[fanfic DBSK}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trên TV

Lý do thứ hai..... White lies sẽ như một lời nhắn gửi của tôi tới người tôi yêu. Tôi tin những lời nói ấy chỉ là White lies- những lời nói dối vô hại. Không! Nó còn là những lời nói có ích, nó đã giúp tôi tìm thấy một nửa thực sự của mình, và sẽ ko bao giờ có thể thay thế bởi bất kỳ ai khác. Xin mọi người đừng đứng ngoài cuộc mà đánh giá tình yêu của chúng tôi.......... Một lần nữa xin cảm ơn vì đã lắng nghe tôi nói, và hãy suy nghĩ nhiều hơn đến sản fẩm mới của chúng tôi "White lies- the one and only love I have in my life"

Kamsahalnida

-------------End FB----------

_ Jae hyung, anh đi đâu vậy?- CM ngạc nhiên khi thấy JJ bước ra khỏi fòng ngủ với bộ quần áo đã thay.

_ Minnie.... hyung sẽ về sớm thôi, em đừng lo

_Nhưng mà hyung đi đâu mới được chứ?

JJ ko lên tiếng, chỉ lẳng lặng xỏ giày rồi bước về fía cửa. Nhưng trước khi cánh cửa ấy đóng lại, CM còn kịp nghe JJ trả lời

" Có lẽ hyung đi tìm lại tình yêu......"

Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang đang ngày một xa dần, nhưng CM vẫn có thể cảm nhận được sự dứt khoát và mạnh mẽ trong từng âm thanh dội lại.

Hãy đi đi Jae hyung, và mang về cho em một JJ tràn đầy sức sống của hai tháng trước nhé......

----------------end chap 6--------------

FINAL CHAPTER: KHÔNG CÓ BẢN TÌNH CA BUỒN

---------JJ's P.O.V--------

Hương thơm nhẹ của buổi sang mùa đượm trong không gian khi tôi mở cánh cửa bước ra khoảng nắng bên ngoài. Mùa thu đã đến thật rồi. Sân trước của khu nhà Kenshi đã phủ đầy màu đỏ rực của lá phong. Sắc đỏ ấy như đc nhuộm thắm hơn bởi ánh vàng mật ong của tia nắng trưa. Một cái gì đó rất đỗi bâng khuâng bỗng chạy qua hồn tôi.....

Tôi vẫn thường ra vào nhà qua khoảng sân này hàng ngày. Nhưng hôm nay, tôi biết rằng khi trở về đây vào tối nay, sáng mai hoặc cho đến khi nào tìm ra YH, thì tâm trạng tôi sẽ ko còn tĩnh tại như chiếc lá khô trên bậu cửa sổ kia đc nữa. Nó sẽ tràn đầy hoang lạc vì đã tìm thấy tình yêu, hoặc sẽ ủ rũ đến tuyệt vọng vì đã đánh mất đi một điều quý giá, có thể là mãi mãi. Nhưng làm sao có thể sang đc bờ bên kia sông nếu bạn sợ ko dám bước lên đò? Tôi đã chọn cho mình cách bước thẳng về fía trước sau bao nhiêu ngại ngần... và hy vọng điều tốt đẹp sẽ đến.

Hít một hơi thật sâu, tôi bước xuống fố và vẫy một chiếc taxi. Chiếc áo len mỏng có vẻ rất hợp để mặc trong cái tiết trời se se này. Ngay cả khi vào trong taxi, nó cũng ko làm tôi cảm thấy ngột ngạt

_ Cậu đi đâu?

Tôi giật mình. Đúng là đã quyết tâm thay đổi, nhưng giờ nghe câu hỏi này của người tài xế, tôi mới băn khoăn. Mình nên bắt đầu từ đâu để tìm lại bản thân, tìm lại tình yêu đã mất?

Chợt mùi thảo mộc thoáng qua tâm trí tôi. Phải rồi! Tôi sẽ đến nơi đó.

_ Bác à, cho cháu ra ngoại ô Seoul. Đi theo đường 6 ấy bác ạ!

_ Kỳ lạ thật, giữa trưa thế này mà cậu lại muốn ra tận ngoại ô Seoul- bác tài xế vừa lái xe vừa thắc mắc

_ Cháu có việc quan trọng lắm bác ạ!- tôi trả lời

_....... Liên quan đến tình yêu fải ko?

_ Dạ... sao bác biết ạ?

