Chương 18: Bí mật gọi tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào buổi tối, cả hai đi ngủ sau khi tắt đèn, Adachi mở mắt trong bóng tối, quay đầu nhìn Kurosawa nằm ở tấm futon kế bên. Chợt thấy đôi mắt đen lay láy kia cũng đang nhìn mình, mặt cậu không khỏi nóng bừng, đỏ lựng.

"Ah, phát hiện Adachi đang nhìn trộm anh nè, hehe." Kurosawa cười nhẹ nói.

Adachi mắc cỡ trừng mắt nhìn Kurosawa, lại nghe thấy bên kia nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Không ngủ được hả?"

Adachi khẽ lắc đầu, "Không, chỉ là ..."

Tự nhiên thấy tiếc tiếc khi đi chơi mà tới giờ thì ngủ, như gà lên chuồng thế này.

Cậu bị những suy nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ, cậu lập tức túm lấy chăn bông, xoay người sang chỗ khác.

"Không có gì, ngủ ngon." Adachi lẩm bẩm, vùi đầu vào chăn bông.

"Ừm, chúc ngủ ngon Adachi." Sau vài giây, cậu nghe thấy Kurosawa nhẹ nhàng đáp lại, một cảm xúc nào đó tư nhiên xuyên thẳng qua tim.

Nhưng Adachi quyết định không suy nghĩ nhiều, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cứ tưởng đêm nay cậu sẽ căng thẳng đến mức không ngủ được, nhưng không ngờ bên cạnh Kurosawa lại có thể yên tĩnh ngủ, thậm chí còn cảm thấy an tâm không thể giải thích được.

Có lẽ đó là bởi vì cậu biết rõ Kurosawa sẽ không làm bất cứ điều gì cậu không thích.

Buổi sáng ngày hôm sau, Adachi thức dậy sớm hơn thường ngày. Cậu chậm rãi mở mắt ra, có chút giật mình, cách đó không xa là gương mặt đang say ngủ của Kurosawa, Adachi đột nhiên thanh tỉnh lại ngay.

Cậu nhớ tối qua đã quay sang phía bên kia trước khi chìm vào giấc ngủ. Tại sao cơ thể lại vô thức quay trở lại bên này? Cậu đột nhiên cảm thấy ngay cả bản năng sinh học của mình cũng hướng về phía Kurosawa, thực sự rất dọa người.

Nhìn đôi mi thanh mảnh của Kurosawa khẽ run lên, Adachi đoán Kurosawa sắp tỉnh lại nên theo phản xạ vội nhắm tịt mắt lại. Tuy nhiên, cậu không ngờ cảnh giả ngủ của mình lại được Kurosawa tung hứng tiếp.

"Chào buổi sáng, Kiyoshi" Kurosawa thì thầm, không muốn đánh thức cậu.

Cơ thể Adachi đột nhiên cứng lại, tai lặng lẽ đỏ lên. Cậu không ngờ Kurosawa sẽ bí mật gọi tên cậu như thế này. Vô tình biết được bí mật nho nhỏ của Kurosawa, Adachi cảm thấy có chút hứng thú.

Cậu tiếp tục vờ ngủ nghiêng, tập trung nhướng tai và tò mò không biết Kurosawa sẽ nhân cơ hội làm gì tiếp theo.

Tội nghiệp Adachi trong sáng ngây thơ không biết đôi mi run run từ lúc nào đã phản bội cậu. Kurosawa nhìn người kế bên giả vờ như đang ngủ, đột nhiên không khỏi cảm thấy vui vẻ, liền nảy sinh ý định trêu chọc.

"Kiyoshi của ngày hôm nay dễ thương quá" Kurosawa cố ý cao giọng để đảm bảo rằng Adachi có thể nghe rõ.

"Làm sao đây, Kiyoshi của hôm nay lại dễ thương hơn Kiyoshi của ngày hôm qua nữa, Kiyoshi của ngày mai sẽ còn dễ thương hơn Kiyoshi của ngày hôm nay" Kurosawa nhận thấy cơ thể Adachi đang co lại nên còn bạo miệng hơn và quyết định nói một tràng mấy lời sến sẩm tới khi Adachi không thể chịu nỗi thì mới thôi.

"A, khuôn mặt ngủ say như thiên thần kia thật là mê người" Kurosawa tận đáy lòng khen ngợi, lộ ra bộ mặt si ngốc không biết mắc cỡ chút nào: "Mới sáng sớm đã nhận được diễm phúc như thế này. Thật hạnh phúc"

Adachi đỏ bừng mặt ngay lập tức, nghĩ làm sao Kurosawa có thể nói những lời kinh dị như vậy mà không biết xấu hổ? Kurosawa càng lúc càng nói to hơn, không sợ mình tỉnh lại sao? Adachi bất giác cau mày, tự hỏi bộ bình thường mình ngủ như heo vậy à?

