[fanfic DBSK}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WHITE LIES

Parings: Jaeho!), Yoomin

Giới thiệu nhân vật

Kim Jae joong: hòn đảo Jaeju xinh đẹp sinh ra một Jaejoong với 1 tâm hồn lãng mạn, 1 vẻ đẹp khiến người đứng đối diện phải nổi sóng gió( chuyện, jae unnie của em mà lại). Lên Seoul học, là SV năm 3 khoa kinh tế ĐH Seoul, hiện đang cùng Changmin thuê 1 căn hộ ở khu Ken Shin- khu nhà cho thuê của SV ngoại tỉnh. Làm thêm tại khách sạn Dae Sang- nơi cậu gặp và yêu Yunho

Shim Changmin:cũng xa quê lên Seoul học như Jaejoong,tính tình vui vẻ, ko để bụng chuyện gì lâu đc. Rất hay bắt Jae joong nấu ăn cho. một phần vì ko bít nấu ăn. phần khác quan trọng hơn là vì Jae nấu ăn rất ngon. Ngoài làm thêm tại Dae Sang như Jae thì còn làm ca sĩ tại bar Arena, gặp Yoochun và thinh thích anh tại đây

Jung Yunho: con trai ngài tổng giám đốc tập đoàn mỹ phẩm Grace. Đẹp zai, có tài kinh doanh nên đc bố cho giữ chức giám đốc chi nhánh mới tại Seoul. Nghiêm túc trong công việc nhưng khi đi với Jae thì trở thành con người khác: dịu dàng( khi cần) và nhõng nhẽo( cũng khi cần)

Park Yoochun: bố mẹ làm ăn bên Mĩ( cái này thì hàng xóm ai cũng biết, còn làm gì thì chẳng ai biết^_^ )Chun sống trong căn nhà mà từ điển tiếng Hàn cũng như tiếng Việt không tìm nổi từ nào để miêu tả hết độ vĩ đại, khổng lồ, hoành tráng , bành trướngvv....vv của nó. Chun là SV khoa thiết kế thời trang trường ĐH mĩ thuật công nghiệp( ko bít bên ấy có cái trường này ko nữa) nhưng đây sẽ là điều lí giả cho việc Chun ăn mặc rất fong cách và có thể giúp Jae về sau

Kim Junsu: con trai ngài thị trưởng TP Chungnam, lên Seoul du lịch cùng thằng bạn Lee Seung Chul.Ở tại khách sạn nơi Jae làm việc và 1 sự nhầm lẫn tai hại xảy ra suýt làm cho 1 cặp trời sinh ko đến đc với nhau

Rồi, giờ thì mời bà con đọc fic

CHAPTER1: THE STORY HAS JUST BEGUN

Changmin nhanh chóng cởi bộ đồng phục nhân viên phục vụ khách sạn ra, miệng rối rít:

- Mọi việc còn lại nhờ anh nhé Jae joong hyung! Em phải đến sớm ko lão già khó tính ấy đuổi việc thì chết

_ uh, làm việc tốt nhé!

Jae joong hiểu Changmin cũng như mình- 1 sinh viên đi học xa nhà với bao nhiêu lo toan tất bật, lo học không xong kại phải lo tiền học vì nhà hai đứa đâu có khá giả gì. Hai anh em tình cờ gặp nhau trong buổi tuyển dụng nhân viên cho khách sạn Dae Sang, biết nhau và thân nhau từ đấy. Uhm......cũng phải hơn một năm rồi- Jaejoong nhớ lại

----------flash back-----------

_ Xin lỗi! Xin lỗi! Xin cho qua với!- một cậu thanh niên thân hình mảnh khảnh, thật cao trong cái áo sơmi xanh biển và quần Jeans đang cố chên lấn đến bàn đăng kí, tay trái vừa cái balo cứ trực tuột khỏi vai, tay phải cầm cuốn hồ sơ xin việc huơ huơ trên đầu

