điển, thậm chí có vài cô gái khe khẽ thì thầm "Chiều cao hơn kém thật xứng đôi anh anh!", "Không hổ là sân bay của sự lãng mạn ngọt ngào", "Oa! Là chó bự chó nhỏ a! Là CP hệ sủng vật nha ~" linh tinh lang tang, mặt Byun Baekhyun hiện lên một mạt đỏ ửng, răng nanh nho nhỏ nhả ra, lại thừa dịp Park Chanyeol chưa kịp phản ứng lại, giật lấy tờ giấy xin nhập cảnh ở trong tay hắn, quay đầu đi xếp hàng chờ xuất cảnh. Park Chanyeol vẫn còn mơ mơ màng màng sững sờ ở tại chỗ, miệng vẫn ngậm tờ giấy, chỉ là đôi mắt to tròn trong suốt trở nên ảm đạm rồi.

Ly khai đại sảnh bật điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất của sân bay mới mãnh liệt cảm nhận được, thời tiết Bangkok quả thật nóng đến chết người! Điều này làm cho những người vẫn mặc áo bông xuất phát từ Seoul vốn đang có tuyết rơi chịu làm sao thấu. Chỉ có một chữ: cởi!

Park Chanyeol tìm được WC, đi vào một gian, vừa mới bắt đầu thay quần áo chợt nghe thấy có người ở gian cách vách đang nói chuyện, dùng tiếng Hàn, thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cái lỗ tai như tinh linh của hắn phút chốc bật người dựng thẳng lên.

"Đừng có nhắc đến hai chữ bạn gái với em, đã chia tay."

Bạn gái T_T Hai chữ này ở trong lòng Park Chanyeol nổ súng bắn pằng pằng, phô mai nhỏ tuy rằng đáng yêu, nhưng vẫn là trai thẳng thích con gái a.

"Là vầy... Lý do chia tay ban đầu là chê em lùn, hai mắt thì nhỏ, ngay cả hầu kết cũng không có, em không tin, bảo cô ấy nói ra sự thật. Cô ấy mới nói cho em biết, dựa vào kinh nghiệm hủ nữ dày dặn phát hiện GAY của cô ấy, em có xác suất 99.9% là cong..."

....

"Như thế nào có thể như thế, Yixing, chúng ta là bạn bè mười mấy năm, em là thẳng hay cong chẵng lẽ anh không biết?"

Trán Zhang Yixing nổi gân xanh, nghĩ thầm, anh làm sao biết được, cũng chưa từng thử qua với em! Nhưng là làm một người vĩ đại trong ngành y tế, anh cố gắng dùng góc độ khoa học giải thích vấn đề này với đối phương: "Cái này, tính hướng của con người một phần là quyết định bởi gene, là bẩm sinh, còn có thể là do một vài nhân tố kích phát, tỷ như, gặp được người định mệnh, mà người kia vừa vặn là đồng tính."

"Zhang Yixing! Em nói cho anh biết em không phải là đồng tính luyến ái, anh chít chít méo méo nói này đó để làm gì chứ? Em... Em cũng không hiểu được tại sao bản thân lại hấp dẫn đám con trai như vậy, còn kéo được cả một hàng dài đến tỏ tình với em. Em rõ ràng đã có bạn gái... Tuy rằng hẹn hò nửa năm cũng mới chỉ có thể nắm tay, ngay cả hôn cũng chưa có hôn, thật là oan quá đi mất T_T"

"Baekhyun, em sợ hãi sao?"

"Đương nhiên sợ. Sợ bị con trai thích, cũng sợ em sẽ thích con trai, sợ không có được gia đình và bạn bè chúc phúc, sợ ánh mắt xem thường của người khác, sợ không có chỗ nào sống yên trong xã hội. Anh cũng biết mà, những người dựa vào vẽ tranh mà sống như em, ngẫu nhiên cũng sẽ chạy theo phong trào mà vẽ để kiếm tiền nhanh hơn, vì thế em cũng có xem qua mấy bộ GV, thật sự không tiếp thu được, ghê tởm."

Park Chanyeol lẳng lặng tựa vào vách ngăn, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì. Ai mà không sợ. Mặc dù đang hoạt động ở trong giới người mẫu, ở giới nghệ thuật đồng tính luyến ái vốn là chuyện thực bình thường, nhưng đại đa số cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, còn nghiêm túc duy trì quan hệ thật đúng là không phải chuyện dễ dàng. Còn đang nhíu chặt mày thở dài, lại bởi vì lời nói tiếp theo của người ở cách vách khiến Park Chanyeol rớt cả cằm.

"Em nói với anh chuyện này nha, em hồi nãy trên máy bay gặp phải một người đặc biệt đáng ghét. Lớn lên cao như vậy, hai mắt to như vậy, lại đần đần ngu ngu sao ấy, mặc kệ làm gì cũng đều chọc em tức giận. Cơ mà, em cảm thấy giống như là tên con trai đó thích em..."

