[fanfic DBSK] yeu nhieu hon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Yêu Nhiều Hơn

Author: Eunmi

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi

Pairing: YooSu

Rating: K

Category: Romance

Sumary: Khi một tình yêu mất đi, sẽ luôn có người khác khiến ta yêu nhiều hơn

YÊU NHIỀU HƠN

"Anh sẽ vượt qua sớm thôi, chúng ta ai cũng phải sống tiếp mà". Yoona đã cười khi nói với tôi như vậy. Em nở nụ cười rạng rỡ quen thuộc, đuôi mắt dài hơi nheo lại, ánh mắt lấp lánh làm người ta có cảm giác đôi mắt ấy đang phát ra những tia sáng ấm áp. Nhưng với tôi lúc này, nụ cười ấy làm cuộn lên trong lòng một cảm giác cồn cào và tái tê. Đưa tay đón lấy chiếc vali cuối cùng từ tay tôi, em chìa bàn tay nhỏ nhắn, nghiêng nghiêng đầu: "Bình an anh nhé". Tôi nắm lấy bàn tay quen thuộc, nhắm mắt cảm nhận lòng bàn tay khô mềm trong bàn tay mình, hít một hơi thật dài rồi chủ động buông ra trước khi không làm chủ được mình mà ôm em lại. Bóng Yoona quả quyết bước đi và mất hút sau phòng cách li màu trắng, em không hề quay đầu nhìn lại.

Tôi bước ra khỏi ga tiễn, leo lên tầng trên, đứng ở ban công rộng và đợi cho tới khi chuyến bay mang tình yêu của mình cất cánh. Tiếng động cơ ầm ì làm không khí trở nên ngột ngạt và đăc quánh. Chiếc máy bay nâng dần độ cao rồi dần mất hút trên bầu trời mùa hạ tràn nắng. Dụi vội điếu thuốc, tôi đi như chạy xuống cầu thang, thật sự muốn thoát khỏi nơi tràn ngập mùi vị chia ly này. Cái nóng mùa hạ phả ập vào mặt khi tôi lách mình khỏi cánh cửa kính, nhưng tôi không quan tâm, chỉ cắm cúi bước tiếp. Tới khi dừng lại thì đã thấy mình ở trước một rạp chiếu phim cũ. Vì là chiều chủ nhật, một bộ phim hoạt gia đình đang chiếu. Cảm giác muốn xem phim tự nhiên trỗi lên. Tôi mua một vé, ngay hàng giữa,một ít popcorn rồi bước vào rạp. Ánh sáng trong rạp mờ mờ, tiếng những chiếc ghế cũ đung đưa cọt kẹt. Những hình ảnh màu sắc chuyển động trên màn hình rộng. Một bộ phim với motif công chúa - hoàng tử quen thuộc. Tôi ngồi co mình trên ghế, nhấm nháp bỏng ngô, lơ đãng nhìn màn hình. Tất cả hình ảnh trôi tuột qua não không chút ấn tượng, nhưng thế cũng không sao. Có lẽ tôi chỉ cần một hốc tối để tìm lại sự cân bằng mà Yoona đã đem đi mất. Chợt ở hàng ghế dưới vang lên tiếng cãi nhau. Một gia đình với hai đứa nhóc. Có vẻ như hai đứa trẻ đang tranh nhau bịch popcorn. Tiếng cãi nhau cứ to dần trong khi cha mẹ chúng cố tìm cách chấm dứt cuộc cãi nhau vô bổ. Trong rạp vang lên những tiếng phàn nàn ngày một nhiều. Thật buồn cười. Trong khi tôi vừa mất đi người tôi yêu nhất trên đời và có thể chẳng bao giờ gặp lại, ở đây người ta vẫn cãi nhau vì một bịch bỏng ngô. Đưa cho thằng bé bịch popcorn của mình, tôi chán nản bước ra khỏi rạp. Bầu trời đã chuyển sang xầm xì, từng cuộn mây đen vần vũ trên bầu trời, báo hiệu một cơn mưa lớn. Mùa hạ là vậy. Thoắt mưa thoắt nắng. Kéo chiếc mũ sau áo lên đầu, tôi đi bộ ra trạm xe bus. Trạm xe màu đỏ vắng người, chỉ có một chàng trai đang ngồi. Tôi đặt mình xuống đầu kia băng ghế chờ. Từng cơn gió mang mùi hơi nước ẩm ướt mát rượi thổi qua, nhưng tôi không quan tâm. Đầu nặng trịch và mắt thì khô rát, tôi nhắm mắt, có lẽ ngủ luôn ở đây cũng được.

