10. Mạnh mẽ dựa vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc A Tương tìm được Chu Tử Thư thì hắn đã khôi phục bộ mặt vốn có đang ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, đội nghi trượng của Thiếu tướng quân chừng hai trăm người, hơn nữa vệ binh phía trước mở đường cùng hậu phương thủ bị, tổng cộng sáu trăm người đội ngũ kéo dài nửa dặm, cờ sanh tung bay, quân dung chỉnh tề.

Nhưng một tiểu cô nương cưỡi ngựa làm sao có thể xuyên qua phòng vệ tinh binh trùng trùng điệp điệp mà nhìn thấy chính tướng quân đây?

A Tương bị Ôn Khách Hành cảnh cáo tuyệt đối không thể để Chu Tử Thư biết thân phận của y, cũng tuyệt đối không thể để Chu Tử Thư biết y đã nhìn thấu thân phận của Chu Tử Thư.

Mới vừa rồi ở trong tửu lâu, A Tương bị dỗ dành vui vẻ, cũng căn bản không nghĩ tới nên làm thế nào để Chu Tử Thư đáp ứng đi cứu người.

Nàng đã đã gặp rắc rối.

Nhưng hiện tại quay đầu lại tìm Ôn Khách Hành là không có khả năng, nàng đều đáp ứng ca ca nàng, nhất định phải dẫn Chu Tử Thư trở về.

Nàng phải làm gì đây? A Tương gãi tim gãi phế nghĩ, nàng không dám mặc cho đội ngũ rời đi, liền theo sát phía sau.

Vì thế nên có chuyện này xảy ra.

Vệ binh thấy cô nhóc vẫn không rời đi, thật sự hành tung khả nghi liền báo cáo sự tình cho Ngũ trưởng, Ngũ trưởng lại đem sự tình báo cáo, sau đó liền có hai binh sĩ cưỡi ngựa tìm được A Tương nói chuyện, hỏi nàng làm gì.

A Tương vội vàng nói: "Ta tìm Chu tướng công, ca ca ta bị bọn buôn người bắt, mời hắn mau đi cứu người?"

Bọn họ lại hỏi Chu tướng công là ai.

A Tương hét lên: "Làm sao ta biết được? Hắn đã ôm ca ta, cũng không nói tên!"

Một người liền nói: "Tiểu cô nương, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi, chỉ có một họ, nơi này họ Chu cũng không ít."

A Tương liền nói: "Vậy dẫn ta đi gặp tướng quân các ngươi, ta trực tiếp hỏi hắn." Nói xong nàng kéo dây cương muốn xông vào đội ngũ.

Hai kỵ binh lập tức đuổi theo, bọn họ liếc mắt một cái sau đó hai người cùng nhau bắt lấy A Tương.

A Tương chính là ở phía sau lục soát bị năm hoa trói đưa đến trước mặt Chu Tử Thư. Vạn hạnh nàng chỉ là một hài tử còn chưa trưởng thành, lại là một mình đến, nếu không dựa vào hành vi lỗ mãng này sợ là còn chưa nhìn thấy Chu Tử Thư liền bị loạn tiễn bắn chết.

A Tương thấy Chu Tử Thư cũng nhất thời khiếp sợ, nếu không phải xác định đây là thiếu tướng quân hàng thật giá thật, nàng cũng không thể tin được người nam nhân trắng nõn thanh tuấn này lại là Chu Tử Thư có vẻ mặt râu vàng sáp lúc trước đã gặp.

Đây không phải là rất đẹp sao, ca ta hình như cũng không tính là quá thiệt thòi.

"Chu tướng công, ngươi mau đi cứu ca ca ta!" A Tương bị trói chặt, tay chân đều bị trói lại, nhưng nàng muốn cách Chu Tử Thư gần một chút, vì thế vặn vẹo thân thể tựa như một con sâu bướm mập mạp vừa cọ vừa nhúc nhích.

"Loạn gọi cái gì vậy?" Chu Tử Thư nhíu mày.

A Tương lại hô lên: "Ngươi đặc biệt còn muốn chơi xấu, ta còn nhớ rõ trên tay vịn xe lăn của ngươi có mấy vết đao, vết sẹo ở lưng lại có mấy đạo!"

Đây là lần đầu tiên Chu Tử Thư phát hiện nha đầu lông khô ngu xuẩn này cũng có thể có khả năng quan sát nhạy bén như vậy. Hắn không phủ nhận nữa, chỉ là cũng không thừa nhận liền hỏi: "Ca ngươi bị sao vậy?"