"Để anh nói cho em một bí mật" Kurosawa cố ý dừng lại vài giây, nín thở tiến đến bên tai Adachi, nói nhỏ bên tai cậu giọng ngọt như đường phèn: "Thật ra anh biết em thức lâu rồi".

"Hả?" Adachi đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt cười híp lại của

Xấu hổ Adachi vội vàng trùm chăn bông lên đầu, muốn tìm một cái lỗ chui vào, "Anh, anh biết khi nào?"

Kurosawa nhìn Adachi quấn lấy mình như một con sâu bướm, không khỏi bật cười, "Ừm ... sau khi bí mật nói "Chào buổi sáng" chứ đâu".

Adachi bị chọc ghẹo xấu hổ, tức giận hỏi, "Hả? Vậy tại sao anh lại ..."

"Xin lỗi, vì thấy Adachi dễ thương quá mà" Kurosawa ngắt lời Adachi đang quạu quọ, mỉm cười.

Cho dù bộ dạng giả vờ ngủ vụng về, hay bộ dạng xấu hổ trốn trong chăn bông khi bị phá đám, Adachi lương thiện nhìn chỗ nào cũng thấy dễ thương.

"Thôi, anh đi đánh răng rửa mặt trước." Kurosawa đứng lên, nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Nếu Adachi còn có thể ngủ được, em cứ ngủ thêm một lát nữa".

Adachi cuộn chăn bông thành một cục thầm mắng Kurosawa. Cảm ơn anh quan tâm, Adachi người chưa bao giờ giỏi dậy sớm, nhờ anh đã tỉnh rụi rồi, ngủ nghê gì nữa.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, não cậu như mất kiểm soát, tiếng gọi "Kiyoshi" của Kurosawa dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cậu rất lâu.

Ba âm tiết nhẹ nhàng đó, nếu để người nước ngoài không hiểu tiếng Nhật nghe được, chắc nghĩ Kurosawa đang nói "I love you" - thật trìu mến và trân trọng.

Có lẽ, mỗi lần Kurosawa gọi tên cậu, trong lòng cậu đều nghĩ đang nghe câu "I love you".

Không biết Kiyoshi của nửa năm sau có gọi tên Kurosawa với giọng điệu ngọt ngào như vậy không?

"Yuichi."Bất giác cậu tưởng tượng cảnh hai người tương tác, rồi cậu vô thức gọi tên Kurosawa, nhưng lại bị chính giọng nói của cậu làm cho giật mình.

2 tiếng đó sao qua giọng cậu lại tạo thành âm thanh nhẹ nhàng và ngọt ngào như vậy.

"Hả?" Kurosawa vừa từ phòng tắm đi ra, không ngờ lại nghe thấy Adachi gọi tên mình, liền không khỏi đứng sững sờ tại chỗ.

Adachi ngồi ở trên giường hoảng hốt nhìn Kurosawa, đột nhiên nhớ tới lần trước Kurosawa bị bệnh hình như đã xảy ra chuyện tương tự, lúc đó cậu kiếm lý do lý trấu cho qua chuyện, cậu tin tưởng lần này cũng có thể.

Chết tiệt, tại sao mỗi lần bí mật gọi tên Kurosawa, toàn vô tình bị Kurosawa bắt gặp?

Cậu hoảng hốt mở miệng tính phân bua, tưởng rằng Kurosawa sẽ truy hỏi cậu tại sao, nhưng lại thấy Kurosawa cười ngọt ngào như một kẻ ngốc.

Cậu ngơ ngác nhìn Kurosawa, "Anh...cười gì vậy?"

"Anh rất vui." Kurosawa mỉm cười và nhìn Adachi đầy ẩn ý, ​​"Hóa ra anh không phải là người duy nhất bí mật gọi tên đối phương".

Lý do thì không quan trọng, điều quan trọng là Adachi đang từng bước tiếp cận anh theo cách riêng của cậu.

"Hả? Anh hiểu lầm rồi, em...em.." Adachi lập tức phản bác lại với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Kurosawa, cậu chợt nhận ra mình đã bị nhìn thấu, cậu đột nhiên lười tìm lý do biện bạch, cúi đầu thì thầm: "Ừ thì...em chỉ gọi vu vơ, vậy thì sao ... "

Adachi ngoan ngoãn thừa nhận, Kurosawa có chút kinh ngạc cười nhún vai, "Không có chuyện gì, anh chỉ nói là anh rất vui mà"

"... em đi đánh răng trước." Adachi đỏ mặt như táo chín, chỉ lắp bắp nói ra câu này rồi nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.

