Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Thượng Quan Thiển xách theo một hộp điểm tâm đến Chủy Cung. Lúc Thượng Quan Thiển bước vào cửa, Cung Viễn Chủy đang ngồi bày dược liệu của mình ra. Nhìn thấy Thượng Quan Thiển bước vào, hắn hừ một cái rồi lại cúi đầu làm tiếp, không thèm để ý đến Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển cảm thấy rất buồn cười, nàng tự đi đến ngồi xuống đối diện Cung Viễn Chủy, đẩy đống dược liệu trên bàn sang một bên, rồi đặt hộp điểm tâm mình mang đến lên.

Cung Viễn Chủy thấy dược liệu của mình bị đẩy sang một bên thì ngạc nhiên hỏi: "Cô làm gì vậy?"

Thượng Quan Thiển cười với Cung Viễn Chủy: "Ta mang cho Viễn Chủy đệ đệ chút điểm tâm."

Cung Viễn Chủy chau mày: "Không ăn! Đem đi!"

Thượng Quan Thiển lấy điểm tâm từ trong hộp ra, hỏi hắn: "Không ăn thật sao? Sáng sớm ta đã dậy làm, làm xong là mang qua đây, Viễn Chủy đệ đệ không thử một miếng sao?"

Cung Viễn Chủy cười lạnh: "Ta đâu có bảo cô làm."

Thượng Quan Thiển chau mày: "Vậy phải làm sao đây? Hay là ta mang cho Hồng Thương đệ đệ vậy, cũng không thể lãng phí."

Cung Viễn Chủy ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiển, nữ nhân này hôm nay cố ý tới chọc tức hắn hả

Thượng Quan Thiển nhìn vẻ mặt của Cung Viễn Chủy, trong lòng thấy buồn cười: "Bỏ đi, ta cũng chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ làm một chút thế này thôi, vẫn để lại cho Viễn Chủy đệ đệ ăn vậy, Viễn Chủy đệ đệ nể tình ta vất vả làm lâu như vậy, nếm thử một miếng đi."

Cung Viễn Chủy lạnh lùng nhìn Thượng Quan Thiển nhưng không từ chối nữa, hắn cầm một cái bánh trong đĩa lên

"Ta thấy cô rất thích làm, không mệt à?"

Thượng Quan Thiển mỉm cười đáp: "Làm cho Viễn Chủy đệ đệ và Giác công tử thì không mệt."

Cung Viễn Chủy cũng không làm khó làm dễ nàng nữa, chỉ tập trung ăn bánh trong tay, điểm tâm lần này hắn chưa ăn bao giờ, có lẽ là Thượng Quan Thiển lại mới nghiên cứu ra. Cung Viễn Chủy thật sự thấy rất hiếu kỳ, nàng thích làm điểm tâm vậy sao? Thân thể chưa hồi phục hoàn toàn cũng phải đi làm.

Thượng Quan Thiển nhìn Cung Viễn Chủy rồi chậm rãi nói: "Hôm qua ta nói nặng lời rồi, Viễn Chủy đệ đệ đừng để trong lòng."

Cung Viễn Chủy tiếp tục ăn, không thèm để ý đến nàng.

Thượng Quan Thiển tiếp tục nói: "Lúc đó ta thật sự cảm thấy sử dụng Xuất Vân Trùng Liên theo cách này có chút lãng phí. Huống hồ gì Viễn Chủy đệ đệ đã mất nhiều năm như vậy mới có thể trồng được bốn đóa, đều để người khác dùng, thực sự đáng tiếc. Nhưng giờ nghĩ lại, Viễn Chủy đệ đệ làm vậy cũng là muốn tốt cho ta, ta thực sự không nên nói đệ như vậy"

Cung Viễn Chủy cười lạnh một cái

Thượng Quan Thiển: "Ta cũng nghĩ kỹ rồi, không phải chỉ là một đóa Xuất Vân Trùng Liên sao? Ta đã dùng của Viễn Chủy đệ đệ, vậy ta trồng lại cho đệ một gốc nha"

Cung Viễn Chủy nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng: "Trồng một gốc? Cô?"

Thượng Quan Thiển: "Ta tự cho rằng thiên phú về mặt y dược của mình cũng không tệ, nỗ lực một chút chắc có thể trồng được."

Cung Viễn Chủy bắt đầu thấy hứng thú, nheo nheo mắt nói: "Được đó, ta đợi cô trồng được một gốc Xuất Vân Trùng Liên."

Thượng Quan Thiển nhìn Cung Viễn Chủy ở đối diện, ồ..... cũng dễ dỗ ghê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net