Chương 3: Kết Cục Viết Tiếp (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta lên đường một mạch trở về Tây Châu.

Ta ngồi trên ngựa ngẩng mặt nhìn lên cổng thành, 2 chữ "Tây Châu" hiện lên rõ ràng, ta thở ra 1 làn khói trắng "Vương gia, Thập Nhất, Hồng tướng quân chúng ta về nhà rồi..."

Ngày Vương quân vào thành, toàn thành trắng xoá, tất cả các hộ gia đình đều treo phướn trắng, họ đang đón Vương gia của họ trở về. Bầu trời nhiều ngày âm u cuối cùng cũng đổ tuyết. Hai bên đường người dân đổ tràn ra và khóc suốt đoạn đường từ cổng thành tới vương phủ.

Từ khi trở về Phong tướng quân luôn quỳ bên cạnh quan tài của Hồng tướng quân. Quỳ đủ 3 ngày thì tự nhốt mình vào phòng.

Ta tuyên bố với mọi người sẽ không tổ chức lễ viếng, Vương gia không thích ồn ào. Đặt quan tài của 3 người vào chính đường, ta dặn Phụng Tiếu chuẩn bị một số việc trước khi hạ táng họ. Sau khi dặn dò xong, ta bỗng dưng muốn đi dạo. Đi mãi đi mãi lại đi đến Tàng Thư Lâu, ta đẩy cửa bước vào, ở đây có rất nhiều sách chắc đều là của Thập Nhất cô nương, ta đi 1 vòng bỗng dừng lại trước bức tường có ghi chép Thượng Lâm Phú nhưng vẫn còn đang viết dở. Có 2 nét chữ khác nhau, không cần nói ta cũng đoán ra là ai, có lẽ tình của họ đã manh nha từ rất lâu rồi, chỉ tiếc số phận trêu đùa.

Từ ngày trở về Tây Châu, trời đổ tuyết liên tục. Phụng Tiếu đã thu xếp nơi an táng cho họ, là 1 ngọn núi có địa thế cao hướng nhìn về phía Nam.

Sau 10 ngày tuyết rơi dày, sáng nay trời trong và không có tuyết rơi. Ta bố trí những thân tín di chuyển quan tài của 3 người đến nơi hạ táng.

Bia mộ của Hồng tướng quân do chính tay Thôi Phong khắc.Không, hiện tại nên gọi là Châu Sinh Phong. Ta không quá bất ngờ khi trên bia mộ của Hồng tướng quân khắc "Thê tử Hồng Hiểu Dự chi mộ. Người lập bia Châu Sinh Phong". Phong tướng quân quay ra nói với ta "Quân sư, Vương gia và Thập Nhất nhờ người". Ta mỉm cười gật đầu, tự tay ta khắc bia mộ cho Châu Sinh Thần và Thời Nghi.

Trước đó vài ngày ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta không khắc tên hai người họ, ta khắc 4 câu thơ
"Trường mi liên quyên,

Vi thê miên miểu,
Sắc thụ hồn giữ,
Tâm du nhất trắc"
Họ vướng mắc ở câu thơ này, ta sẽ dùng 4 câu thơ này đưa tiễn họ.

Mỗi năm cứ đến ngày tuyết rơi đầu tiên, ta đều cùng Phụng Tiếu đi viếng mộ 3 người. Đã 3 năm rồi, Phong tướng quân quản lý Vương Quân rất tốt, ta cũng buông bỏ được rồi, cũng nên rời đi rồi.

Phụng Tiếu nhổ cỏ xung quanh bia mộ chợt quay ra nói với ta "Quân sư, phía sau bia mộ của Sư phụ và Thập Nhất có chữ, chữ rất nhỏ" Phụng Tiếu sờ sờ những chữ đó và nhìn ta đầy bất ngờ. Ta mỉm cười "Là do ta khắc đấy, cũng là điều bí mật nhỏ cuối cùng ta làm cho Vương Gia".

Phía sau bia mộ có 11 chữ "Phu quân Châu Sinh Thần, Thê tử Thập Nhất chi mộ"...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net