BỐP

Một gương mặt vừa sững sờ vừa bất ngờ, một khuôn mặt khác đang chuyển từ hớt hải sang tái xanh. Changmin quay đầu lại, cuốn hồ sơ của cậu hiện đang hạ cánh an toàn trên mặt một người mà cậu hiểu thiên hạ hay gọi những người như vậy với một cái tên đầy quen thuộc và cũng đầy tiếc thương: "nạn nhân"

_ Xin lỗi, thật lòng xin lỗi- cậu cúi gập lưng để tỏ rõ sự ăn năn của mình. Từ từ ngẩng đầu lên, cậu thấy bất ngờ, trái với những gì cậu nghĩ, "nạn nhân" chỉ mỉm cười, nụ cười thật hiền dịu:

_ Không sao, chỉ cần lần sau cậu cẩn thận hơn là được!

_ Dạ vâng! Changmin trả lời ngoan ngoãn, trong bụng mừng thầm vì thoát nạn, cậu quay gót bước đi. Hey! khoan đã

" Mình ko thể cứ thế này mà đi đc"- Changmin nghĩ là làm. Cậu quay lại một lần nữa, cầm lấy cuốn hồ sơ của "nạn nhân", mỉm cười:

_ Để em nộp luôn cho!

Tên "nạn nhân" kia ko biết vì hiểu đc tấm chân tình của kẻ gây tội hay là thấy đc cái lợi về chiều cao của Minie trong việc chen lấn mà cũng buông tay ra:

_ Vậy thì cảm ơn cậu quá!

Một tuần sau

Kim Han Dong

Kim Na Eun

Kim........

............

KIM JAE JOONG

Jae joong sung sướng hét lên mặc kệ những khuôn mặt cau có hay những ánh mắt ái ngại xung quanh

Cuối cùng cậu cũng có viêck làm, cuối cùng cậu cũng đỡ đc một phần nào ganh nặng cho cha mẹ- cậu thích thú với ý nghĩ đó. Chưa cười với mình đc một giây thì ở đầu bên kia của tấm bảng thông báo, một tiếng thét cũng to ko kém:

_ YEAH! shim changmin đã đc tuyển dụng

Jaejoong ngoái đầu sang- " hóa ra là cậu nhóc phạm nhân hôm nọ"

Changmin cúng vừa kịp nhìn thấy Jaejooong, cậu nói với sang:

_A anh! từ nay anh em mình là đồng nghiệp rồi, em là Changmin, rất vui đc quen anh

_Uh! anh là Jaejoong, rất vui đc làm việc cùng em!

Jaejoong cười

Changmin cũng cười nhưng cậu đâu biết nụ cười của Jaejoonh còn có một ý nghĩa khác, bởi từ nay giữa Seoul xa lạ và đông đúc này,Jaejoong sẽ không cô đơn nữa, cậu đã có một người bạn để chia sẻ, ít nhất là sau những giờ học vất vả ở trường........

-------end FB----------

Đấy, hai anh em cậu quen nhau trong tình huống như vậy đấy, như trong film Hàn Quốc vậy( ủa thế hai tên này ko phải người Hàn ah?)

Jaejoong mơ màng nhớ lại câu chuyện rồi lại cười. Cậu rất hay cười bởi trong trái tim cũng như suy nghĩ của cậu luôn tồn tại một ý niệm rằng cuộc đời này thật đáng sống tuy hiện thực " phũ phàng" là cậu vẫn phải làm việc vất vả từ 4h chiều cho tới tận 9h tối và còn phải đèo bòng thêm công việc còn đang dang dở của thằng em Changmin "yêu quái" vào mỗi tối thứ 6, khi Minnie chạy show ở Arena, thằng bé trông thế mà khá, hát hay đáo để.

_ KIM JAEJOONG! ĐI LÀM VIỆC NGAY!

tiếng ông Lee Soo Man trưởng phòng quản lí nhân sự vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Jaejoong

_ Dạ vâng, cháu đi ngay đây!

Jaejoong một tay ôm chồng ga trải giương mới giặt, một tay đẩy xe chứa chổi và xô nước lau nhà đi tới gõ cửa từng phòng

_ Phục vụ phòng đây ạ!

