Người chủ đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú ý:

Bối cảnh từ nguyên tác


Hai vị Chu Cẩn Hành | một người đến từ thời kỳ sau khi hỏa táng tràng và đang cùng Đinh ca ân ái yêu.


Đinh ca đã ngầm thừa nhận và tiếp thụ hai người Chu Cẩn Hành ở nhà (nuôi ba người thật đúng quá cực khổ (không đúng)


Hai người Chu Cẩn Hành bề ngoài hài hòa, nội tâm đối chọi tương đối gay gắt, vị trước hỏa táng tràng bị ném ra phòng khách ngủ (giường cũng không đủ cho ba người)


Chu Cẩn Hành hiềm nghi có người hãm hại mình (cao ngạo phóng nhất phóng, không có hỏa táng tràng (không đúng


Không suy luận | chỉ là vì lái xe | 3P


OOC


Note từ người edit:

Tương lai: 'Chu Cẩn Hành', y.

Hiện tại: Chu Cẩn Hành, hắn.


Chính văn

Đinh tiểu Vĩ trở lại nhà, 'Chu Cẩn Hành' đeo khăn choàng làm bếp ra mở cửa cho anh.

"Anh Đinh, cực khổ." 'Chu Cẩn Hành' vừa nói, một bên cầm ra dép cho Đinh Tiểu Vĩ, sau đó nhận lấy đồ vật trong tay anh. Đinh Tiểu Vĩ ngơ ngẩn đưa cho y, vẫn có chút không thích ứng nổi sự nhiệt tình từ vị 'Chu Cẩn Hành' này.

Trên bàn đã bày ra mấy món ăn, nhìn sơ qua toàn đúng thịt cá. Đồ ăn nếu không phải món anh thích, liền là món Linh Linh thích.

"Hôm nay là ngày gì? Sao lại thịnh soạn như vậy?"

Chu Cẩn Hành đang bày chén đũa, nghe câu hỏi liền đưa mắt nhìn Đinh Tiểu Vĩ: "Y làm."

Cái này "Y" là ai, Đinh Tiểu Vĩ tự nhiên rõ ràng.

"Linh Linh thế nào?"

"Đang chơi trong phòng."

"Anh đi xem một chút."

Linh Linh đang ngồi trước bàn đọc sách nhỏ của mình, trong tay táy máy búp bê. Trước mặt bé là một hộp lớn chứa quần áo búp bê và đồ chơi, trên bàn còn có những món đồ chơi linh tinh. Đinh Tiểu Vĩ khẽ cau mày: "Linh Linh."

Nghe ra giọng anh có điểm không đúng, Linh Linh liền buông ra đồ vật trong tay, đứng lên, khẩn trương nhìn Đinh Tiểu Vĩ. Nhìn Linh Linh như vậy, Đinh Tiểu Vĩ cũng không đành lòng lắm. Anh nắm tay Linh Linh, cười nói: "Đi ăn cơm."

Đinh Tiểu Vĩ biết những món đồ chơi này là ai mua cho Linh Linh, anh cũng biết những thứ đồ chơi này tốn tiền của Chu Cẩn Hành. Anh làm cha lại không thể đem đến cuộc sống tốt cho Linh Linh, không thể lại đem sự tức giận phát lên người một đứa trẻ. Anh chỉ hận mình là kẻ vô dụng.

Đinh Tiểu Vĩ để Linh Linh ngồi trước bàn, sau đó tự mình đi vào bếp. 'Chu Cẩn Hành' vẫn còn đang nấu canh, thấy Đinh Tiểu Vĩ đi vào, động tác của y cũng trở nên ôn nhu hơn: "Anh Đinh."

"Chu Cẩn Hành, " Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy ánh mắt y dành cho mình thâm tình đến dọa người, không tự nhiên dời tầm mắt đi hướng khác, "Rốt cuộc thì cậu từ đâu đến?"

