Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Viễn Chủy có lẽ không nhìn nổi nữa, chán ghét nói: “Hai người nói đủ chưa vậy? Có bàn bạc tiếp không đây?”

Nghe thấy tiếng Cung Viễn Chủy, Thượng Quan Thiển mới nhớ ra một chuyện, nàng nhìn Cung Viễn Chủy nói: “Túi ám khí của Chủy công tử không thể dùng nữa.”

Cung Viễn Chủy ngẩn ra một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra: “Cô…”

Hắn trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiển nói: “Cô còn dám nói, là ai đã cấu kết với nhau tiết lộ túi ám khí của ta ra ngoài?”

Thượng Quan Thiển đột nhiên bật cười nhìn hắn: “Là Vân tỷ tỷ truyền ra ngoài đó”

Cung Viễn Chủy trợn mắt nhìn Vân Vi Sam, hai người này đều chẳng tốt đẹp gì, Thượng Quan Thiển còn đáng ghét hơn

Thượng Quan Thiển đột nhiên nghĩ ra gì đó, khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, nàng nhìn mọi người nói: “Ta còn nghĩ đến một người nữa.”

Mọi người nhìn nàng, thấy Thượng Quan Thiển đang mỉm cười, Cung Thượng Giác cũng chau mày.

Mọi người theo Thượng Quan Thiển tới từ đường hậu sơn, Cung Tử Vũ chau mày nói: "Cô còn từng đến hậu sơn?"

Thượng Quan Thiển không trả lời, tiếp tục tiến vào từ đường, sau đó mọi người nhìn thấy một người không ngờ tới ở bên trong – Cung Hoán Vũ. Chính là Cung Hoán Vũ đã chết đó, lúc này sắc mặt y trắng bệch, cả người nhìn có vẻ rất hư nhược. Cung Tử Vũ mặt đầy kinh ngạc nhìn y, đến Cung Thượng Giác cũng cảm thấy khó tin.

Cung Hoán Vũ hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có người đột nhiên tới đây tìm hắn, không nên như vậy, xảy ra chuyện gì. Cho đến khi Cung Hoán Vũ nhìn thấy Thượng Quan Thiển trong đám người, chính là cô ta!

Thượng Quan Thiển thấy Cung Hoán Vũ nhìn mình liền cười nói: “Lần trước lúc ta gặp thiếu chủ, ngài cũng đâu yếu như vậy.”

Cung Thượng Giác quay sang nhìn Thượng Quan Thiển: “Chuyện này là sao vậy?”

Thượng Quan Thiển không để ý đến hắn, nói: “Chiêu giả chết, kim thiền thoát xác của thiếu chủ quả là cao siêu. Dù là Vô Phong hay người của Cung Môn, đều chưa từng nghi ngờ qua. Nếu không phải tự thiếu chủ tìm đến ta để hợp tác, ta cũng không biết thiếu chủ vẫn còn sống.”

Cung Hoán Vũ mặt tối sầm lại: “Ta vốn còn tưởng rằng chỉ có Vân Vi Sam phản bội Vô Phong, không ngờ cô cũng chọn làm việc cho Cung Môn, ta cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót, vậy mà lại đến tìm cô hợp tác.”

Thượng Quan Thiển bật cười: “Thiếu chủ nói không sai, chỉ có điều ta không ngờ ruồi bán nguyệt đó không phải độc, vậy ai giúp ta giết Điểm Trúc, ta sẽ làm việc cho người đó. Trái lại là thiếu chủ, chuyện Vô Lượng Lưu Hỏa, ta không thể giúp ngài được rồi, tin tức ngài cho ta không dùng được.”

Cung Thượng Giác bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thiển, nàng biết chuyện của Vô Lượng Lưu Hỏa sao? Hắn lại nhìn Cung Hoán Vũ, Thượng Quan Thiển có ý gì? Cung Hoán Vũ muốn trộm Vô Lượng Lưu Hỏa?

Cung Tử Vũ khó chịu nói: “Ca, những lời cô ta nói là sự thật sao?”

Cung Hoán Vũ lạnh lùng nhìn hắn nói: "Đúng, những gì cô ta nói là sự thật. Ta giả chết chỉ vì Vô Lượng Lưu Hỏa."

"Tại sao?"

"Tại sao? Cha mẹ ta chết vì bảo vệ Cung Môn. Trên giang hồ có biết bao nhiêu người bị Vô Phong làm hại, biết bao nhiêu môn phái bị Vô Phong tiêu diệt?" Cung Hoán Vũ nhìn Thượng Quan Thiển: “Cô Sơn phái của cô không phải cũng vậy sao?”

Thượng Quan Thiên lạnh lùng nhìn hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net