Từng tiếng trôi wa, xấp ga mới trên tay cậu vơi đi, xô nước cũng đen hơn:) , còn đống ga bẩn thì đã cao lên tới thành xe đẩy. Jaejoong tiếp tục đẩy xe qua khu phòng cao cấp- nơi mà đáng lẽ công việc dọn dẹp phải là của Changmin

" Phù! Chỉ còn một phòng cuối cùng này là mình đc nghỉ rồi"

_ Phục vụ phòng đây ạ! - Jaejoong vừa nhắc lại câu nói quên thuộc lần cuối cùng trong ngày vừa gõ tay lê cánh cửa sơn đen, thích thú nhận ra rằng cánh của ấy mang đúng số ngày sinh của mình- 261

_ Cứ vào!- một giọng nói trầm ấm từ bên trong vọng ra

_ Vâng tôi xin phép!

Cậu vặn tay cầm bước vào

" Có cái gì thật khác lạ ở căn phòng này"- Jaejoong nghĩ. và rồi cậu nhận ra ngay đó

là mùi thảo mộc- thứ hương thơm làm cho cậu thấy lòng mình thanh thản và yên bình

Cậu tiến lại gần bộ vet đen treo trên mắc, hít thật sâu mùi hương này như muốn ghi nhớ nó mãi, như muốn nó là của riêng mình. Và rồi cậu lại cười trước hành động ngớ ngẩn của mình

_ Này cậu phục vụ! Có thể lấy cho tôi bộ vet treo trên mắc đc ko?- tiếng nói hình như phát ra từ trong phòng tắm.

_ Dạ? À..... vâng- Jaejoong giật mình luống cuống vớ lấy bộ lễ phục và lao đầu theo hướng tiếng nói:

_ Của ngài đâ.......AAAAAAAAAAAAAAAAAAA........Vô cùng xin lỗi! Vô cùng xin lỗi ngài!

Jaejoong đóng sập cửa lại , tựa lưng vào tường thở gấp. Chết tiệt! Cậu đã quên béng mất là vị khách ấy đang tắm mà cứ mở cửa lao vào " Trời ơi! Biết làm thế nào đây?"

Đăn đo cân nhắc một hồi, Jaejoong mở miệng ấp úng:

_ Quần ao của ngài.... tôi... tôi.... để ngoài này vậy

Rồi cậu nhanh chóng quay ra gian ngoài tiếp tục công việc dọn dẹp của mình

Vị khách dường như đã thay xong đồ và bước ra khỏi nhà tắm. Bây giờ Jaejoong mới có cơ hội nhìn rõ mặt người ấy. Anh cũng chẳng hơn cậu bao tuổi, mái tóc nâu vàng ướt ôm lấy gương mặt sáng sủa với đôi mắt đầy cương nghị. Jaejoong thấy tim mình đập hối hả hơn, má cậuh ửng đỏ sau lớp khẩu trang

_ Nhìn cái cách cậu trải ga giường kìa, ngược rồi đấy!- Vị khách lên tiếng- Làm gì mà căng thẳng thế? Tôisẽ ko nói gì với bộ phận quản lí nhân sự nên cậu ko phải lo vì việc bị sa thải đâu. Trông cậu lóng ngóng như lần đầu nhìn thấy vậy, phản ứng gì mà như con gái thế?

Jaejoong đang loay hoay lật cái ga trải giường thì bỗng nhiên khựng lại, cậu quay ngoắt người, mặt đối mặt với người kia

_ Tôi thực sự xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra, nhưng xin ngài nhớ cho: TÔI KHÔNG MUỐN AI GỌI MÌNH LÀ CON GÁI HẾT!!!- Jaejoong hét lên

Việc Jaejoong bỗng nhiên thay đổi thái độ làm cho người khách kia cũng phải ngạc nhiên, anh chỉ đùa thôi mà!Nhưng anh ko biết mình đã động chạm dến lòng tự ái của Jaejoong