"Anh Đinh, vấn đề này anh đã hỏi rất nhiều lần. Em thật sự không biết. Lúc em tỉnh lại thì đã lạc đường. Em không còn nơi để đi, chỉ có thể đến nhà anh."

Không còn nơi để đi? Câu nói này quả thật thú vị. Rõ ràng cả ngày không mua đồ cho anh thì cũng mua đồ cho Linh Linh, như thế nào lại không còn nơi để đi, khách sạn nhiều như vậy, chọn đại một nhà cũng không khó khăn nha.

"Em mà ở khách sạn, thì sẽ bị 'người thân' phát hiện ra ngay."

Kệ đi. Đinh Tiểu Vĩ thở dài. Hỏi tới hỏi lui cũng toàn mấy câu trả lời thế này.

Mùi thơm của canh sườn thoang thoảng bay ra từ căn bếp. Đinh Tiểu Vĩ đi làm cả ngày, anh cảm thấy mùi thơm này vô cùng hấp dẫn. Tay nghề Chu Cẩn Hành như thế nào, Đinh Tiểu Vĩ đã sớm biết. Bây giờ 'Chu Cẩn Hành' mỗi ngày đều thay đổi những cách khác nhau để nấu cơm cho anh, khẩu vị dần trở nên kén chọn, thức ăn ở công ty bắt đầu khó nuốt.

"Đói bụng chưa? Có muốn nếm một chút trước không?" 'Chu Cẩn Hành' không đợi Đinh Tiểu Vĩ trả lời, liền múc một chén cho anh, "Cẩn thận nóng."

Đinh Tiểu Vĩ vội vàng thổi mấy cái rồi uống một ngụm lớn. Quả thật uống rất ngon.

'Chu Cẩn Hành' nhìn thần sắc thỏa mãn của anh, kiềm chế xao động trong tim.

"Đúng rồi, hôm nay là ngày gì tốt sao?"

"Không hẳn."

"Vậy em nấu nhiều thức ăn như vậy làm gì?"

"Anh vất vả nhiều rồi, việc nên làm." Thật ra thì do y thừa dịp Đinh Tiểu Vĩ ngủ, len lén ôm anh, cảm thấy Đinh Tiểu Vĩ gầy không ít, đau lòng không chịu được, hôm nay lập tức cầm thẻ Chu Cẩn Hành lấy tiền mua không ít thức ăn Đinh Tiểu Vĩ thích.

Đương nhiên Chu Cẩn Hành trẻ hơn mấy năm không tranh nổi y, cho dù không vui cũng phải giả vờ bằng lòng dưới sự uy hiếp của y. Chu Cẩn Hành hiện tại đang một lòng một ý vì tài sản, không cho hắn ăn khổ hắn sẽ không hiểu chân tình là gì.

Bốn người cùng ăn tối trong yên bình.

Dỗ Linh Linh ngủ xong, nhà lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi 'Chu Cẩn Hành' tắm ra, y thấy Đinh Tiểu Vĩ thích thú nhìn thứ gì đó, một cuốn sách trong tay còn chưa đủ, trên bàn đầu giường còn có thêm vài cuốn khác.

Đinh Tiểu Vĩ ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng, trong mắt tỏ vẻ vui mừng, hưng phấn mời y: "Lại đây lại đây, cho em nhìn chút đồ tốt!"

'Chu Cẩn Hành' híp mắt, khóe môi giật giật: "Cái gì?"

"Đến đây!"

Chu Cẩn Hành tháo ra chiếc khăn tắm quấn ngang hông, kéo chăn ra ngồi xuống. Đinh Tiểu Vĩ cũng không chú ý đến hành động của hắn, ánh mắt hoàn toàn rơi vào cơ thể đầy đặn trong sách, không chút cảnh giác nhích gần 'Chu Cẩn Hành': "Đến, anh chia sẻ cho em, cái này cũng bảo bối của anh!"