A Tương vội vàng nói: "Ca ta bị bọn buôn người bắt, ngươi mau đi cứu ca ta!"

Lại bị bắt nữa à?

Tối hôm qua mới cứu ra, cách đây còn chưa đầy một ngày đấy!

Chu Tử Thư tựa hồ trở thành một vị Tôn Hầu Tử, luôn có sư đệ nói với hắn một câu: Đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!

Chu Tử Thư không phải không có hoài nghi, nhưng so với hoài nghi còn có cái gì quan trọng hơn, mà hậu quả của một Khôn Trạch bị bắt cóc sẽ đáng sợ đến mức nào, hắn cũng rõ ràng.

Chu Tử Thư hỏi: "Vị trí của đối phương có rõ ràng không? 600 người có đủ để đối phó không?"

A Tương ngây dại, nàng ngây ngốc lắc đầu, sắp khóc ra: "Ta chỉ biết bọn họ hẳn là còn ở Dư Thành, ca ca ta là ở tửu lâu bị bắt đi."

Chu Tử Thư đỡ trán, nhưng vẫn hạ lệnh toàn quân chạy tới tiểu thành Tây Bắc tên là Dư Thành.

Kỳ thật bọn buôn người căn bản không khó tìm, người địa phương đều biết bọn họ, chỉ là ngay cả quan phủ cũng không dám trêu chọc đám người hung ác cực ác này, mà dân chúng hơi có oán hận, cả nhà bọn họ đều phải gặp tai họa, bị hung đồ cực kỳ tàn nhẫn trả thù, dần dà liền không có người lên tiếng.

Chu Tử Thư vốn tưởng rằng mình sẽ có một trận ác chiến nhưng lại không nghĩ tới, sáu trăm người mang theo liền làm một việc:

Thu thập xác chết.

Không đúng, còn có một chuyện khác: Trấn an dàn bệnh nhân yếu ớt kinh hãi quá độ Trung Dung và Khôn Trạch nữa.

___

Chu Tử Thư đầu tiên là bị hành động của Ôn Khách Hành dọa cho choáng ngợp, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là quân nhân đã quen chém giết, cảnh tượng mổ bụng cũng không ít lần nhìn, sau khi ngây người liền bình tĩnh lại.

Ôn Khách Hành cũng không phải đang giết người, mà là đang cứu người.

Chu Tử Thư kéo A Tương trên mặt đất xoay người lại, hắn ở cửa chờ cũng không quấy rầy Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành hoàn toàn không có cảm giác gì, y không có tâm lực đi bận tâm chung quanh. Đinh dài của Tào phu nhân đâm vào gan, Ôn Khách Hành phải dùng một phần gan của người khác ghép vào người Tào phu nhân.

Cấu tạo thân thể người cực kỳ phức tạp tinh diệu, da chỉ là lớp bảo vệ ngoài cùng, lột bã nhờn, y cần dùng mắt thường quan sát phân biệt được hướng kết cấu của mô cơ tránh mạch máu và gân mạch trọng yếu, lạc đao phải chuẩn, phải ổn định, mà cắt bỏ mô gan đã sắp hoại tử chỉ là bước đầu tiên, làm thế nào để đưa gan của người khác vào, đảm bảo kết nối mô và gân mạch bị đứt gãy mới là mấu chốt khiến người ta sống sót.

Nơi này quá đơn sơ, thời gian cũng không đủ y chậm trãi chuẩn bị, thậm chí chỉ khâu cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng tóc nấu ghép lại.

Ôn Khách Hành không biết mình đã khâu bao lâu, đến cuối cùng trước mắt y cơ hồ muốn xuất hiện trọng ảnh.

Cuối cùng, cấy ghép đã hoàn tất.

Y bỏ lại đồ đạc mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện chung quanh đã bày đầy nến, nhưng y không rảnh suy nghĩ kỹ, hai mắt đau đớn cơ hồ muốn chảy ra nước mắt, tinh thần buông lỏng xuống mới cảm thấy đầu óc có bao nhiêu trướng nhiều đau, thân thể nhiều muốn không quan tâm mà ngã xuống.

Chu Tử Thư thấy y lảo đảo đứng dậy liền đẩy xe lăn đi qua muốn đỡ người, chưa từng nghĩ Ôn Khách Hành lại mềm nhũn hai chân ngồi trên đùi hắn, y ôm cổ Chu Tử Thư, thân thể xụi lơ dựa vào hắn nềm nhũn nói: "Ta thật mệt! Để ta nằm một lúc..."