Đứng thế! từ trước tới nay jaejoong rất ghét bị gọi là con gái. Ngay từ khi học tiểu học cậu đã bị bạn bè lôi ra trêu chọc chỉ bởi làn da quá trắng và gương mặt bầu bĩnh quá mức cho phép của mình. Cậu cũng chạy chơi, cũng bêu nắng như bao thăng nhóc khác nhưng ko hiểu saoda cậu ko hề đen đi mặc dù cậu rất muốn như vậy( em cũng muốn)Giờ long tự ái bị xúc phạm , cậu quên mất địa vị của mình với người đối diện mà ko ngại nói những lời bằng vai phải lứa với anh ta. Giờ cậu đang thở dốc sau tiếng thét đầy phẫn nộ kia.

Nhưng vị khách dường như ko mấy quan tâm những lời Jaejoong vừa nói, anh lên tiếng:

_ Mắt cậu thật là đẹp!

_.....................

_ Cậu có thể bỏ khẩu trang ra đc ko?

Jaejoong lúng túng trước lời khen. Từ trước tơi nay cậu chưa từng đc ai khen như vậy. Một cảm giác lâng lâng trong lòng, mùi thảo mộc tảo ra từ anh làm lòng cậu dịu lại. Rồi chợt nhận ra mình đã cư xử thô lỗ, cậu hạ giọng:

_ Mọi việc đã hoàn tất, chúc ngài có những ngày nghỉ thật vui vẻ tại khách sạn của chúng tôi........... Xin lỗi vì đã to tiếng

Jaejoong lôi cái xe vệ sinh ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Cậu đã bước ra ngoài hành lang mà vẫn nghe tiếng người khách gọi với theo:

_ Hẹn gặp lại cậu trong hoàn cảnh bình thường hơn!

Jaejoong chạy như ma đuổi về phía thang máy những mong tránh cái phong 261 ấy càng xa càng tốt. Tim cậu vẫn đập thình thịch, cậu đang cố gắng cắt nghĩa cái cảm xúc nãy giờ vẫn ở trọ trong lòng mình, nó vừa bực bội lại vừa dễ chịu( ack, hơi vô lí), rồi cậu lắc lắc cái đầu như thể nếu làn như vậy thì chuyện vừa xảy ra sẽ bay ra khỏi đầu vậy

" Về thôi, mình đói rồi, về nấu cơm rồi đợi Minnie cùng ăn. À quên, còn phải tắm nữa chứ, hôm nay làm việc vất vả quá! TẮM????"

AAAAAAAAAAAAAAAAA

Jaejoong đã cố hết sức để xóa bỏ cái hình ảnh "kinh dị" khi nãy nhưng mà... bất lực. Vậy là đành phải giải tỏa bằng cách áp dụng phương pháp " hét trong thang máy"( thay vì trong toilet)

Yunho ngồi xuống giường, mơ màng nhớ lại ánh mắt của cái kẻ vừa hét vào mặt mình" Mắt cậu ấy đẹp thật, giống y như mắt mẹ vậy!"- Anh nhủ thầm.

Some day I'll lay my love on You

Baby! I don't wanna lose it now....................

[nhạc chuông di động của Ho]

Giật mình, Yunho lôi cái di động trong túi ra

_ Yoboseo? Jung Yunho đang nghe máy đây!

_ Yunnie con, bố đây, công việc có thuận lợi ko con?

_ Bố an tâm, mọi việc đều tiến hành rất suôn sẻ. Con vẫn đang chỉnh đốn chi nhánh mới và thuyết phục công ty RIO kí hợp đồng phân phối sản phẩm dài hạn cho công ty ta. Bố cứ chuẩn bị tiệc ăn mừng đi là vừa- Yunho lém lỉnh- thôi ,giờ con phải đi rồi, con nói chuyện với bố sau nhé!

_ Ừ, làm việc cho tốt nhé con, về sẽ có thưởng!

_ Vâng con chào bố!

Tít tít

_ Yoboseo? Thư kí Kang hả? Anh cho xe tới đón tôi trước cửa khách sạn Dae Sang nhé!

_ Vâng thưa ngài!

