CHAPTER 21.1: LÀ VÌ EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm cưỡng hôn Ran Mori

Thật ra, Shinichi đã rất tức giận khi nhớ ra mọi chuyện, tức giận Ran Mori đùa giỡn với kí ức của anh, nhưng tất cả đều là hận Ran Mori trêu đùa với cảm xúc của anh, biết anh yêu cô bao nhiêu mà còn bỏ anh đi những năm năm trời. Nếu anh không tự mình nhớ ra cô, có lẽ cô lại đi xa anh một lần nữa.

Nhưng vì một nụ hôn ấy, anh cũng nguôi ngoai, quyết định tha lỗi cho cô. Nói anh háo sắc cũng được, nhưng ai mà biết nụ hôn đó tuyệt vời cỡ nào nếu không phải là anh cơ chứ? Sau này chẳng cần gì cả, chỉ cần cô ở bên anh là đủ. Sống đến đầu bạc răng long, để anh chiều chuộng cô, dung túng cô, còn Ran, mãi mãi là của Shinichi mà thôi. Càng nghĩ Shinichi lại càng thấy mình cao tay, ngày xưa, nuông chiều Ran đến hư hỏng, nên bây giờ cô chỉ có thể theo anh.

Anh vốn định về nhà, sau đó nghĩ xem nên làm hoà với Ran thế nào, lại nhận được điện thoại của Haibara, cô ấy nói muốn nói chuyện. Shinichi cũng nghĩ mình nên giải quyết mọi chuyện với Haibara, nên đồng ý. Ai dè, mở đầu câu chuyện không phải là chuyện giữa anh và cô, mà là anh và Ran. Haibara nói: "Anh nghĩ nếu mình tha lỗi cho Ran nhanh thế, cô ấy sẽ yêu anh bao lâu, sẽ trân trọng anh không? Hay khi có một Akai khác tìm đến, cô ấy sẽ lại thấy thú vị?" Khi mà anh còn chẳng hiểu vì sao Haibara lại nói thế, cô ấy tiếp tục: "Anh không muốn cô ấy cũng trân trọng anh như anh đối với cô ấy sao? Trân trọng đến mức khi mà kí ức mất đi, trong bộ nhớ vẫn ám ảnh một cô gái tóc dài, giản dị! Hãy để cô ấy biết anh đã chờ đợi vất vả như thế nào!"

Anh nói như bị thôi miên: "Bằng cách nào?"

"Ra nước ngoài đi!" Khi mà Shinichi gần như nhảy dựng lên vì ngạc nhiên, Haibara đã trấn áp: "Đừng lo, chỉ một tháng thôi. Ran chỉ cần đợi anh một tháng, còn anh phải đợi cô ấy bao nhiêu năm?"

"Anh tình nguyện đợi cô ấy mà!" Shinichi nói. Cảm thấy Haibara thật xấu xa khi hết lần này đến lần khác hiến kế khiến một cặp đôi chia xa, nhưng anh lại cảm thấy nên để Ran cảm nhận được điều đó. Vì vậy anh đáp ứng. Đến khi tỉnh lại thì Haibara đã đi xa mất rồi.

Trùng hợp là cấp trên cũng có ý định điều anh ra nước ngoài làm việc.

Trước khi bay, anh tìm đến gốc cây anh đào. Vì Shinichi sợ Ran yêu anh không nhiều bằng anh yêu cô, đợi không được sẽ nản mà bỏ đi. Anh muốn có một điều gì đó khiến cô có thêm kiên trì. Anh đào đống giấy lên, ở sâu nhất, một tờ giấy màu đỏ, ghi một dòng chữ: "Shinichi, hẹn gặp lại!" Phía dưới còn có giọt nước mắt, dường như khi viết ra câu ấy, Ran đã dằn vặt rất nhiều, và khóc nữa. Anh đau lòng, và trong một giây đã định từ bỏ kế hoạch dã man của mình, nhưng kìm lại được. Anh lật mặt sau của tờ giấy, viết một dòng: "Ran Mori, chúng ta sẽ gặp lại!" Shinichi nghĩ, 'nếu em đọc được tin nhắn này, chắc chắn chúng ta sẽ về bên nhau.'