Cho dù Ôn Khách Hành đã cởi ngoại bào hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ, nhưng trên áo trung y vẫn dính không ít máu, hơn nữa vị trí vết dao trên thắt lưng càng thêm rõ ràng, Chu Tử Thư dư quang đảo qua hai tay Ôn Khách Hành vòng quanh cổ mình cũng có vết thương, vết thương trong lòng bàn tay thật khiến người ta nhìn thấy đều đau thay không thôi.

Y là toàn bộ quá trình chịu đựng đau đớn giúp Tào phu nhân hoàn thành lần thay gan này, thời gian dài tinh thần tập trung cao độ, cơ mệt mỏi quá độ vì thế cho nên sau khi thả lỏng ngón tay đều vô thức co giật.

Chu Tử Thư đưa tay vòng quanh thắt lưng Ôn Khách Hành nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ta ở đây."

Ôn Khách Hành lúc này mới ngủ say, trừ phi bị thương nặng hôn mê y cũng không có lúc ngủ như chết như vậy, mà Chu Tử Thư ở bên người thì khác, y có thể không hề phòng bị, cũng không bị ác mộng tra tấn nữa.

Chu Tử Thư một tay ôm chặt y, tay kia còn phải vội vàng đẩy bánh xe lăn bên ngoài, hắn ra khỏi cửa phòng, hạ thấp giọng dặn dò người khác đi thu thập bên trong, hơn nữa còn an trí vị phu nhân kia một cách thích hợp.

Nghi vấn trong lòng Chu Tử Thư về Ôn Khách Hành đang lên men.

Phương pháp cứu người thay thế phủ tạng như vậy hắn chỉ là nghe mẫu thân nhắc tới, nói là trong sư môn Thần Y Cốc có công pháp này tên là "Âm Dương sách", có thể cứu sống người chết, người nhục bạch cốt, nhưng bộ công pháp này cũng không dễ học, muốn luyện đến nhà trước tiên phải học giải phẫu cơ thể con người, thẳng đến khi đạt được nhãn lực cùng đao công có thể so sánh với Canh Đinh Giải Ngưu, sau đó mới có thể nói tiếp đến thay đổi nội tạng người thực. Hơn nữa dùng phương pháp bổ sung thân thể của người khác thủy chung có thương thiên hòa, dễ dàng chọc đến quần tình công gian, cho nên Thần Y Cốc vẫn không có đem phương pháp này công khai cho mọi người.

Ôn Khách Hành lẽ nào là người của Thần Y Cốc sao?

Mà người ở đây đều là y giết?

Y không đau sao?

A Tương ngất xỉu nửa canh giờ liền tỉnh lại, nhưng nàng không dám đi qua xem hiện trường ca nàng móc tim móc phổi, phòng này cùng viện tử bên ngoài lại tất cả đều là thi thể, nàng ở trong mùi máu tươi ngập trời chịu đựng ghê tởm, cùng hai thân binh của Chu Tử Thư trong khách điếm ở cùng một chỗ cũng thuận đường quan tâm những người được cứu ra.

Sau khi nói chuyện với những người này, nàng mới biết người này làm việc có bao nhiêu người, trong những người này có bị bắt tới, bị lừa tới, thảm nhất còn có người bị người nhà bán lại. Một khi bọn họ vào nơi này sẽ bị coi là hàng hóa, thân thể bị thiêu hồng gắn dấu một dấu hiệu hàng hóa, lần lượt là Trung Dung phẩm mạo không tốt, chỉ có thể làm giá rẻ khổ lực bán ra, dấu hiệu sẽ đánh vào mặt; tốt hơn một chút chính là tướng mạo đoan chính, chân tay hoàn hảo thì sẽ là nô bộc bình thường, dấu hiệu nhận biết của bọn họ phần lớn ở sau tai hoặc ngực; hơi có chút tư sắc có thể bị nơi phong nguyệt thu đi, đánh dấu ký hiệu sẽ đánh vào mắt cá chân.

Về phần Khôn Trạch, bọn họ đều là xa xỉ phẩm, sẽ không đánh dấu trên người, chỉ có thể buộc một tấm bảng đồng trên cổ, có chút bán, có người thì không biết là đưa đi đâu cung phụng cho đại nhân vật nào.

