26. Vũ dạ cửu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Dưới đêm mưa ta nhớ người thương cũ

Dinh thự quốc sư cũng không bố trí châu quang bảo khí rất khoa trương, Chu Tử Thư do đạo đồng dẫn vào, một đường trải qua khúc khuỷu liên hành lang, hồ sen nước trong, quan tinh đài, phương trằn trọc chuyển đến thiên sảnh, trong đó bài xá bài trí căn cứ vào âm dương ngũ hành, càng ám hợp kỳ môn độn giáp, nếu không có người chuyên dẫn đường sợ là sẽ bị mê khốn.

"Chu thiếu tướng quân, khách hiếm nha." Quốc sư mặc dù nói lời này, nhưng lại ngồi ngay ngắn, ngay cả ý tứ đứng dậy cũng không có.

Hắn vốn là cố ý làm người khó xử.

Cánh cửa thiên sảnh này cư nhiên không thua độ cao của cánh cửa lớn, mà thân vệ của Chu Tử Thư vẫn đang chờ ở cửa, Quốc sư liền muốn xem Chu Tử Thư ngồi xe lăn như thế nào để đến gặp hắn.

Hai tay Chu Tử Thư nắm bánh xe không khỏi siết chặt một chút, hắn làm sao nhìn không ra quốc sư bảo hắn tới đây chẳng qua là muốn nhục nhã mà thôi. Chỉ là tức giận vô dụng, hắn buông hai tay ra, tức giận đồng thời không nhanh không chậm hai đạo chưởng khí vỗ trên mặt đất, ngược lại, ngay cả người mang theo xe lăn điên vào trong sảnh, lại chậm rãi đến trước mặt quốc sư vu cáo nói: "Hôm nay Chu Tử Thư đến đặc biệt hướng quốc sư cáo tội, ngày hôm trước thanh phong quan nhất thời tình cấp bách đã giết hộ vệ của quốc sư."

"A, rốt cuộc là một mạng người, bất quá Chu tướng quân chịu vì thế mà mở miệng cũng là cực kỳ nể mặt, ta tin thân quyến người nọ cũng không còn lời nào để nói."

Chu Tử Thư cười cười: "Là Tử Thư suy nghĩ không chu đáo, lương hưu dưới tay Quốc sư vốn nên do ta ra, ngoài ra còn có lễ vật mỏng khác tặng cho quốc sư, hy vọng ngài đại nhân không nên so đo với tiểu nhân." Hắn rút ra danh sách lễ trong tay áo, đưa tới trước mặt quốc sư.

Quốc sư trước nhìn hắn một chút, lại nhìn danh sách lễ vật màu đỏ tươi kia, cuối cùng đưa tay cầm lấy, vừa mở ra, hắn ngược lại kinh ngạc, Chu Tử Thư thật sự được coi là ra giá hào phóng, chẳng lẽ phủ Trấn Quốc tướng quân này còn là một đại hộ ẩn giấu.

"Tử Thư muốn cùng quốc sư kết giao bằng hữu, đồ vật trên danh sách lễ vật hiện tại đều ở trên mấy chiếc xe ngựa đậu ở cửa, tùy thời có thể đưa vào."

Quốc sư liền nói: "Thiếu tướng quân không ngại nói thẳng, nơi này cũng không có người thứ hai, bần đạo nếu có thể vì quân phân ưu, tự nhiên tận lực."

Chu Tử Thư liền nói: "Tử Thư thật sự có một lời mời bất tình, hy vọng Quốc sư có thể giải quyết nghi hoặc. Ta có một vị bằng hữu, quen biết ở Tây Bắc, hắn còn nhỏ đã mất tích, mang theo muội tử phiêu bạt, sau khi gặp nạn được ta cứu, mang về kinh thành, không ngờ lại được Hoàng Thượng ưu ái, muốn người phụng dưỡng."

"Chuyện tốt a! Có thể khiến Hoàng Thượng xem vào mắt, bao nhiêu người nghĩ cũng không nghĩ tới phúc phận."

