fanfic DBSK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The light goes out

Tắt đèn

Phần I

Version I

Đại Hàn Dân Quốc những năm tháng chiến tranh, khát máu, lưu lạc và tù đày

01.

Chong đèn

12.11.2008

Edit : 12.11.2009

Chiều buông xuống những giọt mực đen rơi tõng vào không gian đỏ rực của một buổi chiều đang cháy tàn. Bầu trời giống như một mảnh đất khổng lồ, hoang vu và lạnh lẽo ở bên trên. Ánh tà dương nhuộm đỏ không gian, hôm nay không có cơn gió nào tràn về. Và đột ngột, bóng tối giống như đàn quạ đen bay đến, xâm chiếm vùng đất đỏ. Không gian bên trên dần chìm vào một màu đen ẩm ướt, và mây trở nên vô hình. Trong không gian lạnh lẽo đó, ánh nắng bị bỏ quên những tàn tro còn sót đỏ ở lại, lác đác, tròn xoe như những mẩu đầu lọc của những điếu thuốc lá đang cháy dở. Chỉ lặng im một chút, cơn mưa đã bắt đầu đổ xuống, cảm giác bỗng nhiên trở nên buồn bã lạ lùng...

"Mưa rồi, cậu về đi!" - Jaejoong nói, nhìn vào đôi mắt đang còn bối rối của Yunho. Họ đững trước một con ngõ nhỏ và tối, và mưa, bên trên chỉ có một ngọn đèn nhỏ bé, hắt hiu thứ ánh sáng không cảm nhận nổi chút xúc cảm nào...

"Cậu vào trước đi" - Yunho nói, anh cởi áo khoác và che lên trên đầu Jaejoong - "Cẩn thận kẻo mưa!"

Jaejoong cầm chiếc áo khoác và mỉm cười - "Ngày mai gặp!"

Ánh đèn treo bên trên mờ nhạt, hưu hắt, không chút rung động. Đôi mắt Yunho nhìn theo bóng Jaejoong đi vào nhà, cái bóng nhỏ dần rồi chợt tan biến, và bỗng nhiên Yunho thấy lòng mình trống trải.

Jaejoong nhẹ nhàng mở cửa bước vào, đế giày chạm xuống nền nhà êm ru như gió thoảng, Jaejoong đi lên phòng, ít nhất vào lúc này cậu không muốn ai phát hiện ra mình.

Junsu bước vào nhà sau Jaejoong một lúc, biết là cậu đã về, nhưng lại cố tình vào sau một chút. Junsu đã đứng bên ngoài rất lâu và chờ đợi. Trong một góc tối tăm của con ngõ nhỏ về đêm, mưa trên đầu trút xuống, thật lạnh. Cơ thể Junsu ướt đẫm, chiếc áo sơ mi bám rít lên da thịt đến khó chịu. Một vài người đi qua, nhưng không ai để ý đến nó, không ai chia sẻ cho nó một ánh nhìn thương cảm hay một khoảng trống trong chiếc ô. Nó một mình và nó cũng chẳng cần gì cả, nó chỉ chờ anh nó trở về. Cho đến khi, hình ảnh tưởng như phải vui mừng lại biến thành những mảnh thủy tinh sắc nhọn, ghim vào mắt. Jaejoong trở về cùng một người khác. Cảm giác lạnh lẽo của mưa vẫn bám chặt lên cơ thể của Junsu nhưng Junsu dường như không còn cảm nhận được, mọi thứ đều trống rỗng. Bàn tay đẫm nước cuộn lại thành một nắm đấm và run run. Nụ cười hạnh phúc của Jaejoong khiến Junsu như bị dìm chết. Cảm giác đau đớn của tâm hồn giống như một nỗi đau xác thịt đang hiện hữu, tựa hồ một mũi kim đâm vào đầu ngón tay, nhói lên cảm giác đau xót vô cùng.

Junsu trở về phòng thay đồ sạch sẽ, rồi đi sang phòng Jaejoong. Khi cánh cửa phòng Jaejoong mở ra cũng là lúc Junsu nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm bên trong. Thởi dài, Junsu bước vào và khép cửa.

