Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Hồng Thương lén liếc nhìn Thượng Quan Thiển, Thượng Quan Thiển đang nhìn nó với khuôn mặt đầy tự trách, người nó run lẩy bẩy, hôm qua cô ta cũng nhìn nó như thế, rồi miệng lại nói có thể giết nó mà thần không biết quỷ không hay.

Cung Hồng Thương vội vàng nhìn Cung Tử Vũ cùng các trưởng lão rồi nói: "Đúng, là cô ta... tẩu tẩu kể chuyện cho ta, nhưng ta nhát gan quá nên mới bị dọa sợ."

Cung Lưu Thương khó tin nhìn Cung Hồng Thương, "Hồng Thương, con đang nói cái gì vậy? Con cứ nói thật với trưởng lão và Chấp Nhẫn, trưởng lão và Chấp Nhẫn nhất định sẽ làm chủ cho con."

Cung Hồng Thương không dám nhìn phụ thân nó, mà tiếp tục nói: "Thật sự là như vậy, là con nhát gan, không liên quan tới tẩu...tẩu tẩu."

Các trưởng lão thở dài, sự việc này gây ồn ào đến mức họ đã gọi Thượng Quan Thiển và những người khác đến từ sáng sớm, nhưng kết quả lại chỉ có vậy, giờ nên làm gì đây? Cũng không thể trừng phạt Thượng Quan Thiển, trong bụng nàng còn có cốt nhục Cung Môn, chuyện này không thể xem nhẹ. Suy nghĩ một chút, trưởng lão cuối cùng nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta hãy quên chuyện đó đi. Thượng Quan Thiển cũng chỉ là vô ý."

Cung Lưu Thương kinh ngạc nhìn trưởng lão: "Trưởng lão, sự việc không phải như vậy, Thượng Quan Thiển đang nói dối, sáng nay con trai ta tỉnh dậy mắt sưng đỏ, tinh thần còn hoảng loạn, chắc chắn là tối qua bị nữ nhân này hù dọa. Ta cũng không biết tại sao nữ nhân này lại hung ác như vậy, đi hù dọa một đứa trẻ. Sao trưởng lão và Chấp Nhẫn lại dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy?"

Thượng Quan Thiển cau mày nhìn Cung Lưu Thương, giọng đầy tủi thân uất ức nói: "Lão cung chủ sao có thể vu khống ta như vậy? Ta chỉ là muốn tiếp xúc với Hồng Thương đệ đệ nhiều hơn mà thôi, ta cũng có lỗi, ta không có kinh nghiệm ở cùng với những đứa trẻ chạc tuổi Hồng Thương đệ đệ, nên chuyện ta kể có thể không phù hợp, nhưng ta chỉ muốn thân thiết hơn với Hồng Thương đệ đệ. Hơn nữa, ta cũng không có thù oán gì với Hồng Thương đệ đệ, đệ ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tại sao ta lại tính toán với đệ ấy, còn hù dọa đệ ấy?" Thượng Quan Thiên vừa nói vừa làm như vô ý đưa tay lên sờ bụng mình.

Trưởng lão chú ý tới hành động của Thượng Quan Thiển bèn cau mày nói: "Được rồi, người không biết thì không có tội. Lưu Thương, ngươi đừng tiếp tục tính toán với tiểu bối, cô ấy đã biết mình sai rồi, chuyện này chúng ta chấm dứt ở đây đi."

Cung Lưu Thương không dám tin: "Trưởng lão, cô ta..."

Trưởng lão đã có chút mất kiên nhẫn, ngữ khí càng thêm nghiêm túc nói: "Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà cứ phải báo cáo kéo nhau lên điện Chấp Nhẫn. Có bao người đang nhìn vào, sao có thể tính toán từng chút với một tiểu bối?"

Mặt Cung Lưu Thương lộ rõ vẻ không cam tâm. Ông ta không ngờ rằng trưởng lão lại thiên vị Thượng Quan Thiển mà không đòi công đạo cho con trai mình. Ông ta muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cung Thượng Giác im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng cắt ngang.

"Thiển Thiển, xin lỗi Hồng Thương đệ đệ đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net