Chu Tử Thư miễn cưỡng duy trì tươi cười, tiếp tục nói: "Đúng vậy, đây vốn là chuyện tốt, nhưng vị bằng hữu kia của ta nói mình trúng mệnh hàm sát, cho nên khi còn nhỏ song thân đều mất, nửa đời cô độc phiêu linh, ta cũng sợ hắn va chạm thánh thượng, nếu không chẳng phải là hạ thần phạm tội sao."

Quốc sư xem như đã nhìn ra, ý của Chu Tử Thư là để cho hắn ra mặt, để hoàng đế buông tha ý nghĩ nạp người vào cung, ánh mắt đảo qua bảo vật tiền tài liệt kê trong danh sách lễ, quốc sư liền hỏi: "Không biết danh tính và bát tự của vị bằng hữu chu thiếu tướng quân kia có thể nói cho bần đạo hay không?"

Chu Tử Thư rốt cục có một tia vui mừng, hắn lập tức báo ra tên Ôn Khách Hành, cùng Cốc Diệu Diệu nói cho hắn bát tự.

Quốc sư thật sự là cực kỳ nghiêm túc nhắm mắt bóp ngón tay tính toán, trong miệng còn tựa hồ lẩm bẩm. Sau đó hắn ai nha một tiếng, đem tâm chu tử thư kêu lên, liền hỏi: "Như thế nào, quốc sư?"

"Mừng rỡ! Đây là mệnh cách vượng phu cực tốt, nếu vào cung cũng nên là đại hưng long khí, an ổn trong xã tích cũng là chuyện tốt!"

Chu Tử Thư nghe lời này như rơi xuống hầm băng, môi y run rẩy: "Cái gì... Cái gì? "

Hai mắt Quốc sư tràn đầy vẻ vui mừng dối trá, hắn đang hưng trí bừng bừng thưởng thức sự sụp đổ của Chu Tử Thư lúc này. Sau đó hắn đem danh sách lễ vật thu vào tay áo mình, miệt miệt cười một chút, đi đến trước mặt Chu Tử Thư vỗ vỗ vai hắn, nói: "Thiếu tướng quân nếu là thành tâm xin lỗi, bần đạo tự nhiên sẽ không ghi thù, lần này hai lần nợ trước hai lần của hai người ta một khoản xóa bỏ, lần sau gặp mặt bần đạo cùng ngươi chính là bằng hữu."

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, yết hầu của hắn lăn qua lăn lại, lửa giận cơ hồ ức chế không được, hắn thật sự không nghĩ tới quốc sư cư nhiên có thể vô sỉ đến mức này, thu tiền lại không làm việc.

Mà quốc sư đi tới cửa lại dừng bước, hắn ngửa đầu nhìn trời, nói: "Con người vốn nên biết sợ trời kính thiên, thiếu tướng quân hôm nay học được bài học đầu tiên, liền chăm chỉ ngộ đi."

Chu Tử Thư sớm nên hiểu, thế đạo hôm nay, hắn chính là ngày mà mọi người đều nên kính sợ.

Kiêu ngầu như thế này, nên rơi vào phàm trần, nếm đủ tư vị tuyệt vọng.

Chu Tử Thư cũng không biết mình trở lại phủ Trấn Quốc tướng quân như thế nào, hơn nữa cư nhiên nhịn xuống không ra chiêu giải quyết quốc sư.

Hoàng hôn buông xuống, hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm trên cửa chính phủ Trấn Quốc tướng quân đã thắp đèn. Buổi tối có gió gấp, trên bầu trời mây trôi đi, xa xa còn có thể thấy được mây đen âm u tích tụ, lão nhân có kinh nghiệm thấy thiên tượng này liền hiểu được hơn nửa đêm phải có một trận mưa gấp.

