Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác sóng vai bước tới, Tuyên Nhi thấy hai người tới liền vội vàng chạy lại: "Mẫu thân, phụ thân."

Thượng Quan Thiển xoa đầu cậu, Tuyên Nhi chớp chớp mắt nhìn Thượng Quan Thiển: "Mẫu thân, người nhìn thấy chưa?" vừa nói vừa chỉ vào cái bia ở xa xa, "Con đã bắn trúng ngay hồng tâm."

Thượng Quan Thiển khẽ cười: "Nhìn thấy rồi, Tuyên Nhi giỏi thật."

Tuyên Nhi nghe vậy thì rất vui.

Cung Hồng Thương cung kính hành lễ: "Tẩu tẩu, ca ca."

Hy Nhi cũng chạy tới bên cạnh Thượng Quan Thiển, Cung Thượng Giác tưởng con bé không vui bèn bế nó lên: "Hy Nhi đừng vội, cứ từ từ học."

Thượng Quan Thiển cũng xoa đầu con bé nói: "Ta thấy rồi, động tác của Hy Nhi rất chuẩn."

Cung Hy Giác cũng không buồn: "Không sao, đợi con lớn hơn một chút chắc chắn có thể bắn trúng hồng tâm."

Thượng Quan Thiển mỉm cười, Hy Nhi thật sự rất lạc quan.

Cung Tuyên Giác nhìn Cung Thượng Giác: "Phụ thân, người biết bắn tên không?"

Cung Hồng Thương bật cười: "Tiễn pháp của Thượng Giác ca ca là bách phát bách trùng đó."

Cung Thượng Giác khẽ cười nói: "Hồng Thương đệ đệ quá khen rồi."

Mắt Cung Tuyên Giác sáng lên: "Thật không? Con muốn xem phụ thân bắn tên." Cung Hy Giác cũng mở to mắt nhìn Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác không thể từ chối, thế nên đã đặt Hy Nhi xuống đất. Lúc này, một thị vệ đi tới đưa cung tên cho Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác đưa tay ra cầm lấy cung tên, cài ba mũi tên vào. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái bia ở đằng xa, sau đó thả dây cung ra, ba mũi tên như phóng như bay, cắm một cách chuẩn xác vào hồng tâm của ba cái bia. Cung Tuyên Giác nhìn thấy cảnh này thì chỉ biết mở to mắt, trong lòng thầm cảm thán: Phụ thân quả thực quá lợi hại rồi!

Thượng Quan Thiển cũng bước tới cầm lấy cung của Cung Thượng Giác, rút ​​ra một mũi tên đặt vào cung, giơ tay kéo dây cung căng hết cỡ, khi tay buông ra, mũi tên sắc bén bay ra, cắm vào chính giữa cái bia ngay vị trí mũi tên của Cung Thượng Giác. Thượng Quan Thiển nhìn mũi tên trúng hồng tâm nhoẻn miệng cười.

Tuyên Nhi và Hy Nhi thấy vậy thì vui mừng nhảy cẫng lên: "Mẫu thân thật lợi hại!"

Cung Thượng Giác mỉm cười nhìn nàng: "Tiễn pháp của phu nhân cũng rất tốt."

Thượng Quan Thiển nhướng mày: "Đương nhiên"

Thượng Quan Thiển đã lâu không chơi bắn cung, nên đã chơi thêm một lúc nữa. Cây cung này của Cung Thượng Giác là một cây cung tốt, nhưng nó nặng quá.

Cung Thượng Giác đi tới cầm lấy cây cung nói "Đừng chơi nữa, cây cung này nặng lắm, không thích hợp để nàng chơi lâu, lát nữa cổ tay sẽ đau đó."

Thượng Quan Thiển bèn bỏ cây cung xuống không chơi tiếp nữa, cây cung này quả thực không hợp để chơi lâu.

Buổi tối cổ tay của Thượng Quan Thiển bắt đầu đau, Cung Thượng Giác từ chỗ của Cung Viễn Chủy lấy về một ít thuốc, hắn bắt đầu tự tay bôi thuốc xoa bóp cổ tay cho Thượng Quan Thiển.

Hắn bôi thuốc lên cổ tay Thượng Quan Thiển rồi nhẹ nhàng xoa xoa, vừa xoa vừa nói: "Cây cung đó là ta đặc biệt chế tạo, đối với nữ tử mà nói thì quá nặng, không thích hợp."

Thượng Quan Thiển cảm thấy mình bị Cung Thượng Giác nuông chiều quá đâm ra trở nên yếu đuối rồi, cơn đau ở tay khiến nàng có chút khó chịu: "Sớm biết vậy đã không chơi rồi, đau chết được."

Cung Thượng Giác nghe vậy liền nhíu mày, động tác cũng nhẹ nhàng hơn: "Là lỗi của ta."

Thượng Quan Thiển thấy hắn như vậy bèn không nhịn được cười nói: "Ta tự mình muốn chơi, sao lại là lỗi của chàng chứ?"