"A ha? Con trai ngoài kia theo đuổi em nhiều như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên em thẳng thắn kể cho anh nghe nha, em cũng thích cậu ta sao?"

"Mới không có!! Em làm sao có thể thích cậu ta, đã nói cậu ta Đặc! Biệt! Đáng! Ghét! Ai, dù sao về sau cũng sẽ không gặp lại. Không thèm nghe anh nói nữa, gọi điện thoại quốc tế tốn tiền lắm, em cúp máy đây!"

Cửa gian cách vách mở ra, bồn rửa tay vang lên tiếng nước, thẳng đến khi trong phòng vệ sinh hoàn toàn không có âm thanh, Park Chanyeol mới dám thở ra một hơi.

Đặc biệt! Đáng! Ghét! ~ Đặc biệt! Đáng! Ghét! ~ Đặc biệt! Đáng! Ghét! ~ Bốn chữ này quanh quẩn bên tai, thật sự chán ghét như vậy sao?...

Hoảng hốt thay quần áo, nhét tất cả quần áo mùa đông vào balo, Park Chanyeol lảo đảo đi ra ngoài, Bangkok rộng lớn như vậy, đột nhiên không biết chính mình nên đi đâu. Trong đại sảnh sân bay nơi nơi đều là bàn của công ty du lịch, một ông chú lớn tuổi tay cầm biển taxi service cười tủm tỉm đi về phía hắn, giọng Thái nói tiếng Anh làm hắn nghe có chút khó bắt kịp. Park Chanyeol nghĩ dù sao cũng muốn vào thành phố, không bằng lên xe của ông chú này đi luôn. Byun Baekhyun tình cờ đi ngang qua vốn thầm nghĩ lảng đi rất xa, chính là vừa thấy Park Chanyeol ngốc nghếch còn không biết sẽ bị người ta lừa bao nhiêu tiền, động lòng trắc ẩn, vẫn là tiến lên vỗ vỗ bả vai cao bằng mắt cậu của người khiến cậu đặc biệt chán ghét kia.

Park Chanyeol quay đầu, không hề chuẩn bị tâm lý nên khi nhìn thấy khuôn mặt của Byun Baekhyun, cả người kinh ngạc cơ hồ lùi về sau hai bước. Cậu đã thay một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, cả người tràn ngập hương vị tươi mát của mùa hè. Byun Baekhyun cũng đặc biệt chán ghét ánh mắt nhìn cậu như thế này của Park Chanyeol, giống như trong mắt hắn chính mình là một món ăn mỹ vị nào đấy, thật tình không nghĩ đi quản hắn, chính là làm người tốt phải làm đến cuối cùng, quay đầu nói với ông chú một câu "Sorry, we don't need taxi." Sau đó lôi kéo cánh tay của Park Chanyeol đi rồi. Hừ, cánh tay người này thực rắn chắc, chán ghét chán ghét ×10086 -^-!

Byun Baekhyun tức giận quở trách: "Cậu trước khi xuất phát chẳng lẽ không tìm hiểu qua sao? Cẩn thận người ta thét giá đến mức làm cậu muốn khóc cũng không được."

Park Chanyeol hiện tại cũng muốn rơi lệ lắm rồi, đáng thương hề hề nhìn thấy phô mai nhỏ bởi vì hắn mà tức giận, thật cẩn thận nhỏ giọng nói: "Baekhyun a..."

"Cái tên Baekhyun là để cho cậu gọi sao? Chúng ta rất quen thuộc sao? Tôi lớn hơn cậu đấy nhé, ít nhất cũng phải gọi một tiếng anh Byun hiểu không."

"A ừ, anh Byun..."

= =||| ...

"Anh đây chỉ là không đành lòng xem đồng bào bị lừa, không có ý gì khác, không được nghĩ nhiều!"

Người ta căn bản là không có nghĩ nhiều...

"Còn đi theo tôi làm gì?"

Park Chanyeol lấy tay chỉ chỉ tấm biển phía trước —— chỗ đậu xe taxi chính quy, tỏ vẻ ai cũng đều phải lại đây bắt xe, cũng không phải cố ý đi theo, Byun Baekhyun cũng không thể nói gì hơn. Bên ngoài cửa sân bay bây giờ đúng là giờ cao điểm, nhiều người xe ít, nhân viên chỉ dẫn hỏi hành khách địa điểm đến, nếu là địa điểm đồng nhất, liền đề nghị hành khách hợp xe. Thật vất vả sắp xếp đến lượt Park Chanyeol và Byun Baekhyun, bị hỏi nơi muốn đi, hai người đồng thanh đáp, "Khaoshan." Đầu tiên là đối diện sửng sốt, rồi sau đó hất đầu quay về phía bên kia, tỏ vẻ chúng ta hoàn toàn không biết nhau.

Lại nói tiếp cũng không tính quá mức trùng hợp, Khaoshan là nơi tụ tập dân du lịch phượt của người ngoại quốc ở Bangkok, đa số hotel và guest house phân bố tại nơi này, cho nên cả hai cùng muốn đến đây cũng không phải chuyện kì quái. Tuy rằng cả hai không tình nguyện, nhưng hai người vẫn là bị nhân viên công tác nhét vào cùng một chiếc xe.