Chu Tử Thư nhìn đại môn phủ Trấn Quốc tướng quân, giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mộng, nhưng mà tâm tình thủy triều thấp bộc phát lại giống như là một luồng hàn lưu trong lòng, làm cho nội tâm hắn đóng băng thành một tảng băng cứng rắn.

Hắn nên đối mặt với Cốc Diệu Diệu như thế nào? Làm thế nào hắn có thể cứu được Ôn Khách Hành ra?

Chu Tử Thư chậm trãi vào phủ, còn chưa nghĩ ra nguyên nhân Cốc Diệu Diệu nóng ruột liền bước nhanh đến, đi tới trước mặt Chu Tử Thư nắm lấy vai hắn liền hỏi: "Thế nào, quốc sư nhận đồ?"

Chu Tử Thư đau đầu không thôi, hắn gian nan nói: "Nhận lấy, nhưng hắn ghi hận con từng không nể mặt hắn, lại ở Tây Bắc xen vào không đáp ứng giúp lần này."

Cốc Diệu Diệu si ngốc sửng sốt một chút, nàng quả thực không dám tin nhìn Chu Tử Thư: "Hắn làm sao có thể như vậy? Ta sẽ đi tìm hắn ta để tính toán!"

Chu Tử Thư túm lấy tay áo nàng, vội vàng nói: "Mẫu thân, con đã lĩnh giáo tư vị tự rước lấy nhục một lần, hắn có thù tất báo, mẫu thân người đi cũng vô dụng."

Cốc Diệu Diệu thoát khỏi tay hắn, quay lại đi lại, cứ như vậy muốn đem gạch đất đạp cho mòn không biết kéo dài bao lâu, nàng thầm nghĩ con đường này vẫn là không thể thực hiện được, vậy rốt cuộc ai có thể cứu được Ôn Khách Hành?

Chợt nàng dừng bước, hiện tại cũng chỉ có thể tìm hắn.

Nàng lập tức phân phó người chuẩn bị ngựa, Chu Tử Thư thấy nàng nóng nảy muốn ra ngoài không khỏi hỏi: "Mẫu thân, sắp đến giờ lệnh giới nghiêm, người đi ra ngoài làm gì?"

Cốc Diệu Diệu cưỡi ngựa liền nói: "Đi tìm cứu binh." Sau đó nàng liền kẹp bụng ngựa vung dây cương cưỡi ngựa chạy ra khỏi cửa phủ, căn bản không cho Chu Tử Thư cơ hội nói thêm một câu.

Chu Tử Thư nhíu mày, hắn cho dù khuyên Cốc Diệu Diệu cũng không làm được gì, không bằng để cho nàng đi thử xem.

Hắn ăn không được đồ, cũng căn bản không mệt mỏi, càng không thể đi ngủ liền ngồi trong thư phòng xuyên thấu qua cửa sổ mái hiên nhìn trời.

Nửa đêm, tầng tầng lớp lớp mây đen che lấp bầu trời, bất luận là Toái Tinh* hay là Lãng Nguyệt*, tất cả đều không thấy bóng dáng.

*Tên gọi cổ của sao, trăng

Sau đó là nước mưa rơi xuống liên miên không dứt đập vào ngói đánh vào bệ cửa sổ rồi đánh xuống mặt đất, thiên địa rơi vào trong một mảnh huyên náo, hơi nước ẩm ướt nặng nề mang theo mùi tanh bùn đất cùng nhau tràn vào trong phòng, giấy Tuyên Thành trải trên bàn làm việc của Chu Tử Thư bị thổi đến cuốn lên một góc, cỗ thủy triều kia cũng đồng dạng nhào tới trước mặt Chu Tử Thư.

Ngoài ra còn có một mùi quen thuộc và đặc biệt.

Chu Tử Thư suýt nữa cho rằng mình ngửi nhầm, nhưng ở phía xa xa đích xác có bóng người đang dần tới gần, lúc này hắn đem người nhảy ra khỏi cửa sổ vọt vào màn mưa.