Cung Thượng Giác thở dài: "Để hôm khác ta tìm một cây cung tốt hơn cho nàng."

Thượng Quan Thiển cũng thấy hứng thú: "Được đó."

-----

Hôm nay Tuyên Nhi sau khi tan học trở về thì cứ ở lỳ trong phòng không thấy ra ngoài. Thượng Quan Thiển đã làm một đĩa điểm tâm mang qua phòng xem tiểu tử này đang làm gì.

Lúc Thượng Quan Thiển bước vào cửa nhìn thấy Tuyên Nhi đang quấn một lớp nỉ trên cung tên. Nàng cầm hộp điểm tâm đi tới hỏi: "Tuyên Nhi đang làm gì đó?"

Tuyên Nhi ngẩng đầu lên thấy Thượng Quan Thiển thì lập tức mỉm cười nói: "Mẫu thân, con đang làm cung tên cho muội muội"

Thượng Quan Thiển nhướng mày: "Ồ?"

Tuyên Nhi cầm cung tên lên nói: "Cái cung tên trước đó không phải nặng lắm sao? Hồng Thương thúc thúc đã làm cái này cho Hy Nhi, nhưng bên trên vẫn còn dằm gỗ, chắc chắn sẽ làm Hy Nhi bị thương."

Thượng Quan Thiển hơi ngạc nhiên, Cung Hồng Thương chắc không nghĩ đến nhiều vấn đề như vậy, nhưng Tuyên Nhi thì khác, chỉ lo muội muội của mình bị thương.

Tuyên Nhi nói tiếp: "Con đã mài nhẵn cho Hy Nhi rồi, chắc chắn con bé sẽ không bị dằm đâm bị thương, rồi quấn thêm một lớp nỉ bên ngoài nữa, như vậy Hy Nhi có thể yên tâm sử dụng rồi." Tuyên Nhi cứ nói, nhưng tay vẫn không ngừng làm.

Thượng Quan Thiển chống cằm: "Mấy thứ này còn học theo ai vậy?"

Tuyên Nhi tự biên tự diễn nói: "Học theo phụ thân đó, phụ thân cũng làm...." Nói đến đây nó liền im bặt.

Thượng Quan Thiển nheo mắt: "Phụ thân con làm sao?"

Tuyên Nhi liền ngậm miệng lại, chết rồi, phụ thân đã nói không được nói với mẫu thân, nó lỡ miệng mất rồi. Nó thậm chí còn không dám nhìn Thượng Quan Thiển mà xoay người đi chỗ khác quay lưng lại với Thượng Quan Thiển

"Con chưa nói gì hết, phụ thân cũng không làm gì cả."

Thượng Quan Thiển nhìn dáng vẻ cự tuyệt giao tiếp của nó thì không nhịn được cười, nàng cũng không ép nó, đứng dậy nói: "Được rồi, con làm tiếp đi, điểm tâm mẫu thân làm cho con con nhớ ăn đó."

Tuyên Nhi cũng không quay người lại, chỉ gật lấy gật để: "Mẫu thân đi thong thả."

Thượng Quan Thiển khẽ cười nhưng cũng không nói thêm gì, nàng xoay người rời khỏi phòng.

Tuyên Nhi nghe thấy tiếng bước chân của Thượng Quan Thiển đi xa dần mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay vỗ vỗ ngực: "May quá may quá, mẫu thân chắc chưa đoán được đâu nhỉ, mình cũng có nói gì đâu, chắc là không sao đâu."

Tuyên Nhi tự an ủi mình xong thì lại cầm cung tên lên làm tiếp, tỉ mỉ quấn lớp vải nỉ lên trên cung tên.

Buổi tối, Thượng Quan Thiển chống cằm ngồi nhìn Cung Thượng Giác thêm hương vào lò hương như thường lệ, người này chuẩn bị quà cho nàng? Đã chuẩn bị cái gì vậy?

Cung Thượng Giác thêm hương xong quay người lại nhìn thấy Thượng Quan Thiển đang chống cằm không biết suy nghĩ gì. Hắn đi tới ôm nàng vào lòng hỏi: "Đang nghĩ cái gì?"

Thượng Quan Thiển chỉ nhìn hắn mà không nói gì

Cung Thượng Giác chau mày: "Hửm"

Thượng Quan Thiển lắc đầu: "Không có gì, đi nghỉ thôi." Bỏ đi, dù sao sớm muộn cũng nhận được, không cần vội.

Cung Thượng Giác cũng không nói thêm gì, ôm Thượng Quan Thiển ngã xuống giường, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào của nàng khẽ nói: "Ngày mai cùng ta luyện công." Giọng hắn có chút khàn khàn khiến tai Thượng Quan Thiển thấy nhột nhột: "Ừm. Được."

Cung Thượng Giác thấy Thượng Quan Thiển rụt cổ lại thì bật cười: "Thiển Thiển, bây giờ hình như vẫn còn sớm."

Thượng Quan Thiển nhíu mày nhìn hắn, lời muốn nói bị đôi môi mềm mại chặn lại...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net