Yunho với tay lấy chiếc cặp trên bàn, đứng dậy bước về phía cánh cửa

_ Ái!!!!

Chân anh nhói đau, anh đã giẫm phải cái gì đó. NHấc chân lên anh thấy một chiếc bông tai hình thánh giá. " Chắc là của cậu phục vụ phòng lúc nãy đáng rơi". Anh cúi xuống nhặt nó lên rồi cất vào túi áo trong bên trái của mình."Tôi sẽ giữ chiếc bông tai này, hy vọng sẽ có dịp đc tận tay trả lại cậu. Phù..............đi thôi, đến giờ ngoại giao rồi!"

Yunho bước ra khỏi phòng vào thang máy và cười với cái ảnh của mình trong gương. Anh đang tự tin hơn bao giờ hết.

************

Vũ trường Arena

Gudoboryossomyon shipo Youngwonhi....i.....i....[ hug- Kor ver]

Changmin vừa kết thúc câu hát củng là lúc cả vữ trường nư nổ tung. Một loạt những cô gái cao có thấp có béo có gầy có chen chân nhau lên tặng hoa, chen chân nhau lên để kiss cậu. Từ ngày cậu vào làm, vũ trường làm ăn ngày một khấm khá, chả thế mà lão già khó tính chủ vũ trường đang tính tăng lương cho cậu.

Changmin cười vui vẻ và đưa mic lên miệng:

_ Tiếp theo sẽ là một bài hát mà lần đầu tiên Changmin biểu diễn tại đây, mong quí vị nghe thử và góp ý!

Và Changmin lại tiếp tục ngân nga nhưng ca khúc ngọt ngào êm dịu, ko để ý thấy có một ánh mắt nhìn mình nãy giờ

Bước xuống sân khấu, chưa kịp lấy tay lau mồ hôi thì một chiếc khăn xanh thơm ơi là thơm đc chìa ra trước mặt Minnie

_ Lau mồ hôi đi, cậu hát hay lắm!!!

_ Ơ.... Cảm ơn anh! Changmin nhẹ nhàng nhận lấy cái khăn từ tay người kia_- Xin lỗi, tôi có biết anh ko nhỉ?

_ Ừ thì trước lạ sau wen. Tôi tên là Park Yoochun. Đây là lần đầu tiên tôi đến vũ trường này

_ Thảo nào tôi thấy anh rất lạ...Uhm. tôi tên là Shim Changmin rất hân hạnh đc biết anh

_ Chanmin ah, tiền công của cậu này- có tiếng nói vọng ra từ phía sau sân khấu

_ Tôi phải đi rồi. À.. cái khăn này để lần tới giặt sạch tôi sẽ trả lại anh. Bye!

_ Uh bye

Yoochun mỉm cười " cậu thấy tôi lạ vì tôi thường ngồi trong góc tôi nhìn cậu thôi. Tuyệt vời! bước đầu làm wen đã thành công"

______________

_ Jae hyung! Em về rồi đây, hôm nay làm việc hộ em có mệt ko?_ Changmin ngó vào bếp nơi Jaejoong đang cặm cụi nấu nướng

_ Uhm.... à... Hơi mệt! Em vè muộn đấy! Thay quàn áo đi rồi ra ăn cơm- tiếng Jaejoong uể oải cất lên

Changmin thắc mắc khi thấy gương mặt khó coi của anh trai mình:

_ Sao hôm nay em thấy hyung lạ lạ sao ấy!

_ Đâu.. đâu có gì đâu, hyung vẫn vậy mà! Jaejoong chối biến.Thật ra thì từ lúc về tới giờ cậu vẫn ko nguôibij ám ảnh bởi chuyện lúc tối. Nhưng bản thân cậu cũng ko hiểu cái thực sự ám ảnh mình là gì? Cái cảnh dở khóc dở cười trong nhà tắm hay là gương mặt của người đã bảo cậu là con gái ấy?

" Thôi không nghĩ nữa, mình còn bao nhiêu việc khác phải lo"

_ Changmin ah, sao lâu thế?

