Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Thượng Giác mặt không chút biểu cảm nhìn Cung Tử Vũ: "Kim Phục, truyền tin ra ngoài, trưởng môn phái Thanh Phong, Điểm Trúc, chính là thủ lĩnh Vô Phong. Vô Phong làm nhiều việc ác, nay đã bị xóa sổ, nếu như trong giang hồ còn phát hiện tàn dư của Vô Phong, Cung Môn quyết không tha. Bên cạnh đó, ruồi bán nguyệt của Vô Phong không phải độc, nếu có người chịu sự uy hiếp bởi ruồi bán nguyệt thì ngày sau không cần phải lo lắng nữa."

Kim Phục kính cẩn lễ phép đáp: "Rõ!"

Mọi người có mặt ở đó cũng tỏ vẻ tán đồng với cách làm của Thượng Quan Thiển, Vô Phong tác oai tác quái, nhiều năm nay đã làm hại vô số môn phái, giết hại bao nhiêu người vô tội, Điểm Trúc chết không đáng tiếc!

Thượng Quan Thiển nhìn Cung Thượng Giác dặn dò mọi chuyện xong, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đợi nàng có thể thả lòng rồi mới nhận ra toàn thân đều đang đau nhức, mệt mỏi rã rời. Nàng không tự chủ được mà ngã sang một bên, may có Cung Thượng Giác nhanh tay đỡ được nàng, hắn chau mày nhìn người trong lòng, Thượng Quan Thiển lúc này đã bất tỉnh.

Cung Thượng Giác vội vàng bế Thượng Quan Thiển lên, nhìn sang Cung Tử Vũ nói: "Việc đã giải quyết xong, ta đưa người về Giác Cung đây, những chuyện còn lại phiền Chấp Nhẫn xử lý." Nói xong nhìn sang Hàn Nha Thất đang ở phía sau Cung Tử Vũ: "Ngươi theo ta về Giác Cung đi." Rồi quay qua gật đầu với Cung Hoán Vũ, sau đó bế Thượng Quan Thiển về Giác Cung.

Hàn Nha Thất cũng mặc kệ những người khác, cùng Cung Viễn Chủy đi theo Cung Thượng Giác về Giác Cung

Cung Thượng Giác càng đi càng nhanh, người trong lòng hắn nhẹ tênh, trên trán nàng còn có vết thương, nàng để ý đến dung mạo như vậy lúc tỉnh lại chắc chắn sẽ rất buồn, phải đi lấy một ít thuốc. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thượng Quan Thiển, lòng Cung Thượng Giác đau nhói, hắn không nên để nàng một mình đi mạo hiểm như vậy.

Về đến Giác Cung, Cung Thượng Giác vội vàng đặt Thượng Quan Thiển xuống giường: "Viễn Chủy!"

Cung Viễn Chủy lập tức chạy lại: "Ca, để đệ xem!"

Hàn Nha Thất cũng đứng ở trước giường, mặt đầy lo lắng nhìn Thượng Quan Thiển.

Cung Viễn Chủy lập tức bắt mạch cho Thượng Quan Thiển, chỉ thấy hắn đột nhiên ngẩn người ra.

Cung Thượng Giác chau mày: "Sao rồi?"

"Ừm.... ca, đợi chút, đợi đệ xem lại."

Hàn Nha Thất mất hết kiên nhẫn nói: "Nếu ngươi không biết thì để ta!"

Ai biết Cung Viễn Chủy vậy mà lại thật sự đứng dậy nhường chỗ, Cung Thượng Giác mặt đầy nghi hoặc nhìn Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy lại không nói gì.

Hàn Nha Thất đến bên giường đưa tay lên bắt mạch cho Thượng Quan Thiển, một lúc sau, hắn cười lạnh một tiếng: "Thượng Quan Thiển, cô giỏi thật đấy"

Trong lòng Cung Thượng Giác lại càng sốt ruột: "Rốt cuộc bị làm sao? Bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?"

Hàn Nha Thất đứng dậy, nét mặt sa sầm xuống nhìn Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác lại càng thấy khó hiểu

Cung Viễn Chủy không nhìn tiếp được nữa, bèn do dự lên tiếng: "Ca, Thượng Quan Thiển...cô ta... có thai rồi."

Cung Thượng Giác quay sang nhìn Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy gật đầu xác nhận lại một lần nữa

Cung Thượng Giác cảm thấy như sét đánh ngang tai, đứng đơ tại chỗ, ngơ ngác một hồi lâu

Cung Viễn Chủy thấy ca ca hắn đứng im tại chỗ liền nói: "Ca"

Cung Thượng Giác định thần lại hỏi: "Sao nàng ấy lại ngất đi?" có lẽ Cung Thượng Giác cũng không nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net