Người tài xế chỉ mỉm cười nhìn tôi qua kính chiếu hậu

_ Cậu là Kim Jaejoong fải ko?

_ Vâng- tôi trả lời, không khỏi ngạc nhiên

_ Ta đã đọc bài báo viết về cháu và ngài giám đốc của công ty gì đó. Họ còn đăng ảnh của hai người nên ta nhớ đc mặt cháu- người tài xế vẫn tiếp tục giải thích- Phải công nhận rằng cháu có gương mặt rất đẹp, và rất hiền. ta ko nghĩ là cháu lại dùng nó để mưu đồ một việc gì, như lời báo chí nói, phải ko?

Những lời người tài xế nói đều là những điều tôi cố trốn tránh trong suốt hai tháng qua. Không dám đối mặt. Không dám lên tiếng bênh vực bản thân. Nhưng sao hôm nay nghe những lời này, tôi lại ko thấy đau khổ? Phải chăng vì ánh mắt thật hiền của người tài xế?

Sau một khoảng lặng dài, tôi lên tiếng vì muốn đc chia sẻ:

_.....Ajushi......

_Cứ gọi ta là chú Han đc rồi!

_ Vâng chú Han.......... Cháu đã rất shock khi đọc những bài báo đó. Cháu là một sinh viên nghèo, và.... cháu yêu giám đốc một công ty lớn..... nhưng điều đó ko có nghĩa là cháu đang lợi dụng hay.....- tôi đã ko ngăn nổi nước mắt mình chảy ra mất rồi.

_ Ta biết, ta biết.... Có những chuyện mà chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu đc. Ta vốn ko thích dùng cảm quan ca nhân để đánh giá 1 sự việc hay con người. Dù mọi người có nói gì về cháu thì đó cũng chỉ là những suy nghĩ của bản thân họ thôi, cả cánh nhà báo cũng vậy. Điều quan trọng là ở chính cháu, cháu có thực sự yêu người kia ko, có muốn đem lại hạnh fúc cho người ấy ko? Chỉ có trái tim cháu mới biết câu trả lời. Chạy trốn ko fải là mọt biện fáp tốt đâu. Hãy biết đối mặt và vượt qua nó. Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, sau sóng gió, dù sớm hay muộn, sẽ có hạnh fúc........ Cháu hiểu những điều ta nói chứ?

_Vâng, cảm ơn chú đã cho cháu lời khuyên, và ko khinh khi cháu........

_ Vì ta biết cháu là người tốt mà- chú Han mỉm cười và lại chăm chú vào công việc lái xe của mình. Tôi cũng ko nói gì thêm nữa mà hướng mắt ra ngoài ô cửa kính. Chiếc taxi đã rời xa thành fố tự lúc nào, giờ nó đang chạy trên con đường cao tốc băng qua một cánh đồng lớn. Dường như thu ngoại ô hiện lên rõ nét hơn và đậm đà hơn thu thành fố thì fải. Hai bên đường, cây cối đang dần trút lá. Tôi có thể nhìn thấy những cánh lá dẻ quạt đang trôi lững lờ dọc theo con mương bên đường, hay đang bị cuốn theo những vòng bánh lăn của những chiếc xe hơi đang dần vượt xa chúng tôi

_ Chú Han ah, chú có thể tắt điều hoà và mở cửa kính và mở cửa kính cho cháu được không?

_ Được thôi, nếu cháu muốn. Ta cũng rất thích cái không khí thu dễ chịu này. Nhưng dù tắt điều hoà thì tiền taxi cũng ko giảm đâu đấy!

_ Cháu biết mà! - tôi cười cùng chú

Khi cửa kính đc kéo xuống, những cơn gió mát ùa vào xe cũng là lúc những kỷ niệm cũ lại sống dậy trong tôi. Những lần cùng YH ra ngoại ô, anh luôn lái xe trên con đường này, và đích tới luôn là cánh đồng thảo mộc. Tôi sẽ ngồi đợi anh bàn bạc công việc với người fụ trách xây dựng trong khoảng 20 fút, rồi sau đó 2 đứa sẽ nắm tay nhau đi dạo khắp cánh đồng, leo từng bậc thang lên bãi cỏ trên lưng đồi. Anh sẽ gối đầu lên chân tôi, kể cho tôi mọi chuyện mà anh đang nghĩ đến, và về ước mơ của anh

" Căn nhà gỗ đang xây đó, em có biết để làm gì ko Joogie? Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi anh và em sẽ về đây, cùng đi dạo, cùng ngắm hoàng hôn. Tối đến, căn nhà đó sẽ thơm phức mùi thức ăn do em nấu. Anh sẽ cho xây một mái hiên thật rộng trước cửa nhà để chúng ta có thể ngồi ngắm sao. Lãng mạn không?......"