"Đúng không?" 'Chu Cẩn Hành' cười lạnh, cầm lấy sách trong tay Đinh Tiểu Vĩ ném sang một bên, "Em có đồ đẹp mắt hơn, muốn xem không?"

Người ngồi trên ghế sô pha không buồn ngủ chút nào. Hắn không thể đoán được ý đồ của người kia. Hắn chỉ có thể chắc chắn rằng mục tiêu lớn nhất của người giống hệt mình chính là Đinh Tiểu Vĩ, đối với hắn mà nói đây chỉ là kẻ thu nhận mình.

Hôm nay y lại lấy tiền mình đi mua rất nhiều đồ, còn tốn sức làm cho Đinh Tiểu Vĩ một bữa cơm, một chút cũng không ngại phiền, toàn tâm toàn ý lấy lòng, dáng vẻ chân thành này không phải giả.

"Đệt! Cậu mẹ nó buông tôi ra!"

"Biến thái chết ưm —— "

Tiếng động trong phòng cắt đứt suy nghĩ của Chu Cẩn Hành. Nghe rõ nội dung bên trong, Chu Cẩn Hành cảm thấy hứng thú một chút. Rốt cuộc không nhịn được nữa sao?

Hắn đến gần căn phòng, từ từ mở cửa.

Hai người trên giường có thể xem như đang chiến đấu kịch liệt: đôi tay Đinh Tiểu Vĩ bị Chu Cẩn Hành áp chế gắt gao trên đỉnh đầu, quần ngủ của anh bị ném ở dưới đất, quần lót cởi một nửa, đôi chân lại đá lại đạp, sống chết không cho 'Chu Cẩn Hành' cởi ra. 'Chu Cẩn Hành' ngược lại không gấp, tay từ quần lót chuyển đến thân trên, kéo ra áo ngủ Đinh Tiểu Vĩ, véo đầu vú đỏ mọng mềm mại.

Đinh Tiểu Vĩ trong lúc đang giãy giụa phát hiện người ở cửa, vội vàng kêu cứu: "Mau! Cứu anh!"

"Linh Linh sẽ tỉnh." 'Chu Cẩn Hành' quỳ lên một chân, thì thầm vào tai anh.

Đinh Tiểu Vĩ lập tức im lặng, vẫn chưa bỏ cuộc đưa mắt nhìn người đứng ngay cửa. Chu Cẩn Hành cảm thấy Đinh Tiểu Vĩ thật là ngốc, người đè trên thân thể anh đã như thế, không lẽ hắn lại không ư, lại còn muốn chính kẻ đó đi cứu anh.

Đinh Tiểu Vĩ phát ra nhiều tín hiệu cầu cứu như vậy vẫn không thấy vị kia ở cửa có động tĩnh gì, người đè trên thân thể mình lại vừa gặm vừa cắn, rốt cuộc không nhịn được mà mắng: "Chu Cẩn Hành mày một bạch nhãn lang! Lão tử a —— con mẹ nó mày ưm ——"

Thằng nhỏ bị siết, Đinh Tiểu Vĩ không dám vùng vẫy nữa. Anh kháng cự đầu lưỡi 'Chu Cẩn Hành', nhưng chịu không nổi bàn tay đầy kỹ xảo đang nắm lấy dương vật mình lộng hành cùng trêu đùa quy đầu mẫn cảm, đầu lưỡi trong miệng cũng không tự chủ được mà đưa đẩy, thân thể giãy dụa tựa như kẻ phát dục tỏ ra thẹn thùng.

"Anh cương rồi." 'Chu Cẩn Hành' hài lòng nghe tiếng Đinh Tiểu Vĩ thở dốc, khẽ cắn lấy vành tai mềm mại nóng bỏng của anh.

Cơ thể Đinh Tiểu Vĩ hoàn toàn mềm nhũn. Anh nhắm mắt lại với gương mặt tái nhợt, tựa hồ như đang lừa mình dối người.