"JunSu à?"

"Dạ... vâng ạ!"

Junsu đưa tay lên giữ chặt lấy ngực mình, nó giật mình khi nghe thấy tiếng gọi của Jaejoong từ phòng bên ấy.

"Có cái áo khoác dưới sàn, em treo nó lên mắc cho anh!"

"Vâng..."

Junsu nhắt chiếc áo khoác trên sàn, nó thấy lạ lẫm, đây không phải là áo của Jaejoong. Nó treo lên mắc rồi vuốt thẳng cái áo. Ngay sau đó, nó nghe thấy tiếng mở cửa buồng tắm và nó quay lại. Đập vào mắt Junsu, ánh sáng lấp lánh từ sợi dây chuyền bạc trên cổ Jaejoong choáng lấy gần hết tâm trí của nó.

"Cái đó là gì vậy?"

"À, cái này..." - Jaejoong đặt tay lên cổ mình và chợt mỉm cười - "Quà sinh nhật đó!"

"Ngay cả lúc tắm cũng đeo ư?" - Junsu lẩm bẩm.

"Gì vậy?" - Jaejoong hỏi, mắt hơi nheo lại tỏ ý tò mò.

Junsu giật mình, vội vã lắc đầu - "Không. Em chỉ hỏi, sao anh về muộn thế?"

"Anh xin lỗi! Để em chờ lâu phải không?"

"Không, em không chờ đâu!" - Junsu chối, ngay lập tức lảng tránh ánh mắt của Jaejoong. Junsu không hiểu sao, chỉ là cảm giác, đôi mắt Jaejoong có thể nhìn thấy tất cả, cho dù có dấu diếm thế nào.

"Dẫu sao thì, cũng xin lỗi em! Thôi anh mệt rồi, anh đi ngủ đây!" - Jaejoong leo lên giường, chui vào chăn, cảm giác ấm áp bỗng nhiên lan tỏa khắp cơ thể.

"Em ở đây nhé?"

"Hả?"

"Vì hôm nay là sinh nhật!"

"Ừ! Cũng được!" - Jaejoong khép mắt rồi im lặng, khuôn mặt vùi xuống gối, mệt mỏi và lịm dần...

"Jaejoong"

"huh..."

"Chúc mừng sinh nhật!"

"Uhm... chúc mừng sinh nhật"

Junsu mỉm cười, Jaejoong ngủ thật rồi, còn nói mớ - "Là sinh nhật của anh mà!"

Jaejoong ngủ rất nhanh, thường thì nhắm mắt một chút là sẽ ngủ được ngay. Khi ngủ thì lại rất sâu, nhưng trong tiềm thức thì vẫn còn chút ý thức. Nếu gọi, Jaejoong sẽ đáp lại, nhưng thực ra trong đầu lại không nghĩ gì, không cảm nhận được gì, chỉ nghe và đáp trả theo một phản xạ tự nhiên và nói mớ thôi.

Junsu đến gần giường, đầu gối nó chạm xuống nền nhà, khuôn mặt nó đối diện với khuôn mặt đang ngủ của Jaejoong, thật gần. Nó đưa tay chạm lên tóc, lên mặt Jaejoong, nhẹ nhàng như một làn gió xuân chạm lên cuống lá. Nó không muốn Jaejoong giật mình, nó ước gì khoảnh khắc này là vĩnh cửu. Junsu cúi xuống, khuôn mặt Jaejoong đang ở rất gần, nó nghiêng đầu và vội vã, đặt một nụ hôn trộm trên đôi môi của Jaejoong. Nụ hôn không có mùi vị, nhưng Junsu cảm thấy lạ lùng. Chỉ thoáng qua như một vị nhạt đầu môi, không đi sâu nên không có mùi vị. Tựa hồ như đặt một nụ hôn lên dải lụa, mát, dịu dàng, êm đềm. Cảm giác trống rỗng dịu dàng.

Junsu giật mình khi đôi môi Jaejoong khẽ run lên, Junsu hoảng loạn mở bừng mắt, môi nó ngay tức khắc rời bỏ đôi môi của Jaejoong.