Tôi mỉm cười nhớ lại gương mặt rạng rỡ của anh khi kể về những dự định cùng căn nhà gỗ. Chỉ tiếc rằng cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa thể thực hiện được điều đó........

Tôi bước xuống xe và cúi chào chú Han

_ Chú đi đường cẩn thận ạ

_ Ừ, chúc cháu may mắn JJ- Chú Han nói rồi quay xe hướng về fía thành fố

Lần theo con đường nhỏ mọc đầy hoa dại, tôi bước về fía cánh đồng thảo mộc. Căn nhà gỗ đang dần hiện ra trước mắt. Nó đã được xây xong, xung quanh còn đc bao bọc bởi những khóm hoa và một hồ nước nhỏ. Xa hơn là cánh đồng thảo mộc đang vươn mình trong nắng. Khác với lần cuối cùng đến đây, giờ hoa cỏ đã phát triển nhiều hơn, dày hơn và tràn đầy sức sống.

Tôi bắt đầu đi dạo từ luống hoa tử đinh hương- nơi hai đứa vẫn thường lấy làm điểm xuất fát để đi đến ngọn đồi đằng xa kia. Nắng thu vươn mình trải mật ngọt lên khắp cánh đồng. Lung linh. Lung linh......

------------------------------

Vũ trường Arena

_ Changmin ah, em sao thế?- YC lên tiếng hỏi khi thấy con người trước mặt anh cứ ngồi nghịch đám nước đá đã chảy ra trên bàn. Anh chưa từng thấy cậu nhóc Minnie dễ thương trở nên ưu tư như thế này bao giờ

_ Changmin!

_ A....dạ?

_ Có chuyện gì buồn huh?

_ Vâng-g-g.... Jae hyung đi rồi!- CM thở dài

_ Đi? Đi đâu?

_ Hyung ấy bảo là đi tìm lại tình yêu. Em cũng ko biết đến khi nào hyung ấy mới về nữa....... Sau những bài báo không tốt nói về Jae hyung, anh ấy trở thành một con người khác.... hai tháng qua.... một con người khác.....

_ Đó quả thực là những bài báo gây shock với JJ- shi. Một người hiền lành như cậu ấy sẽ ko thể chịu đựng đc.....- YC bày tỏ niềm cảm thông.

_ YC hyung, hyung đã bao giờ đi tìm tình yêu chưa?- CM bỗng nhiên hỏi, và điều đó làm YC giật nảy mình

Tình yêu ư? Anh ko nhớ mình đã ở bên cạnh bao nhiêu cô gái. Đó có phải là tình chăng yêu hay chỉ là thứ tình cảm bất chợt thoáng qua trước vẻ đẹp của họ?

_ Uhm... thực ra trước đây hyung quen biết rất nhiều con gái.Ngỏ lời, yêu ,rồi lại chia tay. Có nhiều lúc hyung nghĩ mình đã tìm thấy tình yêu, nhưng vẫn thấy thiếu một cái gì đó. Và... khi soi mình vào tình yêu của JJ dành cho YH, hyung mới hiểu đó chính là lòng chân thành- một tình yêu chân thành sẽ kéo dài vô tận.......Tình yêu của JJ là chân thành, nên hyung nghĩ là JJ sẽ nhanh chóng tìm thấy hạnh phúc thôi......... CM đừng buồn nữa!

CM gật đầu và mỉm cười. Cậu tin là Jae hyung của cậu sẽ tìm thấy thấy hạnh phúc. Hyung sẽ trở về với hạnh phúc đã nắm giữ trong tay.

_ Vâng. Nhưng..... YooChun hyung vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.... hyung đã bao giờ đi tìm tình yêu chưa?

_ .... Uhm..... Tất nhiên là rồi chứ ! Nhưng..... hyung nghĩ là bây giờ mình ko cần phải tìm kiếm nữa.............

YC nói một cách chắc chắn.

_ Tại sao?- CM hỏi-..... hyung đã quá mệt mỏi sao?

_Ko ! Lý do đơn giản chỉ là hyung đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình rồi. Bây giờ hyung ko đi tìm tình yêu nữa mà nuôi dưỡng tình yêu đó.