Nghe nói trên người có dấu hiệu này, cho dù là chạy trốn đến chân trời góc biển, chỉ cần bị người của bọn họ phát hiện, sẽ bị bắt trở về hoặc giải quyết.

A Tương liền hỏi: "Nếu như nhìn thấy người mình bán đi cũng giống nhau, lại bị bắt lại một lần nữa?"

Bọn họ trả lời không ra, có lẽ lời này là lấy ra hù dọa cảnh cáo bọn họ, cũng có lẽ thật sự như thế, nhưng hiện tại thật vất vả thoát ly ma quật làm sao có thể buông tha chạy trốn.

Nói chuyện lâu, bọn họ dần dần từ trong vui mừng thoát ly, bắt đầu mờ mịt mà lo sợ bất an.

Họ nên đi đâu trong tương lai đây?

Có người muốn về nhà, lại sợ sau khi trở về sẽ mang nguy hiểm cho người nhà, càng lo lắng đường về nhà của mình có thuận lợi hay không.

Mà người vô gia cư hoặc là người vốn là bị người thân bán lại là một phen cay đắng khác, trong thiên địa mênh mông lại không có tâm niệm của bọn họ trở về.

Lúc này Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành từ trong phòng đi ra, A Tương vội vàng lên cầu thang tiến lại gần, lại bị đôi mắt trắng của Chu Tử Thư nhìn không ra thật lâu, hắn giơ ngón trỏ lên môi làm ra thủ thế im lặng, đồng thời ánh mắt ý bảo Ôn Khách Hành đã ngủ trong lòng hắn.

A Tương lập tức hai tay bịt miệng, tròng mắt xoay tròn, tựa hồ muốn hỏi ca ca nàng thế nào?

Chu Tử Thư ngoắc tay bảo A Tương đem đầu lại gần, hắn đem thanh âm đè xuống cực thấp nói: "Ngươi đi tìm phó tướng của ta bảo hắn mang hòm thuốc tới, trên người ca ca ngươi cũng có thương tích cần xử lý."

A Tương nghe xong lập tức nóng nảy tìm người, chờ sau khi nàng thở hổn hển đem đồ đạc đưa tới còn phải phụ trách mở hòm thuốc, bưng rương thuốc, đưa đồ, nàng nhìn chằm chằm Chu Tử Thư nhẹ nhàng thay Ôn Khách Hành rửa sạch vảy máu bẩn thỉu trên bàn tay, lại tinh tế bôi thuốc băng bó tốt, trong lúc này Ôn Khách Hành thỉnh thoảng đau đến rụt tay tê khí, nhưng vẫn luôn ngủ, y có mệt mỏi biết bao nhiêu đây. Mà vết thương trên tay được xử lý tốt, liền đến lượt vết thương ở thắt lưng, Chu Tử Thư lại cố kỹ tái thi triển muốn trực tiếp xé rách quần áo nơi đó.

A Tương lập tức nóng nảy, nàng vội nói: "Họ Chu kia, ngươi còn chưa cưới ca ca ta qua cửa, muốn làm cái gì?"

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, sau đó cực kỳ hiếm thấy mà đỏ mặt, bất quá hắn vẫn miệng cứng rắn nói: "Hắn là người bị thương, ta cũng chỉ là trị thương mà thôi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."

A Tương kỳ thật sau khi nói ra liền có chút hối hận, nếu chờ Chu Tử Thư xé quần áo rồi mới mở miệng, có phải là có thể dùng sự trong sạch của ca nàng lại để dụ Chu Tử Thư hay không? Thành thân sớm một chút cũng đỡ được để ca nàng tiếp tục giày vò liều mạng như vậy, nếu thêm vài lần như này nữa, nàng còn trẻ như vậy cũng sợ tới mức thổ huyết mà qua đời.

Cuối cùng vết thương trên thắt lưng Ôn Khách Hành đã được băng bó tốt, có điều là Chu Tử Thư lại chột dạ hụt hơi, cũng không có tự mình động thủ mà là để cho quân y Trung Dung trong quân làm.

Trong lòng A Tương trợn trắng mắt lên chân trời, muốn che đậy? Đã muộn!

Ôn Khách Hành ngủ một giấc này quá thoải mái vì thế cho nên y cũng không muốn tỉnh lại, nhưng một đêm trôi qua thiên quang chiếu tới, y lại không thể không tỉnh lại.

May mắn, Chu Tử Thư vẫn còn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net