Đồng tử Jaejoong mở rộng, đôi mắt nâu đồng đó ánh lên những tia nhìn choáng váng và sững sờ.

"Em..."

"Đi ra ngoài đi!"

"Jaejoong... em..." - Junsu muốn khóc, nếu khóc, Jaejoong sẽ.... Nhưng nước mắt dướng như đã đông cứng ở bên trong, không thể khóc, không thể chạy. Nó sợ. Đôi mắt Jaejoong như muốn giết nó, đôi mắt đó như đang gào thét, cào cấu lên mặt nó, muốn căm ghét, muốn ruồng bỏ. Jaejoong sợ nó, nó cũng sợ nó.

"Em có biết mình đang làm gì không? Em đang làm cái gì vậy?"

"Em yêu anh"

Yêu? Là yêu đấy. Tình yêu. Tình yêu. Yêu.

Yêu? Yêu như thế nào?

Junsu không thể dừng lại nữa, cảm xúc âm thầm bị dồn nén bấy lâu. Tiếng yêu trên môi Junsu không ngọt ngào, không chút say đắm mà lạ lẫm, đắng cây như chính việc tự đối diện với mình. Điều ấy khiến Jaejoong ngã gục.

"Từ rất lâu... Jaejoong à, em..."

Không! Không! Không!" - Jaejoong hét lên, cậu hoảng loạn nắm lấy tay Junsu - "Làm sao có thể được chứ? Không đúng!!! Không phải!!!"

"Em..."

Yêu? Yêu như thế nào?

Làm sao có thể yêu được chứ?

"Em ko hiểu! Em sai rồi!"

"Sai à? Vậy còn anh? Tại sao lại bắt em làm như vậy?"

"Junsu..."

"Làm thế nào để không yêu được đây?"

Jaejoong sững người, bàn tay đẫm mồ hôi run run và rời bỏ hai cánh của Junsu...

Junsu đột nhiên ôm lấy mặt Jaejoong, vồ vập. Trong khoảng khắc không ngờ, bờ môi Junsu áp lên môi Jaejoong, đau đớn và ẩm ướt.

Jaejoong vùng vẫy. hai thái dương của cậu đau nhói khi tay của Junsu giữ chặt lấy đầu. Tay Jaejoong cào cấu liên tục vào người Junsu. Tâm trí cậu như phát điên, hoảng loạn tìm kiếm lối thoát. Jaejoong dùng hết sức, gồng mình đẩy Junsu ra. Khi Junsu rời khỏi đôi môi của Jaejoong cũng là lúc Jaejoong thấy môi mình đau nhói, giống như là rướm máu vì bị đứt lìa.

"Tại sao lại không thể cơ chứ?"

"Vì chúng ta là anh em!"

Junsu sững lại, bàn tay và đôi chân như tê cứng, đôi mắt nó cứng đờ nhìn Jaejoong, vô cảm.

Là anh em. Là anh em. Cái lí thuyết đó đã từng giết chết nó nhiều lần. Nhưng hôm nay khi Jaejoong nói điều đó, nó thấy mình chưa chết mà đau đớn vô cùng.

"Em không muốn chúng ta là anh em! Chúng ta đừng có làm anh em nữa!" - Junsu ích kỷ, dòng máu đang chảy trong người nó là dòng máu đang chảy trong cơ thể Jaejoong. Làm sao không phải là anh em được chứ?

"Anh không yêu em!" - Jaejoong hét lên - "Em chỉ là em trai của anh thôi! Dù thế nào cũng chỉ là em trai của anh thôi!"

"Ngay bây giờ..." - Junsu lên tiếng - Em sẽ không làm em trai anh nữa. Em không muốn làm em trai anh!"