"Chưa được nha." 'Chu Cẩn Hành' vuốt nhẹ dương vật Đinh Tiểu Vĩ, lại với lên quy đầu lộng vài lần.

"A ——" âm thanh vừa phát ra một nửa, Đinh Tiểu Vĩ lập tức ngậm miệng.

Chu Cẩn Hành đang đứng ở cửa mỉm cười bước vào, đóng cửa lại, bình tĩnh đến gần Đinh Tiểu Vĩ: "Tôi đến cố định anh ấy."

'Chu Cẩn Hành' ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, cười khẽ, buông tay ra.

"Mày mẹ nó đừng tới đây! Hai người —— "

Dương vật đột nhiên bị bao bọc trong khoang miệng, cơn sướng như dòng điện đánh thẳng lên não, Đinh Tiểu Vĩ vô thức đè nén tiếng rên. Anh không dám tưởng tượng đến xúc cảm nơi hạ thân đang cảm nhận bây giờ, muốn thoát ra nhưng không còn sức lực, chân còn chưa nâng lên liền bị kéo sang hai bên.

Chu Cẩn Hành ngồi vào sau lưng Đinh Tiểu Vĩ, ôm lấy Đinh Tiểu Vĩ đang cố lùi lại để trốn.

"Mẹ mày thả ưm ——" Chu Cẩn Hành bịt miệng anh, cười khẽ bên tai: "Suỵt, Linh Linh đang ngủ."

Đinh Tiểu Vĩ nắm lấy tay hắn, nhưng không còn sức lực chống lại Chu Cẩn Hành, yết hầu phát ra âm thanh nghẹn ngào đứt quãng, cơ thể cũng nép vào lồng ngực hắn. Sau đó cả người Đinh Tiểu Vĩ run lên, đôi tay hoàn toàn mất lực mà rũ xuống. Đinh Tiểu Vĩ bắn.

Chu Cẩn Hành hơi buông lỏng bàn tay che miệng Đinh Tiểu Vĩ, hắn nghe Đinh Tiểu Vĩ thở dốc dồn dập, cúi đầu hôn lên gáy anh, ngón tay chui vào đôi môi nóng bỏng không khống chế được mà tràn ra dịch thể.

Người chôn ở giữa hai chân Đinh Tiểu Vĩ cũng đứng dậy, y hôn lên đôi mắt mờ mịt của anh, xoay người lấy dầu bôi trơn từ trong ngăn kéo ra, đổ hết lên lòng bàn tay. Các ngón tay phủ lên chất dịch lạnh như băng, từ túi bi thăm dò xuống sau huyệt Đinh Tiểu Vĩ, bắt đầu lởn vởn ở miệng huyệt.

Thời điểm đầu ngón tay tiến vào, cả người Đinh Tiểu Vĩ lập tức trở nên cứng ngắc, giùng giăng muốn né tránh dị vật xâm nhập vào cơ thể. Trong miệng lại đột nhiên bị nhét thêm một ngón tay, ấn đầu lưỡi trượt vào sau răng. Đinh Tiểu Vĩ bị hai người xâm phạm cùng một lúc, cảm thấy cơ thể giống như đang dần mất quyền kiểm soát, chỉ đành mặc kệ hai người chơi đùa.

Nhìn khóe mắt Đinh Tiểu Vĩ đọng hơi nước, 'Chu Cẩn Hành' hít một hơi thật sâu, y chịu đựng xung động muốn tiến vào, cố gắng khuếch trương thật ôn nhu, thế nhưng khi cả ngón tay đều đi vào, động tác cắm rút còn thô bạo thêm một chút. Y đã nhịn rất lâu rồi, sợ hù dọa người, chỉ dám ở đêm khuya ôm Đinh Tiểu Vĩ.