_ Em ra ngay đây!

Trong khi hai anh em Jaejoong đang ăn bữa cơm muộn cuối ngày thì tại nhà hàng Royal, một bữa ăn cũng vừa kết thúc. Jung Yunho- con trai cả của tập đoàn mỹ phẩm Miracle- quay trở vào trong sau khi tiến khách ra về, anh thở dài

_ Ông giám đốc này đúng là kĩ tính thật! chúng ta đã mềm dẻo đến vậy mà vẫn ko thuyết phục đc ông ta kí hợp đồng

_ Cứ tiến hành từ từ, vội vã là hỏng việc đấy thưa giám đốc- thư kí Kang lên tiếng

_ Tôi biết. Thôi thanh toán hóa đơn rồi về, tôi mệt rồi!!

_ Vâng!

Yunho mệt mỏi ngả lưng xuống giường, muốn ngủ lắm rồi nhưng anh ko wên lôi chiếc bông tai ra khỏi túi áo, ngắm nó một hồi lâu anh quyết định.... đeo nó vào tai mình

Oappppppppppppppp, ngủ thôi

Yunho ngả đầu lên cái gối thơm mùi thảo mộc, để cho chiếc bông tai áp vào má mình. Mát lạnh. Anh chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi...........

CHAPTER 2: CHOOSING A WRONG LOVER

Giờ học kết thúc cũng là lúc công việc của Jaejoong bắt đầu

Cậu lại đẩy cái xe vệ sinh wen thuộc tới từng phòng trong cái khách sạn Dae Sang rộng lớn này

_ Phục vụ phòng đây ạ!

_ Vào đi!

Jaejoong mở cửa bước vào, một gã trai đang đứng trước gương, tay trái cầm một bộ vét trắng, tay bên kia là một bộ màu đen, anh ta bực dọc gắt lên

_ Tên Junsu đáng ghét, vừa tới nơi là tót đi shop, lại còn bắt mình chọn trang phục cho bữa tiệc tối nay, mình đâu có biết rõ form người của hắn chứ!

Jaejoong đang lúi húi làm việc thì bị anh ta gọi giật

_ Này anh! Lại đây tôi nhờ chút!

_ Tôi?

_ Uh! Anh mặc cả hai bộ này cho tôi coi!

_ Tôi...........

_ Chỉ để xem anh bạn tôi hợp với bộ nào thôi, vóc người cậu ấy cũng giông giống anh

_..... Vâng, tôi xin phép

Jaejoong nhận lấy hai bộ vet, đi vào phòng thay đồ. 5' sau cậu bước ra, trông hoàn toàn khác

_ Uhm... Cậu rát hợp với mầu trắng đó!

Jaejoong mỉn cười cám ơn

King koong

Tiếng chuông ngoài cửa đc nối tiếp bằng một tiếng gọi

_ Thư kí Kang ah! Mở cửa ra đi, tôi Yunho đây!

_ Cậu cứ đứng đó để tôi mở cửa cho- người kia quay ra nói với Jaejoong. Rồi anh ta tiến về phía cánh cửa, vặn tay cầm và nói:

_ Xin lỗi tôi là Lee Seung Chul và ở đây ko có ai tên là "thư kí Kang" cả. Hình như anh gọi nhầm phòng?

Yunho ngó vào phòng qua khe cửa mà người đối diện vừa mở ra, mắt anh dừng lại ở Jaejoong. Khoan đã, anh gặp người này ở đâu rồi nhỉ?

Jaejoong dường như cũng vừa nhận thấy Yunho đang nhìn mình chăn chú. Cậu nhận ra anh, và cậu không muốn để anh nhận ra mình, vì vậy cậu quay mặt vào trong để tránh ánh mắt anh.

_ Này anh! Tôi đang nói với anh đó, anh gõ cửa nhầm phòng rồi- Seung Chul lên tiếng

_ À.. vâng, xin lỗi- Yunho giật mình trước tiếng gọi của người kia. Anh xin lỗi rồi rút đầu ra khỏi khe cửa để Seung Chul có thể đóng đc cửa vào

Yunho nhìn lại tấm biển phòng- 321, anh lẩm bẩm:

_ Quên mất, thư kí Kang ở phong 312 cơ mà. Nhưng mà ko lầm đâu, anh bạn mặc vet trắng ạ!- anh cười đầy ẩn ý.