Ôn Khách Hành cũng không biết mình đã đi một mình trong mưa bao lâu, quần áo ướt đẫm trên người, tóc mai đã sụp đổ, ngọc trâm cài thẳng giờ phút này nghiêng nghiêng xuống phía dưới như muốn trượt xuống, y rũ mi mắt, mi mắt dài rậm rạp cũng bị nước mưa làm cho ướt đẫm dính thành một mảnh.

Bước chân của y vốn là cực nhanh, nhưng Chu Tử Thư vừa xuất hiện trong màn mưa, y lại dừng bước không tiến lên, trên khuôn mặt mệt mỏi cộng theo hai mắt thê lương cùng với thống khổ khổ giãy dụa.

Mưa to đổ lên mặt, cằm và đuôi lông mày Chu Tử Thư đều nhỏ giọt, thậm chí mở mắt cũng rất khó khăn nhưng hắn lại bình tĩnh nhìn Ôn Khách Hành, trong lòng tràn ngập thương tiếc cùng bất đắc dĩ, hắn đi tới trước mặt Ôn Khách Hành cởi ngoại bào của mình che ở đỉnh đầu Ôn Khách Hành như là che đi cả một đời mưa gió.

Ôn Khách Hành đôi mắt gần như si mê nhìn hắn như nhìn A Nhứ của y.

"Ngươi dẫn ta đi được không?"

Y không biết người đưa mình tới thế giới này rốt cuộc là ôm tâm tư gì, nhưng mãi cho đến hôm nay y đều có thể chịu đựng được, A Tương vẫn còn, Chu Tử Thư vẫn còn, thế là đủ rồi.

Nhưng mà y lại phát hiện mình làm sao mới dễ dàng thỏa mãn được như trong tưởng tượng, y không bỏ được nhiều đồ, thích không buông xuống được, hận càng không buông xuống được.

Thân thể kế thừa huyết mạch Dung Huyền này khiến y chán ghét. Cực kỳ chán ghét!

Nguyên nhân gây ra bi kịch kiếp trước của y là lòng tham của Triệu Kính, cũng là vọng tưởng của Dung Huyền, thống khổ cả đời của Ôn Khách Hành đều do bọn họ ban thưởng.

Mà đời này, y cư nhiên còn không thể thoát khỏi.

Đó là ngày trời không muốn tha cho y!

Ôn Khách Hành rất hy vọng Chu Tử Thư cùng y đi đến một nơi không có bất kỳ ai biết bọn họ, mang theo người nhà bình yên an ổn sống sót qua từng ngày, không nhiễm chút đao quang kiếm ảnh kiếp trước cùng nghiệt nợ ân oán.

Nhưng trong lòng y biết Chu Tử Thư không phải A Nhứ, Chu Tử Thư còn có quân Tây Bắc, còn có phủ Trấn Quốc Tướng Quân, còn có phụ cừu chưa báo, trong lòng hắn nhồi nhét nhiều thứ, mà Ôn Khách Hành chỉ là một trong số đó mà thôi.

Y muốn được ăn cả ngã về không hỏi ra vấn đề này, căn bản không cảm thấy Chu Tử Thư có thể đáp ứng, nhưng lại mơ hồ ôm kỳ vọng không thực tế.

Chu Tử Thư dùng ánh mắt thâm trầm nhìn y thật lâu không trả lời, Ôn Khách Hành đã sắp buông tha.

"Được!"

Một nụ hôn ướt sũng mà hơi lạnh rơi xuống trán Ôn Khách Hành, câu trả lời này trong tiếng mưa lại giống như một đạo sấm sét nổ tung, như có một đóa hoa vô hình bị tiếng sấm đánh thức, chợt nở rộ trong ngực.

"Chúng ta mang theo A Tương cùng Úy Ninh, thu thập một vài thứ, chờ mẫu thân trở về liền đi."