CM gật đầu cảm thấy chút buồn và tiếc nuối.

_Em ko muốn hỏi tình yêu của hyung là ai sao ?

_Em nghĩ l.... là ko cần- giọng CM trở nên run run. Lạ thật ! sao sống mũi cậu lại cay cay như thế này ? Cậu lại cúi mặt xuống và quay trở lại với đám nước đá trên bàn.

YC cười mãn nguyện. Anh đã ko ảo tưởng. CM đang khóc, CM đang ghen đấy! Tức là CM có thích anh. Cơ hội đã đến và anh phải nắm bắt thôi!

Anh vươn tay nắm lấy bàn tay CM khi cậu đang vẽ những vòng xoắn dài vô định trên bàn. CM giật mình ngẩng đầu lên.... và cậu bắt gặp nụ cười ấm áp của YC

_ Changmin... tình yêu đó.... chính là em đấy

_ Yoochun.... em.... em- CM thực sự bối rối. Đây có fải là một lời tỏ tình ko nhỉ?

YC bước khỏi chỗ ngồi và đến bên CM, anh vẫn ko rời tay mình khỏi tay cậu.

_ Changmin.... được gặp em dường như là điều kỳ diệu đối với anh. Mỗi ngày đc nghe em hát, ngắm em cười, đc tâm sự cùng em làm anh thấy cuộc đời này thật đáng sống. Changmin.... tình yêu của anh là nơi em, hay cùng anh vun đắp cho tình yêu ấy nhé!- YC đã nói đc những điều mình ấp ủ từ lâu. Giờ anh đang nhìn thẳng vào mắt CM, chờ đợi câu trả lời.

Yoochun hyung đang nhìn mình với ánh mắtđầy sự chân thành. Mình có nên ngật đầu đồng ý? Đúng là mỗi ngày mình đều nhớ đến Yoochun hyung, luôn mong đc gặp hyung ấy. Tim mình luôn đập loạn nhịp mỗi khi hyung ấy cười với mình........ nhưng mà... mình chưa từng đc ai tỏ tình như thế này bao giờ, phải làm sao đây?

CM nhận chìm mình trong những suy nghĩ có và không, và cậu chợt nhận thấy bàn tay YC nắm lấy tay mình thật ấm và thật chặt. Có lẽ cậu nên gật đầu thôi

_ Yoochun... em... đồng ý- CM nói nhanh để che đi sự ngượng ngùng.

Chỉ chờ có vậy, YC ôm lấy CM và thì thầm vào tai cậu:

_ Minnie... anh yêu em

_ Em... cũng yêu Yoochun

_ Vậy..... hãy thể hiện tình yêu của em dành cho anh đi- YC nhìn thẳng vào mắt CM

_ Như...nào?

_ Ví dụ như.... hôn anh chẳng hạn- YC nháy mắt cười

CM lúng túng, nhưng rồi cậu cũng nhoài người về fía trước và hôn chụt một cái vào má YC

Anh cưòi tít mắt nhưng vẫn muốn hơn

_ Đến lượt anh nhé!

Nói rồi YC lại xiết chặt eo CM với đôi tay vững trãi của mình và.... anh hôn lên môi cậu. Nụ hôn sâu dần khi CM đã bình tĩnh lại và bắt nhịp đc với anh. Nụ hôn đầu tiên của cậu là dành cho anh, dành cho người cậu yêu.

_ Wow Minnie, môi em thật là ngọt- YC nói khi nuối tiếc dời môi cậu ra.

CM xấu hổ nép sát vào lòng anh, hít hà cái hương thơm dễ chịu và tận hưởng hơi ấm từ vòm ngực vững trãi của anh.

Tình yêu thật là kỳ diệu

Đúng! Tình yêu là những điều kỳ diệu..........

-------------------------------

JJ's P.O.V

Tôi cũng ko biết mình đã đi đc bao lâu trên cánh đồng hoa nữa. Chỉ đến khi đôi chân mỏi nhừ, tôi mới nghĩ đến chuyện quay lại.

Khẽ ngồi xuống chiếc ghế mây đặt trước hiên căn nhà gỗ, tôi fóng tầm mắt mình ra xa để một lần nữa thu lại hình ảnh dễ thương của cánh đồng thảo mộc, để một lần nữa khắc tạc vào tim những ký ức đã ùa về theo mỗi bước chân tôi khi nãy.