Trở về phòng, Yunho nhấc máy gọi ngay cho thư kí Kang:

_ Thư kí Kang à? Tôi muốn biết thông tin về vị khách phòng 321, điều tra giúp tôi!

_ Vâng thưa giám đốc!

Vài phút sau, chuông điện thoại của Yunho reo.

_ Yoboseo?

_ Dạ thưa giám đốc, vị khách đó tên là Kin Junsu, con trai của thị trưởng thành phố Chungnam. Cậu ấy đang trong chuyến du lịch cùng một người bạn của mình đến Seoul. Nhưng... có việc gì vậy thưa giám đốc?

_ À.. chỉ là vấn đề cá nhân thôi mà!

Yunho trả lời qua loa vì anh còn đang bận suy nghĩ " Người mở cửa lúc nãy tự xưng là Lee gì đó, vậy cậu mặc vet trắng là Kim Junsu rồi"

_ Uhm, thư kí Kang này, ông đặt cho tôi một bữa ăn dưới nhà hàng của khách sạn nay vào 7h tối mai nhé, và nhớ gửi thiệp mời đến cậu Junsu đó!

_ Dạ... vâng! Chào giám đốc.

Thư kí Kang gác máy, ko hiểu ngài giám đốc đáng kính của mình đang định làm gì

-------------------

Cộc cộc cộc

_ Seung Chul ah, câui ra mở cửa hộ mình nhé! - Junsu nói mà tay vẫn ko ngừng mâm mê cái áo vàng mới mua.

Hai phút sau, Seung vào phòng, phi tấm giấy hồng lên đống quần áo mới Junsu đang bày la liệt trên giường

_ Cạu có thiệp mời này!

_ Ai vậy?

_ Mular, đọc thì biết!

Junsu vớ lấy cái thiệp, mắt cậu đưa wa đưa lại theo chiều chữ viết, rồi bỗng dưng nó mở to:

_ Oh my god! Cậu sẽ ko thể tin đc đâu, nhìn xem ai mời mình này!

Seung ngó đầu liếc wa phần chữ kí"

_ Jung Yunho? Mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi nhỉ?

_ Ngốc!- Junsu gõ vào đầu Seung- Nếu mình ko nhầm thì đây là con trai trưởng của ông Jung, người đứng đầu tập đoàn mỹ phẩm Miracle nổi tiếng nhất Hàn quốc. Thiên hạ đồn rằng anh ta rất đẹp trai, làm ăn cũng giỏi. Anh ấy đã kí kết thành công rất nhiều hợp đôngvaf thu lợi hàng tỷ Won cho công ty của cha mình ở cái tuổi 21.

_ Wow! không phải chứ? Vậy thì vận may của cậu đã đến rồi đó! Buổi hẹn 7 gờ tối mai cậu phải ăn mặc cho thật trang trọng mới đc. Mình sẽ tìm người tư vấn trang phục cho cậu........ A! Cái cậu phục vụ phòng đó đc đấy! Bộ lễ phục cậu mặc bữa tiẹc chiêu đãi hôm nọ là do cậu ấy chọn giúp đấy, ổn chứ?

_ Vậy hả? Uh, quyết định theo cậu đi!

Thế là đang trong lúc làm việc, Jaejoong bị " triệu" lên phong 321 theo lệnh của ban giám đốc vì họ ko muốn làm mếch lòng con trai ông thị trưởng.

_ Tôi Jaejoong đây! Có việc gì vậy ạ?

_ Chúng tôi muốn nhờ cậu tư vấn trang phục cho buổi gặp mặt sắp tới!- Seung nhanh nhảu chỉ tay về phía Junsu đang vừa bới tung cả tủ quần áo của mình lên vừa nói:

_ Dây là một buổi hẹn rất quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net