Sự lựa chọn của Chu Tử Thư cũng không tính là dễ dàng, hắn gánh vác quá nhiều thứ, mỗi một món đều nặng hơn tính mạng bản thân. Ngay cả khi hắn cam tâm tình nguyện vì Ôn Khách Hành mà buông bỏ mấy thứ này nhưng đây không phải là đương nhiên, nói ra miệng, trong lòng hắn sinh ra xấu hổ giống như một đoàn độc hỏa thiêu đốt ngũ tạng không ngừng tra hỏi hắn: Như vậy có đúng không?

Hắn biết là không đúng, nhưng hắn chỉ muốn làm điều đó.

Tóm lại là hắn vô năng, không thể vì Ôn Khách Hành che chắn tất cả mưa gió mới có cục diện hiện tại.

Ôn Khách Hành đưa tay ôm lấy Chu Tử Thư, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, Chu Tử Thư cũng dùng một tay ôm lấy y, xiêm y hai người đều ướt đẫm, dán chặt hơn nữa cũng chỉ có chút lạnh lẽo, nhưng giờ phút này ngôn ngữ tái nhợt vô lực, tất cả cảm xúc phảng phất chỉ có tứ chi mới có thể truyền đạt.

Chu Tử Thư, ngươi chính là tơ nhện treo trên địa ngục biển lửa đưa ta đi đến nhân gian!

____

Cốc Diệu Diệu muốn tìm người là Triệu vương, hiện giờ cùng Lương vương song song hai đại thái tử tranh cử.

Hai mươi năm trước Triệu vương ái mộ Ôn Như Ngọc khắp kinh thành này đều biết, nhưng cuối cùng không thể làm được hiện thực, cùng Ôn Như Ngọc chia tay, cưới trưởng nữ Tô các lão.

Thế nhân đều cho rằng Ôn Như Ngọc bị vứt bỏ là thương tâm muốn chết, cho nên vội vàng gả vào Chân phủ.

Nhưng Cốc Diệu Diệu biết, Ôn Như Ngọc căn bản không yêu Triệu vương, về phần Triệu vương, hắn không xứng nói yêu Ôn Như Ngọc!

Hắn đã thành thân, nhưng vẫn là không buông tha Ôn Như Ngọc, đem y nhốt ở biệt viện, coi như giam cầm. May mà khi đó quyền thế Triệu vương còn không mạnh như bây giờ Cốc Diệu Diệu mới có thể cùng trượng phu cứu Ôn Như Ngọc ra, cũng hiểu được Càn Nguyên nhìn như khiêm tốn này căn bản là cầm thú.

Nhưng Ôn Như Ngọc chọn nén nhục, y là Khôn Trạch không nơi nương tựa, mà Triệu vương là Càn Nguyên lại là hoàng tử, vạch trần cầm thú này cũng chỉ làm cho Ôn Như Ngọc lâm vào trong dư luận càng không chịu nổi.

Ngay cả Cốc Diệu Diệu cũng không có biện pháp nói Ôn Như Ngọc lựa chọn sai, nàng tức giận đến cả người phát run, càng đau lòng Ôn Như Ngọc chịu những chuyện này, ban đêm Trấn Quốc tướng quân liền tự mình đeo bao tải Triệu vương, đem hắn đánh mạnh một trận.

Sau đó Triệu vương mang theo thương tích đến cửa thỉnh tội, Cốc Diệu Diệu sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng sự tình cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Thiếu gia Chân gia kia biết Ôn Như Ngọc cũng không phải hoàn bích nhưng hắn quả thực mê luyến Ôn Như Ngọc, cũng đáp ứng không so đo những thứ này, cùng cha mẹ ầm ĩ, nửa tháng sau liền nghênh đón Ôn Như Ngọc qua cửa.

Mà bụng Ôn Như Ngọc rất nhanh đã to lên.

Nếu tính theo ngày, Chân Diễn kỳ thật phải là hài tử của Triệu vương.

Cốc Diệu Diệu vốn muốn đem chuyện này mang vào quan tài, nhưng chuyện cho tới bây giờ nàng chỉ có thể mượn chuyện này để Triệu vương ra mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net