Người phía sau một đường thẳng hướng lên từ vai, vừa hôn vừa liếm, hơi thở nóng rẫy phả lên gò má Đinh Tiểu Vĩ. Hắn cắn lên dái tai Đinh Tiểu Vĩ, ngón tay thứ hai cũng cũng luồn qua răng anh.

Hai ngón tay khuấy động nơi gốc lưỡi, Đinh Tiểu Vĩ không nói nên lời, chỉ có thể phát ra từng âm thanh rời rạc.

"Ưm a —— "

Sau huyệt tăng thêm một ngón tay. 'Chu Cẩn Hành' quen việc dễ dàng tìm thấy điểm nhạy cảm của Đinh Tiểu Vĩ, cúi người mút lấy đầu vú bị bóp đến sưng đỏ, một bàn tay khác nắm lấy dục vọng khẽ ngẩng đầu trên người anh. Sau đó liền thăm dò đưa ngón tay thứ ba vào, động tác rút ra cắm vào liên tục kích thích cái nơi vui vẻ mà Đinh Tiểu Vĩ tự mình còn không biết.

Ngón tay trong miệng Đinh Tiểu Vĩ lui ra ngoài, người sau lưng dùng môi ngăn chặn tiếng rên rỉ anh sắp bật thốt lên.

Cảm thấy đồ vật trong tay lại trở nên cứng rắn nóng bỏng, 'Chu Cẩn Hành' mới rút ra ngón tay.

Đinh Tiểu Vĩ cho là lần hành hạ này cuối cùng cũng kết thúc, xụi lơ ở trong lòng người sau lưng , không còn sức ngồi dậy. Anh há miệng hô hấp từng ngụm lớn, đầu lưỡi cũng hơi đưa ra ngoài.

"A! Đệt ưm —— "

Chân bị mở banh ra, dương vật thô dài liền cắm vào, hạ thân vừa đau vừa trướng, đầu óc Đinh Tiểu Vĩ trống không, không biết là ai hôn anh, nhiệt độ như ôm chặt lấy anh, không thở được.

"Ưm ư ưm —— "

Anh bị dương vật trong cơ thể thô bạo xỏ xuyên, cũng không biết đụng vào nơi nào, ý thức Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu tan rã, trước mắt chỉ toàn sương mù, bóng người cũng mơ hồ.

"Sướng đến vậy sao ?" Người sau lưng nắm lấy cằm anh, liếm đi nước mắt đọng trên mặt.

Chu Cẩn Hành không khống chế lực độ nữa, mỗi lần cắm vào đều sâu hơn, Đinh Tiểu Vĩ bị đâm về phía sau, chui vào vòng tay người còn lại. Ánh mắt y lạnh đi, đem Đinh Tiểu Vĩ kéo dậy.

Người sau lưng không hề ngăn cản, đáy mắt toát ra ý cười nhìn Đinh Tiểu Vĩ bị lật mình. Đinh Tiểu Vĩ tựa như hóa thành nước, cơ thể quỳ sấp trên giường vừa lảo đảo vừa lắc lư, người kia lại không có chút nào thương hoa tiếc ngọc, hết lần này đến lần khác hung hăng đem dương vật xỏ xuyên vào miệng huyệt sưng đỏ.

Nhịn bao lâu rồi nha? Lỗ mãng đến như vậy. Chu Cẩn Hành cười giễu dời đi tầm mắt, ôn nhu nâng lên cằm Đinh Tiểu Vĩ. Hắn kéo quần xuống, cậu em sớm cương thẳng tắp đâm ở khóe miệng Đinh Tiểu Vĩ.

Rõ ràng nhiệt độ chênh lệch cùng mùi hương xa lạ khiến cho Đinh Tiểu Vĩ từ trong tình triều thanh tỉnh một chút, anh cau mày muốn lui về phía sau, lại bị đâm mạnh một cái, nhoài người về phía trước hôn lên quy đầu. Thời điểm Đinh Tiểu Vĩ còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị Chu Cẩn Hành dùng tay cạy miệng, đột nhiên ngậm vào dương vật.

