Chương 3: Hai tiếng "Sư phụ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày quay thứ 2, Hoắc Kiến Hoa cũng có mặt. Anh mặc trang phục rất giản dị, áo phông, quần lửng và giày thể thao. Trông anh bây giờ thật khác với hình ảnh nam thần lịch lãm với bộ vest chỉnh tề thường xuất hiện trên ti vi.
Mọi người đã đến đông đủ. Trên phim trường ai cũng tất bật với công việc của mình. Lệ Dĩnh và Hoắc Kiến Hoa cũng không ngoại lệ, không những vậy, hai người còn bận hơn rất nhiều. Vừa tới nơi, họ liền bị kéo đến phòng thay đồ, sau đó là làm tóc.
Cảnh quay hôm nay mở đầu bằng phân đoạn Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt chơi đàn trên mỏm đá Lộ Phong
Vừa nghe lời thông báo của đạo diễn, trong lòng Lệ Dĩnh bất chợt có cảm giác lo lắng. Nhớ tới hành động ngày hôm qua của anh, cảm giác ấm áp khi dựa vào lồng ngực của anh dù rất nhanh nhưng vẫn khiến cô không thể quên, Lệ Dĩnh bất giác đỏ mặt.
"Không được, mình không thể như vậy nữa" - Cô vỗ vỗ vào má đồng thời tự nhủ thầm với bản thân. Muốn trở thành một diễn viên giỏi, trước hết phải học cách loại bỏ mọi cảm xúc của bản thân để toàn tâm toàn ý hóa thân vào nhân vật. Cô hiểu điều này, vì vậy để trở thành một Hoa Thiên Cốt vô ưu vô tư, cô phải loại bỏ hết các suy nghĩ về anh.
Nhưng nói được chưa chắc đã làm được. Đến khi quay, nhịp tim  của Lệ Dĩnh vẫn không hề bớt đi mà ngược lại còn tăng lên gấp nhiều lần.
Đây là lần đầu tiên anh và cô ở khoảng cách gần như vậy, gần đến mức cô có thể cảm nhận được mùi hương rất nam tính của anh. Anh bây giờ không còn là Hoắc Kiến Hoa - bạn diễn của cô nữa mà là Bạch Tử Họa - thượng tiên áo trắng lãnh đạm, cao cao tại thượng trong tiểu thuyết. Từ ánh mắt, nét mặt đều toát lên phong thái của nhân vật,  chứng tỏ anh rất tập chung vào vai diễn.
Mải đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, Lệ Dĩnh đã quên mất việc diễn xuất. Mãi đến khi đạo diễn nói: "Cắt", tâm hồn đang "trên mây" của cô mới trở về đúng "thân xác". Cứ ngỡ sẽ bị mắng một trận te tua vì tội không tập chung, ai ngờ, đạo diễn bước tới, mỉm cười vui vẻ
- Tốt lắm, Lệ Dĩnh. Em thể rất tốt thần thái của nhân vật, biểu hiện rất tốt
Lệ Dĩnh: ...

Phải, cô đã quên mất rằng Hoa Thiên Cốt lúc này đã động chân tình với Bạch Tử Họa. Cảm xúc của cô giống với Hoa Thiên Cốt đến vậy sao? Vậy liệu có phải cô cũng động chân tình rồi không?
Chỉ là một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu nhưng lại khiến Lệ Dĩnh không thể ngừng nghĩ tới nó.
"Triệu Lệ Dĩnh à, mày lại nghĩ lung tung rồi". Quyết tâm gạt hết suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, cô cầm cuốn kịch bản lên, "cố" tỏ ra tập chung.
Từ khi mới bước chân vào nghề, bắt đầu những vai diễn đầu tiên, cô đã thói quen đọc kịch bản thành tiếng. Dù biết đó là thói quen không tốt, dễ gây ảnh hưởng đến những người xung quanh nhưng nó thật sự rất khó bỏ.
Nhưng kì thực cô chưa bao giờ nghĩ rằng, cái "không tốt" đó lại phát triển theo hướng này.
Sau khi cô vừa ngồi xuống đọc kịch bản cũng là lúc anh quay xong phân đoạn của mình. Nếu không có việc gì thì thường hai người cũng ít khi nói chuyện, chỉ tập chung học thuộc lời thoại của mình. Anh bước qua cô, ngồi xuống ghế của mình. Cô cũng không để ý, tiếp tục đọc kịch bản
- Sư phụ, con...
Giọng Lệ Dĩnh cất lên không quá to nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của ai đó. Anh quay laị nhìn cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Em gọi anh sao?
- Đâu có, em đang đọc kịch bản mà
- Em đọc kịch bản như vậy, chắc lúc diễn cũng vậy nhỉ. Em gọi "Sư phụ" mà chẳng có chút tình cảm nào cả, làm sao có thể diễn tốt vai Hoa Thiên Cốt được? Anh nghĩ em nên luyện tập thêm
Trời, Lệ Dĩnh há hốc mồm, giống như sắp rớt hàm ra đến nơi rồi. Ôi, cũng có lúc Hoa ca... cũng có lúc nói nhiều đến vậy sao?
Cố gắng "nhặt" lại cái mồm, lắp ráp nó về chỗ cũ, cô lắp bắp hỏi:
- Vậy anh thử nói xem... em nên làm thế nào?
Anh trả lời với giọng rất bình thản, cứ như đó là lẽ hiển nhiên:
- Đừng gọi anh là Hoa ca nữa, gọi anh là Sư phụ đi
Sư... sư phụ sao? Anh thích em gọi anh là sư phụ sao? Cũng không sao cả. Thực ra cái tên nghe rất dễ thương, cô cũng đã từng nghĩ đến việc gọi như thế, chỉ sợ anh không đồng ý. Bây giờ anh lại chủ động nói với cô, cô cũng không cần ngại nữa, cứ vậy đi.
Cô nở nụ cười tươi, đáp lại:
- Vậy được, em sẽ gọi anh là Sư phụ, có điều Sư phụ thường sẽ già lắm đấy, anh không sợ già sao?
Thật sự nói xong câu đó, cô cũng không thể nhìn thẳng anh để nói chuyện nữa, cười tủm tỉm, chạy vội đi. Cô đâu biết rằng người ở đằng sau cũng đang nở một nụ cười rất hạnh phúc.
Cô gái nhỏ, rốt cuộc em vô ý hay cố ý mắc vào cái bẫy anh đã dựng sẵn đây? Em có biết không, khi em gọi anh là "Sư phụ", giọng của em rất dễ thương, vậy nên mới để em gọi đi gọi lại nhiều lần như vậy. Cứ nghĩ em sẽ không chịu, ai ngờ em lại đồng ý nhanh như vậy, em thật là biết cách khiến anh vui vẻ.
Bóng lưng kia đã khuất dần nhưng nụ cười của ai đó càng đậm hơn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net