- Ăn kem không anh?

Một giọng nói cất lên làm tôi mở bừng mắt quay sang nhìn. Là anh chàng cùng chờ xe bus. Là cậu bé thì đúng hơn. Khuôn mặt trẻ măng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trẻ trung trong chiếc áo thun sọc ngang màu xanh nhạt và quần jeans, cậu nhóc nhìn thẳng vào tôi chờ đợi. Tôi cau mày:

- Tại sao? Chúng ta đâu quen biết gì nhau và tôi cũng chẳng có hứng thú.

- Ăn xong sẽ quen. Và anh không định ngồi đây cho mưa cuốn bay mình chứ? Cái mái che này hơi nhỏ đấy. - Kẻ lạ mặt nhún vai giải thích, ánh mắt tự tin nhìn thẳng vào tôi.

Vì một lí do nào đó, tôi đồng ý theo cậu nhóc vào quán kem đối diện. Gọi cho mình một li café, tôi ngồi nhìn cậu ta ăn liền 9 li kem to một cách ngon lành. Cách cậu ta ăn thật khác với Yoona. Khi Yoona ăn kem, em ăn từng thìa nhỏ, khẽ mút nhẹ chiếc thìa và để kem tan dần trong miệng. Cậu nhóc trước mặt tôi múc từng thìa kem to bỏ vào miệng, và hình như nuốt chửng viên kem lớn trong miệng. đẩy li kem rỗng cuối cùng sang một bên, cậu ta nhoẻn cười:

- Tuyệt thật !

- Dạ dày cậu làm bằng gì vậy? - Tôi không thể không kinh ngạc trước sức ăn khủng khiếp của cậu ta.

- Giống anh thôi. Sao anh không ăn kem, café đắng nghét, kem tuyệt hơn nhiều.

- Nhìn cậu ăn, tôi ngán rồi. - Tôi nhún vai, quả thật khi nhìn cậu nhóc ăn kem, tự tôi cũng cảm thấy no bụng.

Cậu bé đưa tay gãi gãi đầu nhìn tôi le lưỡi có vẻ hơi ngại. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại cười tươi tắn, chìa tay về phía tôi:

- Em là Kim Junsu. Sinh viên năm hai khoa Mĩ thuật công nghiệp. Cứ gọi em là Susu nếu anh muốn, Yoochun.

- Cậu biết tôi? - Tôi nhìn cậu ta đầy cảnh giác, có vẻ như tôi vừa bị đưa vào một cái bẫy to tướng.

- Uầy, - Junsu phẩy tay - Anh quá nổi tiếng ở trường đại học để em không thể không biết tới.

Thì ra là một tên nhóc đàn em cùng trường. Tôi biết tôi khá nổi tiếng ở trường đại học. Vẻ ngoài lãng tử và thành tích học tập xuất sắc luôn khiến người khác bị thu hút. Mỉm cười nhìn cậu ta, tôi hỏi:

- Vậy cậu đang gây ấn tượng với tôi đấy à? Bằng cách ăn liền 9 li kem?

- Ồ, không, không đâu. Em chỉ tình cờ gặp anh ở trạm xe bus thôi !