Gió thu thổi hiu hiu đưa hương ngoại ô đến gần bên tôi. Cái không gian thoáng đãng nơi đây dần ru tôi vào giấc ngủ. Ngủ cùng với những kỷ niệm bên anh. Trong giấc mơ, tôi nghe đâu đó tiếng nhạc vọng lại. Bản nhạc tôi đã từng nghe trong một quán cafe nào đó khi hẹn hò cùng Yunho

This time, this place

Misused, mistakes

Too long, too late

Who was I to make you wait.....

Tôi giật mình bởi cơn ác mộng vừa trải qua. Tôi lại mơ thấy nó. Tôi và YH đang ngồi bên nhau trên lưng đồi, bỗng nhiên mặt đất tách ra đưa hai người về hai thế giới. Mặc dù tôi đã vươn tay ra cố nắm lấy tay YH nhưng anh đang ngày một xa tôi và vực thẳm dưới chân hai người đang ngày một sâu. Rồi YH bỗng tan biến theo làn sương mờ bay lên từ dưới vực. Tôi mải miết gọi tên anh nhưng anh ko trả lời, chỉ có tiếng gọi " Yunho" của tôi vang khắp cánh đồng.

Tôi đưa tay lên ngực để trấn an, nhưng cảm thấy vướng phải cái gì đó. Là một tấm chăn. Tôi đang nằm trên giường và đắp một tấm chăn mỏng. Chuyện gì vậy? Tôi nhớ là trước khi thiếp đi tôi đâu có thấy chiếc chăn nào đâu, và cũng ko hề vào trong nhà vì cửa đã khoá rồi mà!

Tôi nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Đã chiều rồi! Mặt trời đang trải ánh đỏ buồn thảm lên khắp cánh đồng, buồn như lòng tôi bây giờ vậy! Khúc nhạc ấy lại vang lên

'cause you know,

You know, you know

That I love you

I have loved you all along

And I miss you

Been far away for far too long

Xen giữa bản nhạc, tôi nghe tiếng động vọng ra từ bếp. Bước xuống giường, tôi nhẹ nhàng đi về phía tiếng động và.... hai chân tôi chững lại trước cửa bếp.

Yunho! Là Yunho! Anh đang quay lưng về phía tôi, tay anh đang cắt thái một thứ gì đó rồi bỏ vào chiếc nồi nghi ngút khói bên cạnh. Tấm lưng rộng của anh, tôi đã nhớ nó biết bao.......

Tôi không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào nữa. Vui mừng xiết bao vì được nhìn thấy anh, sau bao tháng ngày chia cách. Nhưng lại có chút bối rối và cả nỗi lo sợ mơ hồ nào đó giăng mắc trong tâm trí. Tôi vụt chạy khi thấy anh quay mặt về phía cửa bếp- nơi tôi đang đứng

_ Aa!

Tôi vấp phải chân ghế và ngã khuỵ xuống, đầu gối đập xuống sàn gỗ đau điếng

_ Jaejoong, Jaejoong ah, em có sao không?

Yunho lo lắng hỏi và đỡ tôi dậy. Nhưng tôi đã gỡ mình ra khỏi vòng tay ấm áp vẫn hằng mơ từng đêm ấy để vụt chạy ra ngoài căn nhà gỗ

Yunho vẫn đang đuổi theo sau tôi

_ Jaejoong đừng chạy ra ngoài đó, em vừa ngất đi đấy... Jaejoong ah...

Tôi cũng không rõ có phải vì đôi chân đau hay chính trái tim thương nhớ này đang làm tôi chạy ngày một chậm lại. Và... anh đuổi kịp tôi rồi!

_ Joogie... đừng chạy trốn nữa mà.....

Tôi đã thực sự rất nhớ mong cái cảm giác được anh ôm trong vòng tay ấm như thế này, được vùi đầu vào lòng anh mà cảm nhận cánh tay vững chắc và lắng nghe từng nhịp đập con tim anh. Nhưng..... tôi đang cố chạy xa khỏi anh cơ mà? Vậy là tôi vùng tay đẩy anh ra

_ Yunho! Buông em ra!

_ Không... anh không buông, sẽ không bao giờ buông!- YH vẫn ôm chặt lấy tôi- Joongie... đứng yên đi, để anh có thể ôm em, có thể vùi mặt vào mái tóc thơm của em..... Joogie... em có biết suốt hai tháng qua anh nhớ em đến mức nào không?- YH áp hai bàn tay mình lên má tôi và bắt tôi đối diện với anh. Tôi lại được ngắm nhìn đôi mặt nâu của anh ấm áp. phải cố gắng lắm tôi mới không để mình bị nhận chìm trong đôi mắt ấy.