"Ưm ư ưm —— "

Đinh Tiểu Vĩ giãy giụa mãnh liệt, bị Chu Cẩn Hành nắm lấy sau ót, đâm sâu vào cổ họng.

Người rút ra cắm vào trong thân thể Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu chậm lại động tác, y cúi đầu nhìn Đinh Tiểu Vĩ ửng đỏ miệng huyệt đang bao quanh bảo bối, vòng qua eo anh, vuốt ve dương vật mãi không được an ủi của anh.

"Ư ——" kích thích nơi hạ thân khiến cho Đinh Tiểu Vĩ run rẩy. Anh bị cưỡng bức chôn ở giữa chân người trước mặt, không nhúc nhích được chút nào, toàn bộ khoang miệng bị dương vật lớn chiếm giữ, ngay cả âm thanh hoàn chỉnh cũng không phát ra được.

"Đừng quá đà."

Người vuốt ve khóe mắt Đinh Tiểu Vĩ khẽ nhướng mày, nhẹ giọng giễu cợt.

'Chu Cẩn Hành' hiểu rất rõ các điểm nhạy cảm trên người Đinh Tiểu Vĩ, cố ý ở chỗ đó gia tăng lực độ. Y đè lấy mu bàn tay Đinh Tiểu Vĩ, xuyên qua khe ngón tay, nắm lấy tay anh thật chặt. Một bàn tay khác trấn an dục vọng anh cũng tăng nhanh tốc độ.

Đinh Tiểu Vĩ lại cao trào. Dư âm chưa hết, dương vật lại đâm sâu vào cổ họng, tinh dịch nóng bỏng cũng toàn bộ bắn vào trong miệng Đinh Tiểu Vĩ.

"Ưm a ——" Đinh Tiểu Vĩ bị người sau lưng kéo lên, anh tựa như đã lâu không được hô hấp, mở to miệng thở hổn hển, ngay cả tinh dịch cũng không có tâm tư quan tâm. Chất lỏng trắng đục theo khóe miệng anh chảy xuống, tích tích nhỏ giọt lên lồng ngực, chất dịch dinh dính không ngừng loang ra.

Người sau lưng cũng rút dương vật ra, sau đó để lên trên mông anh, bắn lên sau lưng anh. Đinh Tiểu Vĩ bị ôm rất chặt, nhưng cũng không còn sức lực cự tuyệt, chỉ đành phải tiếp thụ từng nụ hôn nơi khóe mắt từ 'Chu Cẩn Hành'.

"Phun ra." 'Chu Cẩn Hành' đặt Đinh Tiểu Vĩ tựa vào trên người y, lại đem bàn tay đặt ở bên miệng anh.

Đinh Tiểu Vĩ vẫn mơ mơ màng màng, nghe lời đến bất ngờ, anh hé miệng ra một chút, chỉ biết thò ra đầu lưỡi. Tinh dịch đã bị anh nuốt mất bảy tám phần. 'Chu Cẩn Hành' đành chịu, ôn nhu hôn lên môi anh.

Người cách đó không xa cuối cùng cũng xem đủ kịch vui rồi, lại tiến gần Đinh Tiểu Vĩ. Hắn kéo ra đôi chân Đinh Tiểu Vĩ, ấn vào miệng huyệt còn chưa kịp khép lại của anh.

Người ôm Đinh Tiểu Vĩ liếc hắn một cái: "Đừng bắn ở bên trong, anh ấy sẽ khó chịu."

Bảo bối phấn chấn vừa đặt giữa hai chân Đinh Tiểu Vĩ, huyệt thịt mềm mại đã hôn lên quy đầu Chu Cẩn Hành.

Anh ấy sẽ khó chịu thế nào, tôi còn đang tò mò đây.

—END—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net