Cậu nhóc xua xua tay giải thích. Đôi mắt nâu mở to thành thật làm tôi bật cười. "... nhưng đúng là em hơi hồi hộp nên ăn hơi ít hơn mọi ngày". Khi nói những lời này, giọng cậu nhóc thật nhỏ. Tôi cười xòa, đột nhiên cảm giác nặng nề từ khi chia tay Yoona nhẹ nhõm hẳn. Xoay người tìm một tư thế thoải mái, tôi hỏi cậu ta vài câu hỏi về việc học hành, về cuộc sống sinh viên đầy bận rộn. Cậu nhóc nói líu lo như chú chim nhỏ. Khi đề cập tới Digital Art, gương mặt thông minh sáng bừng lên, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết và xem đâu đó những tiếng cười giòn ấm như tiếng cá heo. Junsu là người rất biết nói chuyện. Cậu bé khá dí dỏm. Khi nói chuyện gặp phải vấn đề gì trừu tượng, vầng trán phẳng hơi nhăn lại và đôi tay nhỏ quơ qua quơ lại trong không khí cố diễn đạt. Một bức tranh hoàn hảo về tuổi trẻ năng động, tôi thầm nghĩ. Cuộc trò chuyện tình cờ với những mẩu chuyện nhỏ lẻ làm thời gian trôi đi nhanh không ngờ. Khi ngẩng lên thì trời đã tối muộn. Tôi giành trả tiền như thầm cảm ơn cậu nhóc vì buổi trò chuyện thú vị. Tạm biệt cậu nhóc, tôi quay người bước đi, chợt nghe giọng nói trong trẻo vang lên:

- Có sao không nếu chúng ta gặp lại?

"Tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại đâu", tôi nói mà không quay lại. Có những cuộc gặp gỡ chỉ nên xảy ra một lần mà thôi, nếu không những điều ngọt ngào nó mang lại sẽ nhạt nhòa đi mất. Junsu có lẽ là một trong những cuộc gặp như thế. Một cậu nhóc thú vị trong một chiều mưa mùa hạ. 9 li kem và những mẩu chuyện vu vơ. Thế là quá đủ cho một ngày. Đặc biệt lại là ngày bạn chia tay với người yêu.

Những ngày sau đó, tôi vẫn sống và làm việc bình thường. Không có gì thay đổi về một ngoại hình hoàn hảo. những bản thiết kế vẫn đúng hạn và không sai sót. Nhưng chỉ mình tôi biết, khi đêm về đối mặt với hộp thư điện tử chỉ toàn những email công việc, nỗi cô đơn cay đắng lại tràn đầy trong phổi, bức bối đến không thể hít thở. Không một dòng tin tức nào của Yoona gửi cho tôi, dù chỉ là để thông báo cho tôi biết em vẫn bình an. Việc bị đẩy ra khỏi cuộc sống của người mà mình yêu thương, bị chính người đó lãng quên thật sự kinh khủng. Nó hành hạ bạn bởi cảm giác sợ hãi và tổn thương vì bị bỏ lại phía sau. Nó ám ảnh bạn bằng sự hoang mang, mất cân bằng khi không còn điểm tựa. và nó thêm vào tất cả những điều đau đớn vừa rồi một chút thuốc độc của lòng tự ái bị xây xước. tất cả như những mũi kim, cứ ngày ngày châm sâu vào tâm hồn bạn, tạo nên những lỗ hổng không lành. Có lẽ kết cục sẽ là một tâm hồn bị tổn thương. trống hoác. Tôi biết mình phải vượt qua, bởi Yoona đã nói "chúng ta đều phải sống tiếp". Nhưng thực sự lỗ trống mà em để lại cho tôi quá lớn, tới mức tôi không biết phải dùng thứ gì để chống chọi với nó ngoài công việc. mỗi ngày tôi đều kiểm tra thư, mong mỏi một vài dòng tin từ địa chỉ email quen thuộc để rồi lại cảm thấy tâm hồn mình trống hơn.

Tháng tám, công ty tuyển thêm người. một số vị trí làm part-time khá hấp dẫn. ông trưởng phòng đi họp về huơ tờ giấy tuyển dụng trong tay, thông báo: "Sắp có nhân viên mới, một cậu bé giỏi chuyên môn, và khá thú vị". những nhân viên ồ lên thích thú, còn tôi chẳng quan tâm, không một chút tò mò, ai cũng vậy mà thôi. Thật tệ là khi ta biết mình đang mất dần đi những cảm giác thông thường mà không cách nào ngăn lại được.