Junsu ôm lấy Jaejoong, cơ thể cậu bị xiết chặt, đôi môi buộc phải bật mở. Jaejoong vung tay nhưng bị tóm lấy. Vành môi rồi vào sâu bên trong khoang miệng, trên lưỡi, Jaejoong đều cảm thấy như bị đốt cháy. Junsu hôn Jaejoong, nụ hôn không dịu dàng mà vụng về, đau đớn và vội vã. Ngay cả trong cơn ác mộng hãi hùng nhất, Jaejoong cũng không thể tưởng tượng ra nỗi sợ hãi lại kinh khủng đến vậy. Ngay lúc này đây, khi lí trí vẫn còn tỉnh táo, Jaejoong cảm thấy một nỗi đau rất lớn, xuyên qua cả da thịt, chạm tới tận cùng cảm xúc. Cậu cảm thấy như mình đang rơi xuống một cái hố tăm tối, rơi xuống tận dưới đáy và vùng vẫy. Nhưng càng vùng vẫy, cái hố càng sâu hơn, Jaejoong càng rơi xuống.

Junsu dừng lại, cậu nhìn Jaejoong, bờ môi bị cắn tới bật máu đang run rẩy.

"Em không được!"

"Sao lại không được?" - Junsu gào lên, bàn tay cuộn lại, đấm thùm thụp vào ngực mình - "Ở đây đau lắm! Sao lại không được?"

Trái tim cũng giống như một hố băng lạnh lẽo. Cái cảm giác khao khát được yêu, thèm khát dục vọng đến nghẹn ngào đã nhen nhóm từ lâu, ngọn lửa bé nhỏ như ánh tà dương đang tàn dần giữa rừng sương. Và bây giờ, tận sau bên trong Junsu, ánh lửa ấy đang bừng lên, chực nuốt trọn tất cả, tựa như một ngọn núi lửa phun trào mãnh liệt giữa hồ băng.

Không được. Chúng ta là anh em. Những điều ấy đã từng thiêu chết nó trong tiềm thức. Tại sao lại dùng những lời nói tàn nhẫn đó để giết chết bản ngã yếu mềm của nó?

Cứ như mưa. Lạnh lẽo và vô tình.

Nó không thể dừng lại, nó như con thiêu thân lao vào biển lửa. Dù biết rằng mình sẽ chết nhưng cứ lao vào.

Jaejoong bỏ chạy, nhưng đôi tay nhanh chóng bị Junsu tóm chặt lấy, cơ thể cậu bị kéo giật lại, Jaejoong thấy thân mình đâu nhói khi bị quăng lên giường. Mới dây thôi, khi con quỷ còn đang say ngủ, nó mới hiền lành và vô hại làm sao. Nhưng khi nỗi đau tràn đến, đôi mắt nó bừng mở, nỗi đau dìm nó xuống, cứ bắt nó phải xấu xa.

Junsu trói hai tay Jaejoong lên thành giường. Mặc Jaejoong gào tới khản cổ, mặc cho nước mắt của con người ấy dang làm ướt đẫm khuôn mặt... Đôi mắt Jaejoong rất đẹp, dù đang khóc hay đang đau khổ nó cũng thật là xinh đẹp. Đôi mắt Jaejoong tựa như các tấm kính xếp sát nhau, một không gian cong, phản chiếu đầy đủ bản chất con người đối diện. Junsu thấy sơ. Sợ rằng đôi mắt ấy sẽ nhìn thấy tất cả, sự mềm yếu và nhu nhược của Junsu. Và lúc ấy, nó sẽ đáng thương hại lắm.

Junsu chạm chiếc lưỡi của mình xuống cổ Jaejoong, trên phần da thịt đang được phơi bày ra trước mắt. Thứ da màu trắng sao mà đê mê, ngọt ngào đến vậy. Junsu càng đi sâu, càng không thể dừng lại. Nó yếu đuối lắm, nó dễ bị mê say.

Jaejoong chỉ thấy trong đầu mình, khao khát có thể phản kháng đang bùng lên dữ dội, nhưng vô vọng. Con ác quỷ đang tồn tại, nó ngấu nghiến em trai cậu, biến em trai cậu thành nó. Da thịt Jaejoong đang bị cào rách, cậu hét lên. Không phải những tiếng rên khe khẽ mà là những tiếng hét thống khổ trong nỗi đau bị đẩy lên tới tận cao trào.