_ Yunho... em... em phải đi... buông em ra đi...

_ Anh đã nói là không mà! Anh biết em đến đây là để tìm anh mà, sao tìm được rồi em lại bỏ chạy vậy?

_ Em... sợ...

_ Sợ phải đối mặt với anh? Sợ anh hiểu lầm, đúng không?

Tôi mím môi và gật đầu

Yunho lại cười và ôm tôi vào lòng

_ Anh biết, hai tháng qua đối với em rất khó khăn và... anh xin lỗi đã không thể ở cạnh em... Em không nhớ đêm đó anh đã nói gì sao? Anh yêu em, vì thế anh tin em. Anh tin em Joogie ah. Sao em cứ chỉ để ý đến suy nghĩ của người khác mà không quan tâm xem anh nghĩ gì và trái tim em nói gì thế?

_ Em xin lỗi, Yunho... em xin lỗi- tôi ôm chặt lấy anh mà khóc nức nở

That I love you

I have loved you all along

And I forgive you

For being away for far too long

_ Mặt trời lặn rồi đấy Joogie- Yunho xoay người tôi về phía mặt trời đang đỏ hồng ở dãy núi phía trước. Anh vòng tay ôm lấy tôi từ sau lưng, tựa cằm vào vai tôi và bắt đầu kể

_ Em đã bao giờ nghe câu chuyện này chưa Joogie? Khi mặt trời lặn và mặt trăng lên, các thiên thần sẽ đi dạo trên những đám mây và ghé thăm những linh hồn cô đơn trong giấc mơ. Anh đã từng được một thiên thần ghé thăm, và... thiên thần ấy mang hình dáng của em đấy! Thiên thần ấy nói với anh là Joogie sẽ sớm quay trở ề b ên anh thôi, sẽ không để anh phải trằn trọc từng đêm trê n chiếc giường đơn, sẽ nở nụ cười sưởi ấm cuộc đời anh, sẽ chắp cho tình yêu của anh đôi cánh để nó có thể bay mãi.... Joongie... hãy chắp cho tình yêu của anh đôi cánh, hãy chắp cho tình yêu của chúng ta đôi cánh... nhé?- Yunho xiết chặt vòng tay ấm áp, thì thầm vào tai tôi.

Tôi phải làm sao đây? Chỉ cần một cái gật đầu thôi mà sao thấy khó quá! Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời anh nói. Tôi đã hoàn toàn thua trái tim mình rồi!

V à... tôi gật đầu

_ Jaejoong ah.... Jaejoong ah..... KIM JAEJOONG AH....

Yunho gọi lớn tên tôi, bế tôi lên và chạy quanh cái hồ nước nhỏ trước căn nhà gỗ. Tôi chưa từng thấy anh vui như vậy bao giờ

_ AAAA.... Yunho! Thả em xuống, chạy chậm thôi Yunho...

_ KIM JAEJOONG.... JUNG YUNHO YÊU KIM JAEJOONG...

Tôi mỉm cười

Anh mỉm cười

Một nụ hôn ngọt ngào xoá tan bao nỗi mong nhớ....

_ Joongie...

_ Vâng?

_ ..... Nồi canh kim chi anh nấu trong nhà, h ình như thiếu thiếu cái gì đó, chữa cháy giúp anh nhé vợ của anh?^^

_ Đồng ý thôi! Miễn là đừng bắt em chữa cháy hay nấu ăn cho anh suốt đời, vì người phải làm công việc đó mỗi trưa và tối sẽ là anh đó, chồng yêu!

_ Sao lại vô lý th ế? Em có thấy gia đình nào mà chồng lại phải nấu ăn cả sáng lẫn tối thay vợ không? Yunho lại bĩu cái môi đang yêu của anh ra

_ Mặc kệ anh, em không biết!

Tôi nói ngang, giả vờ giận dỗi mà giằng tay anh ra và chạy một mạch vào nhà. Yunho vẫn đang đuổi theo tôi

_ Joogie ah... đợi anh với... thôi được rồi vợ yêu, anh đồng ý!^^

So keep breathing

'cause I'm not leaving anymore

Hold on to me and, never let me go

Believe it

Hold on to me and never let me go

----------End----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net