Nhưng có vẻ như ông trời luôn cố làm tôi ngạc nhiên khi nhân viên mới không ai khác là cậu bé ở trạm xe bus của tôi. Junsu đến nhận việc vào sáng thứ Hai. vẫn là gương mặt trẻ măng tươi tắn nhanh nhẹn làm quen, chăm chú khi nghe hướng dẫn công việc. Khi đi lướt qua tôi, cậu bé nháy mắt như bảo: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, Yoochun". Tự nhiên cảm giác bị lừa cuộn lên trong người làm tôi tức tối. y như Junsu biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, còn tôi là tên ngốc ngây thơ trước trò chơi bí mật. khi cậu nhóc vào phòng nộp những bản vẽ đã hoàn chỉnh, tôi đóng sập cửa, kéo mạnh tay cậu ta, gằn giọng hỏi:

- Cậu đang đi theo tôi?

- Không hề ! - Cậu nhóc trả lời ngay không chút bối rối, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào tôi.

- Nghe này, tôi chán ngấy những trò theo đuôi cũ rich rồi, và tôi cũng không có hứng thú với kiểu người như cậu, cho nên...

- Em thấy anh đang quá tự tin đấy Park Yoochun-shi. Thứ nhất, em dự tuyển công việc này vì em thực sự thích và cần nó. Thứ hai, anh không "hot" như anh vẫn tưởng đâu Yoochun ạ. Nhìn gần thế này thì trán anh hơi cao quá đấy, có khi là dấu hiệu của bệnh hói cũng nên.

Cậu nhóc le lưỡi nhìn tôi, đầu nghiêng nghiêng nghịch ngợm nhưng ánh mắt không hề gợn một tia nói dối. tôi buông tay, nhưng vẫn cảnh giác hỏi:

- Thật sự cậu không đi theo tôi?

- Lúc nào anh cũng đa nghi thế à?

Cậu nhóc nhanh nhẹn lách mình khỏi tay tôi, bước ra cửa. trước khi mất hút sau cánh cửa gỗ, một câu nói buông nhẹ hẫng trong không trung: "Hãy tin vào những điều kì diệu và sự tình cờ, Yoochun".

Quả thực Junsu như một làn gió tươi mát thổi qua văn phòng thiết kế vốn chỉ toàn những người bù đầu vì công việc và lúc nào cũng rối tinh vì deadline. Một phần vì chuyên môn của cậu nhóc rất khá. việc chỉnh sửa cho hoàn chỉnh những bản vẽ hay tạo hiệu ứng đồ họa được thực hiện nhanh chóng và chính xác làm công việc trở nên trôi chảy hơn hẳn. Nhưng mặt khác, thứ làm cho văn phòng trở nên sống động hơn chính là bản thân Junsu. Như một nhân vật hoạt hình vui nhộn, cậu nhóc làm những nhân viên cười bò ra vì vài mẩu chuyện lượm lặt đâu đó. Đôi lúc cậu lại khơi lên một cuộc tranh luận nho nhỏ khi thắc mắc về những bài tập khó ở trường. Junsu có một trí nhớ và óc quan sát phi thường. Nhiều lúc tôi thắc mắc trong khi phải xoay xở giữa đống bài vở ngập đầu và công việc làm thêm vất vả, cậu ta lấy đâu ra chỗ trong não mà để ý đến những việc nhỏ như vậy. Một hôm cậu ta đưa cho ông trưởng phòng một chiếc gối kê lưng sau khi thấy ông già loay hoay mãi tìm một tư thế ngồi thoải mái. thỉnh thoảng cậu ta lại dúi vào tay ai vài chiếc kẹo bạc hà khi họ hung hắng ho. Vài lần cậu nhóc nhận ở lại làm muộn để hoàn thành hộ Donghae bản thiết kế khi anh chàng có hẹn với người yêu. Nhưng hầu như ngày nào cậu nhóc cũng ghé đầu vào phòng tôi nhắc tôi nhớ ăn cơm. Đôi khi mải làm mà quên mất, khi tôi mở cửa đi lấy café thể nào cũng thấy hộp cơm ngon lành treo trước cửa. Không thể không thắc mắc. tôi hỏi cậu bé: "Cậu chứa bao nhiêu thứ trong não mình vậy?". Junsu tròn xoe mắt nhìn tôi rồi khi hiểu ra liền bật cười:

- Em không phải siêu nhân. Em nhớ những việc như thế bằng trái tim, chứ không phải ở não.