Một đường áp suất thấp, ai cũng không có nói chuyện, tài xế taxi không nín được, vận dụng tiếng Anh lưu loát bắt đầu bắt chuyện với bọn họ. Cái gì mà "Các cậu là người nước nào?" "Người Hàn Quốc sao, tôi biết Girls' Generation gee gee gee gee baby baby~" "Bạn trai cậu thật đẹp trai nha, ngoại hình có điểm giống ngôi sao Wu Yifan a." Câu cuối cùng này là tài xế taxi nói với Byun Baekhyun, làm cậu 囧, đầu cũng sắp xịt khói, người Thái Lan quả nhiên khẩu vị nặng, đối với CP nam nam một chút cũng không để ý sao. Park Chanyeol cũng phi thường khó chịu, con mắt nào của người này nhìn ra hắn lớn lên giống ông anh trai mặt than kia, giống chỗ nào?! Tuy rằng bà ngoại thường nói hai anh em bọn họ đều ngốc nghếch giống nhau =.= ...

Thời điểm tài xế đưa bọn họ đến Khaosan còn nhân tiện chúc bọn họ honeymoon vui vẻ, khuôn mặt của Byun Baekhyun đã muốn xanh như tàu lá chuối, hất tay của Park Chanyeol đang giúp cậu lấy hành lý ra rồi nhanh chóng hòa vào trong đám người. Ở khaosan, hai bên đường tràn ngập khách sạn và quán bar vang lên thứ âm nhạc xập xình, trên đường toàn là những gương mặt tóc vàng mắt xanh, ở vùng đất nóng bức như là Bangkok, nhiệt tình của người phương Tây không bị cản trở, ăn mặc nóng bỏng vô cùng, Byun Baekhyun trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua Park Chanyeol cách vài thước ở phía sau, fuck! Tên ngốc kia quả nhiên nhìn đông nhìn tây quan sát quan sát, đồng tử sắp lồi cả ra ngoài. Hừ, người đáng ghét! Nhất định phải cắt đuôi hắn.

Park Chanyeol nào biết Byun Baekhyun trong lòng đang khó chịu vì hắn, hai mắt thẳng băng nhìn chằm chằm mì xào và cơm nếp xoài ven đường đang không ngừng tỏa hương thơm ngào ngạt tứ phía, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống. Byun Baekhyun cảm thấy Park Chanyeol nhìn cậu giống như đang nhìn món mỹ vị nào đấy tuyệt đối là oan uổng cho Park Chanyeol, mỹ vị dù có ngon đến mấy cũng so ra kém mỹ nhân. Cố nén khát vọng với mỹ thực mà thu hồi tầm mắt, ở trong đám đông tìm tòi cái gáy của Byun Baekhyun lại không thu hoạch được gì, Park Chanyeol ngơ ngác, đẩy ra đám người trái phải nhìn xung quanh, làm sao còn có bóng dáng của mỹ nhân. Ở giữa đường cái ngơ ngác đứng một hồi lâu, Park Chanyeol bất đắc dĩ rời đi, Byun Baekhyun trốn ở quán bar ven đường ngũ vị tạp trần, nhìn thấy thân ảnh người kia từ từ biến mất trong tầm mắt mới quay đầu rời đi.

Dựa theo thông tin đặt trước, Byun Baekhyun cuối cùng cũng tìm được nơi cậu nghỉ chân, là một guest house có review rất tốt trên mạng. Bởi vì sắp tổ chức lễ hội thả thiên đăng, là mùa du lịch thịnh vượng trong năm, phòng đơn đã sớm được đặt chỗ hết, guest house cơ bản chỉ còn phòng cho nhiều người, có vài phòng còn có cả nam nữ cùng ở. Đây là một loại văn hóa du lịch, nhưng Byun Baekhyun vẫn không quen. Thật vất vả cướp được một phòng đôi cuối cùng, tuy rằng vẫn phải cùng với người xa lạ cùng ở, bất quá cuối cùng có thể tránh được một ít xấu hổ, huống chi nơi này người ngoại quốc nhiều, nói không chừng còn có thể có cơ hội 1VS1 luyện tập một chút tiếng Anh. Lấy được chìa khóa tìm được phòng, Byun Baekhyun khẩn trương đem vài câu tiếng Anh giao tiếp ở trong đầu lướt qua một lần. Lần đầu tiên gặp mặt nên nói "hello" hay là "nice to meet you" nhỉ, Byun Baekhyun ở ngoài cửa rối rắm nửa ngày, học thuộc lòng mấy câu tự giới thiệu bản thân rồi mới hít sâu một hơi, cắm chìa khóa vào ổ khóa, đẩy cửa ra, câu "hello" còn chưa kịp nói ra, miệng liền há hốc thành hình chữ O.

Người ngồi ở mép giường, áo thun đã muốn vén lên tới ngực kia không phải là Park Chanyeol sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net