Junsu chạm vào từng phần da thịt của Jaejoong, làn môi, bờ ngực, chiếc cổ trắng, cho tới hai bắp đùi. Liên tiếp để lại những dấu hôn trên làn da nhạy cảm đấy. Jaejoong đau lắm, mỗi khi hàm răng ấy chạm đến, cậu như muốn chết đi.

Jaejoong thấy cơ thể mình nặng nề và ẩm ướt. Thứ dung dịch gì đó chảy ra từ cơ thể cậu. Jaejoong thấy đau và ghê tởm. cậu nghĩ rằng mình giống như một linh hồn biết đau, đi lạc trong một khu rừng và giữa một cơn bão đang càn quét. Gió chẻ cây nghiêng ngả, những cành cây khẳng khiu, sắc lẹm như dao, chĩa ra và đâm thủng linh hồn cậu thành những mảnh hồn tan nát và rời rạc.

AAAhhh

Jaejoong hét lên khi Junsu chạm đến tận cùng. Cảm giác như là Junsu sắp giết. Chết. Cái chết chiếm trọn Jaejoong, không đau mà dịu nhẹ, mà ngào ngạt hương yêu. Cái chết ôm ấp cậu.

Junsu chạm tay lên cổ Jaejoong, chỉ còn một động tác thôi. Rất đơn giản. Chỉ cần xiết chặt lại, sẽ không còn khổ đau, Jaejoong chết rồi, nó không còn là em trai cậu nữa, Jaejoong sẽ là của Junsu. Chỉ cần một chút can đảm, chỉ cần giết.

Và hay bàn tay Junsu xiết chặt lên cổ Jaejoong. Thật chặt.

Junsu hôn Jaejoong, dày vò Jaejoong, để dòng máu nóng chế ngự tất cả. Tâm hồn Junsu nát tan và khoảnh khắc xâm chiếm Jaejoong ấy chỉ mang màu sắc của sự sợ hãi và tiếng than khóc thống thiết trong thâm tâm đang bị cào nát.

Như cánh hoa đỏ thập thò trong đêm tối, mùi cơ thể mơ hồ và rờn rợn như bóng ma. Âm điệu xác thịt va vào nhau chát chúa.

Bêng ngoài, mưa rơi trên một nền đen mộng mị. Trong căn phòng, ánh đèn giăng mắc khắp nơi, khô ráo nhưng cả hai tâm hồn đều đang ướt, ướt quá nửa.

"AAAAAAAAAAAAHHHHHHHHH" - Jaejoong hét lên. Những ngón tay đỏ ửng bấu chặt vào tấm drap giường. Phải chăng có thể quên đi cái cảm giác đau đớn đầy tội lỗi này? Phải chăng có thể tìm kiếm một con đường khác? Phải chăng, ta đừng là ta?

Cứng

Có cái gì đó cứng trên cổ cậu..

Junsu xám mặt đầy tức giận khi bàn tay Jaejoong chạm vào "cái thứ đó" trên cổ. Nó khiến cậu cảm thấy không thuận mắt. Ngay lập tức, Junsu kéo phắt tay Jaejoong ra.

"A! Đừng!!!!!!!!!!!" - Jaejoong hốt hoảng đưa tay định chụp lại sợi dây chuyền lấp lánh trong đêm tối ấy.

Nhưng

Rơi mất rồi

Văng mất rồi

Tất cả chỉ còn lại một mảng bóng tối cô độc mang đầy mùi hơi sương lành lạnh.

Junsu áp tai mình vào ngực Jaejoong và thật nhẹ nhàng...

Jaejoong không còn chút sức lực gì cả...Cậu nhắm mắt trong vô thức. Từng nhịp tim vẫn cứ đập...nhanh rồi lại chậm...

"Xin lỗi"

Qua khe mắt, tất cả những gì cậu nhìn được là những mảnh tối loang lổ không đều. Trước khi ngất lịm đi, Jaejoong chỉ cảm nhận được khuôn mặt ai đó ẩn hiện trong tâm trí khinh hoàng của cậu và nghe thấy bên tai, tiếng mưa rơi đều đến ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net