- Ở trái tim?

- Đúng vậy đấy. Những hành động mang tình yêu thương và sự quan tâm thì ta sẽ nhớ chúng bằng tim. bởi vậy khi từ bỏ một ai đó mà mình yêu thương, tim ta sẽ có những cái lỗ, vì những hành động yêu thương đã theo người đó đi mất rồi. - Khi nói câu ấy, Junsu bỗng quay sang nhìn tôi rất lạ.

-----* * *-----

Dạo này Junsu rất hay về muộn. Rất nhiều lần khóa cửa ra về, tôi vẫn thấy ánh đèn bàn sáng hắt lên từ cabin nhỏ nằm trong góc và nghe tiếng lách cách của những tổ hợp phím vang lên rộn rã. Đôi khi không muốn ăn tối một mình, tôi rủ Junsu cùng đi. Junsu thường chọn những quán ăn nhỏ ồn ào. Cậu nhóc gọi đó là những nơi "mang đậm mùi cuộc sống". khi ăn, chúng tôi cũng không nói gì nhiều, nhưng bầu không khí luôn dễ chịu. cảm giác có người ở gần bên tạm thời xua đi nỗi trống vắng trong lòng. Một lần, khi đang uống café, Junsu bỗng hỏi tôi:

- Sao hôm ở trạm xe bus anh giống cái xác di động thế?

- Người con gái tôi yêu nhất rời bỏ tôi. - Tôi trả lời nhẹ nhõm và tự thấy ngạc nhiên khi có thể thốt ra một cách nhẹ nhàng nhưng thế.

- Không sao đâu, - Cậu bé mân mê chiếc cốc trong tay - , sẽ có người làm cho anh yêu thương nhiều hơn, chúng ta luôn phải sống tiếp mà.

- Thật vậy sao? Ai nhỉ?

- Chỉ cần anh tin tưởng thôi. Sẽ có người luôn ở đó đợi anh, như mặt trời đợi sưởi ấm nuôi lớn cái cây, chỉ cần cái cây ấy chịu ra khỏi lớp vỏ cứng của cái hạt.

Cậu nhóc uống nốt li café, làm một động tác ném bóng đẹp mắt đưa chiếc li rỗng vào sọt rác rồi nhảy phốc ra cửa. "đi thôi Yoochun", bàn tay nhỏ chìa ra chờ đợi. Bất giác tôi tự động nắm lấy, một cảm giác yên bình theo những đầu ngón tay truyền nhanh qua cơ thể. Đây có phải một dấu hiệu của sự cân bằng trở lại không nhỉ?

-----* * *-----

Cuối năm, công việc ngập đầu. Giữa những deadline chi chít, tôi vẫn thường xuyên kiểm tra xem có thư của Yoona không. Không còn là cảm giác mong chờ khắc khoải, có lẽ nó đã trở thành một thói quen khó bỏ. Đôi lúc tôi không biết nếu nhận được thư của em, tôi sẽ cảm thấy như thế nào. Vui mừng hay giận dữ, mong mỏi những bức thư khác hay lãnh đạm cho qua? Giữa những đêm ngồi nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, luôn văng vẳng bên tôi giọng cười cá heo và lời thì thầm: "Sẽ có người khác làm anh yêu hơn". Là ai sẽ làm tôi yêu hơn? Là ai sẽ lấp đầy những khoảng trống trong trái tim đang vẫn e dè lo sợ?