Adachi vung bàn chải đánh răng loạn xạ trong phòng tắm, nhưng không thể xua hình ảnh Kurosawa trong đầu. Cậu nhìn vào gương và gãi đầu cáu kỉnh, nhưng ngay cả mặt gương dường như cũng phản chiếu bóng dáng của Kurosawa, khiến cậu gần như phát điên lên.

Kết quả là Adachi đánh răng rửa mặt xong chưa kịp nghĩ gì đã thấy mình lúng túng mở cửa rồi cứ thế đi ra ngoài.

May là Kurosawa luôn là người tinh tế, anh nhận thấy thủy triều đỏ trên mặt Adachi vẫn chưa rút đi nên bắt đầu tán gẫu vài câu không liên quan để Adachi có thể thư giãn, để cậu có thể vui vẻ tận hưởng chuyến đi ngày hôm sau với anh.

Sau khi ăn sáng, họ đến Công viên Nông nghiệp Akebonoyoma để thưởng thức hoa mận. Màu sắc sặc sỡ của núi rừng làm chấn động trái tim Adachi, khiến cậu quên ngay cảnh xấu hổ của mình hồi sáng sớm, kéo Kurosawa ra chụp ảnh, hứng thú như một đứa trẻ.

Trong chốc lát, Kurosawa đột nhiên cảm thấy nếu không phải là người yêu, trở lại quan hệ bạn bè cũng tốt. Ít ra Adachi cũng sẽ như bây giờ, vui vẻ kéo anh đi.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng phủ nhận ý kiến ​​của mình, vì anh vẫn nhớ cái nắm tay ấm nóng của Adachi hơn là chỉ kéo cánh tay như bây giờ. Chỉ có sự bền chặt của những ngón tay đan vào nhau mới có thể chữa lành nỗi lo lắng trong lòng anh.

Anh nhìn những cặp đôi đang nắm tay nhau gần đó, chợt thấy ghen tị lẫn tủi thân. Anh cắn môi dưới rồi đột nhiên đứng khựng lại.

"Kurosawa? Có chuyện gì vậy?" Adachi nhận thấy biểu hiện của Kurosawa có gì đó không đúng, cậu nhăn mày lo lắng.

Kurosawa vội vàng mỉm cười, lắc đầu coi như không sao rồi tiếp tục bước đi.

Nhìn thấy nụ cười nhếch mép quen thuộc đó, Adachi đoán rằng lý do khiến Kurosawa không vui có lẽ lại liên quan đến cậu, nên cậu không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Adachi nhận thấy sau một thời gian dài thân thiết nhau hơn, cậu hiểu Kurosawa rõ hơn cậu nghĩ. Cái mặt xuôi xị không thèm che dấu này nếu là người khác e rằng họ sẽ thấy Kurosawa quá khó gần.

Adachi do dự một lúc rồi bẽn lẽn giơ điện thoại lên, "Tươi lên nào, tụi mình selfie một tấm đi"

"Hả?" Yêu cầu đột ngột khiến Kurosawa hoàn toàn bối rối, chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy Adachi nhấn nút chụp.

"Chà, coi cái mặt quạu đeo của Kurosawa nè. Nó thực sự rất hiếm thấy nha" Adachi nhìn Kurosawa với đôi mắt rầu rĩ trong bức ảnh, không thể nhịn được cười.

"Không chịu, trong ảnh anh xấu quá, mau xóa đi!" Kurosawa làm mặt giận la làng phản đối, nhưng không cướp được điện thoại của Adachi.

"Không xóa" Adachi tinh quái nói và ngay lập tức sao lưu các bức ảnh lên đám mây.

"Vậy thì ... Chụp tấm khác đi" Kurosawa ỉu xìu nói.

Adachi gật đầu. Lần này cậu nhìn thấy Kurosawa trước ống kính 360 độ, nở một nụ cười đẹp trai không gì sánh được. Không thể không cảm thấy Kurosawa có một chút đáng yêu.

"Sau này nhớ gửi cho anh" Kurosawa nhìn những bức ảnh "hoàn hảo" và mỉm cười mãn nguyện.

"Ừ." Adachi cười nhẹ khi cầm điện thoại.

Cậu thấy thực ra không khó để chọc cười Kurosawa.

Mặc dù cảm xúc của Kurosawa rất dễ bị tác động bởi chính cậu, nhưng cũng giống như vậy, chỉ cần cậu làm điều gì đó, Kurosawa sẽ lập tức vui vẻ lại ngay.

Thường xuyên không vui sẽ đau đớn biết bao, nếu có thể Adachi vẫn muốn nhìn thấy Kurosawa luôn nở nụ cười.

Chà, cũng như bây giờ, cười tươi như hoa, tốt biết mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net