Ngày thứ sáu trôi qua nhanh không ngờ với bốn bản thiết kế phải hoàn tất, khi tôi ngẩng lên cũng đã bảy giờ tối. Bước ra khỏi phòng làm việc, tôi chợt nhận ra cabin nhỏ nơi góc phòng vẫn sáng ánh đèn. Cậu bé chăm chú làm việc tới mức không hề nhận ra có người tới gần, đôi lông mày thanh tú hơi chau lại với nhau, cánh môi đầy đặn mím lại đầy tập trung. Đôi tay liên tục bấm những tổ hợp phím, tạo hiệu ứng lấp lánh trên hình tấm poster. Nghịch ngợm đưa tay tắt màn hình, tôi thích thú nhìn cậu nhóc giật nảy người quay lại, cái giọng cá heo vang lên không giấu sự bực tức:

- Anh làm gì vậy?

- Muộn rồi, về thôi nhóc. Công việc để thứ hai làm cũng được. Mắt đỏ hết lên rồi kìa.

- Nhưng... thứ hai là ngày phải nộp poster rồi...

- Đôi khi deadline sinh ra là để người ta vi phạm nó đấy, an tâm đi, có tôi chịu trận cho mà. - Nháy mắt, tôi cầm balo của Junsu bước thẳng ra cừa. Chỉ vài phút sau đã nghe tiếng giày thể thao bước vội theo và giọng nói trong trẻo í ới sau lưng.

Tôi đề nghị Junsu ăn tối trong một quán ăn Pháp. Cậu nhóc rụt rè bước vào không gian sang trọng và ngọ nguậy không yên trên chiếc ghế mềm. Nhưng khi món beefsteak được mang ra, Junsu lấy ngay lại vẻ hào hứng. Cậu nhóc ăn từng miếng to ngon lành. Quả thực cách Junsu ăn cũng làm người khác thấy ngon miệng. Sau bữa ăn, tôi gọi hai phần bánh ngọt. nhấm nháp vị Capuchino, tôi hỏi thăm Junsu về kì thi học kì vừa qua. Cậu bé nhăn nhó khi nhắc lại sai lầm mình phạm phải khi thi môn Lịch sử mĩ thuật. "Em bận quá nên đầu óc lú lẫn cả" cậu nhóc nhún vai giải thích.

- Có lẽ em nên bớt đi một vài việc. Ta không nên phí phạm sức lực mà nên tập trung vào những mục tiêu lớn.

- Em biết chứ. Nhưng vấn đề là em rất tham lam, và muốn cái gì cũng phải thật tốt.

- Công việc ở văn phòng có lẽ hơi vất vả cho em.

- Ôi, thực sự là nhiều việc lắm ấy. Nhưng chỉ cần được thấy anh là em đã khỏe hơn rồi !

Tôi sững người nhìn Junsu. Cậu nhóc cũng bất ngờ vì lời thú nhận buột miệng nói ra. Bầu không khí dễ chịu đột nhiên bị thay thế bởi sự ngượng ngùng, bối rối. Junsu ăn vội miếng bánh rồi xô ghế đứng dậy, lí nhí cúi chào rồi phóng nhanh ra cửa, bỏ lại tôi ngồi ngẩn ngơ như tên ngốc.

Từ sau hôm đó, quan hệ giữa tôi và Junsu trở nên ngượng nghịu. Tôi tìm cách tránh mặt cậu bé. Khi bàn giao công việc, tôi khoác lên mình chiếc mặt nạ lạnh lùng vô cảm. Tôi biết mình làm Junsu buồn. Đôi khi nhìn qua cánh cửa kính, tôi thấy cái bóng bé nhỏ đi lại, khuôn mặt buồn xo. Tôi cũng biết mình phải nói chuyện rõ ràng với Junsu chứ không phải chạy trốn như một kẻ hèn nhát. Nhưng thật sự lời tỏ tình của cậu bé làm tôi hoang mang. Tôi như kẻ đang đứng ở đường biên giới. Một nựa vẫn nuối tiếc mảnh đất cũ quen thuộc. Một nửa lại muốn sang vùng đất mới, nhưng lại lo sợ không biết có phải là nơi thực sự dành cho mình. Cứ thế, tôi loanh quanh trong những suy nghĩ rối ren của mình và vô tình đẩy Junsu ra xa mình hơn nữa.

Trong khi tôi cứ dậm chân tai chỗ ở đường biên giới của mình, một buổi sáng thứ hai, trưởng phòng thông báo Junsu xin nghỉ việc. Lí do là việc học quá bận rộn. Nhưng tôi biết, chính sự lạnh lùng của tôi đã đẩy em đi. Bỗng dưng tôi thấy trái tim mình nặng kinh khủng. Trên bàn làm việc của tôi là một phong thư màu đỏ thắm. Tôi biết người gửi bức thư là ai. Nhưng tôi không đọc. Đúng hơn là không đủ dũng khí để đọc. Lá thư được cho vào ngăn kéo bàn, nằm lẫn lộn giữa những giấy tờ khác.

Sự ra đi của Junsu không ảnh hưởng đến phòng thiết kế nhiều lắm. Mọi người quá bận rộn với công việc để kịp cảm nhận sự thiếu vắng của một cậu nhóc. Nhưng với tôi, khi dừng lại giữa những bản vẽ, bên tai tôi luôn văng vẳng tiếng cười cá heo rộn rã. Những khi làm việc trễ, trái tim tôi luôn đập nhanh khi xoay tay nắm, mong chờ một hộp cơm treo ngay ngắn sau cánh cửa. Hoặc những khi ra về muộn, mắt tôi luôn hướng về phía chiếc cabin nhỏ cô đơn nơi góc phòng, thèm khủng khiếp một ánh đèn bàn bật sáng và những tiếng lóc lóc của bàn phím máy tính. Tôi không quá khờ khạo để không biết mình đang cảm thấy gì, nhưng một nỗi sợ hãi mơ hồ luôn ngăn cản mỗi khi tôi mở ngăn kéo bàn, chạm tay vào phong thư Junsu gửi. Màu đỏ thắm xoáy vào mắt tôi nhức nhối, rát bỏng.

Ngày cuối tuần không có bản vẽ nào tồn đọng, tôi quyết định thay đổi không khí bằng việc đi dạo. Tôi mua vé xe bus, ngồi xuống hàng ghế cuối. Đôi chân trong vô thức bước xuống trạm, bàng hoàng nhận ra chính là trạm xe nơi tôi gặp Junsu lần đầu tiên. Quán kem bên kia đường vẫn như thế. Tôi gọi cho mình một li kem chocolate. Ngay khi muỗng kem đầu tiên trôi qua cổ, một cảm giác đắng nghét chợt trào lên không thể ngăn lại. Kem không hề ngọt như Junsu nói. Nó đắng nghét. Cảm giác cay cay đột nhiên xộc lên mũi, tất cả trước mắt đều nhòe hẳn đi khi dòng nước ấm dâng lên trong mắt. Tôi đưa tay lên ngực. Đau quá. Trái tim đập những nhịp thật khó khăn, có cảm giác như không thể hít thở. Tôi bước nhanh ra ngoài, chạy vội về văn phòng. Mở tung ngăn kéo, lá thư màu đỏ nằm im chờ đợi. Nét chữ tròn trịa chắc chắn hiện ra trước mắt:

" Lần trước là vì em lỡ miệng nên không trọn vẹn. Nhưng lần này, trước khi đi, em muốn nói thật rõ ràng:

Park Yoochun, em yêu anh.

P.S: Em là kẻ tham lam, và cũng là kẻ bướng bỉnh. Nên em sẽ chờ, cho tới khi anh biết, em chính là người lấp đầy những lỗ hổng của anh"

Tôi gục mặt xuống bàn. Trái tim như trút được gánh nặng to lớn. Tất cả những e dẽ, sợ hãi khi nghĩ rằng bức thư là lời chia tay vĩnh viễn tan biến, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc vì được yêu. Nhắm mắt cho dòng nước chảy xuống, tôi chợt nghĩ có lẽ vị giác mình hỏng thật rồi. Nước mắt có vị ngọt.

"Tạm biệt"

Dòng chữ màu vàng trên màn hình thông báo gửi mail thành công. Tôi click chuột vào hộp thư nháp, xóa email ngắn ngủi vừa gửi cho Yoona. Sau đó tôi tắt máy, cầm áo khoác bước ra ngoài,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net