Sau đó, anh rời khỏi Nhật Bản.

Ra nước ngoài, đen đủi làm sao anh bị thất lạc đồ đạc. Số liên lạc cũ không dùng được. Anh thay số mới, gọi cho Haibara hỏi thăm tình hình. Nhưng Haibara lòng dạ sắt đá nhất quyết không nói, còn hét vào mặt anh: "Đồ con gái, tính khí thế sao việc lớn thành công!"

Cũng may là lúc đó công việc bù đầu, khiến anh cũng vơi đi phần nào nỗi nhớ Ran. Thầm tự nhủ, mình phải có chí đàn ông xíu, để việc lớn còn thành!

Một tháng sau đó

Tội phạm đã bị bắt. Hôm nay anh sẽ trở lại Nhật Bản. Tổng đài thông báo số cũ của anh đã được phục hồi, liên lạc bình thường. Vừa lắp sim vào, đã thấy đồng nghiệp gọi cho anh, giọng mếu máo: "Tiền bối, có một vị tên là Akai Shuichi, nói là bạn anh, hôm nay đến phá tung sở, nói rằng tối nay anh không trở về, bạn anh sẽ cùng cô gái kia kết hôn. 8 giờ tối nay sẽ cầu hôn!"

Shinichi dường như làm rơi cả điện thoại, vội vã khởi động xe đến sân bay. Anh lo lắng Ran sẽ vì không chờ nổi anh mà kết hôn với người khác. Shinichi liếc đồng hồ, chỉ còn năm tiếng nữa là đến tám giờ. Nhưng chuyến bay anh đặt trước phải bốn tiếng nữa mới xuất phát.

Shinichi chạy thục mạng vào sân bay, hớt hải nói: "Xin hỏi còn vé máy bay về Nhật Bản chuyến sớm nhất không?" Lời nói vì lo lắng mà có chút lộn xộn. Thật may vì nhân viên hiểu anh nói gì, trả lời: "Xin lỗi, chuyến bay đến Nhật Bản chuyến gần nhất vừa cất cánh cách đây vài phút!"

Shinichi vò đầu bứt tai. Sau đó nhớ ra cái gì đó, bấm một dãy số trên bàn phím điện thoại, người nghe máy có vẻ là người đàn ông trung niên, Shinichi gọi một tiếng: "Sếp! Cả đời này em sẽ chỉ nhờ sếp một việc duy nhất thôi, hãy sắp xếp một máy bay về Nhật Bản ngay bây giờ!" Vì giọng nói của anh uy vũ quá, quả nhiên ông sếp thần thông quảng đại của anh đã sắp xếp máy bay riêng cho anh.

Gần ba tiếng bay, cuối cùng cũng trở lại quê hương của mình. Anh liên lạc với Akai không được, liền vội vàng liên lạc với Haibara, tìm ra nơi 'tác chiến' của Akai.

Trong khi chờ đợi, Shinichi trở về nhà, ai ngờ bị cánh cửa dán chi chít giấy nhớ làm hốt hoảng. Anh đọc từng tờ từng trên xuống, bỗng nhiên có cảm giác muốn ôm Ran vào lòng, thật chặt, thật chặt. Để cô tan vào anh. Đến tờ giấy thứ 13, còn có kèm một phong thư.

"Shinichi yêu quý,

Mặc dù ngoài miệng nói chắc chắn anh sẽ trở về. Nhưng trong lòng lại có chút lo sợ. Không phải em nghi ngờ tình yêu của anh, mà là em sợ duyên phận. Duyên phận thật kì lạ, dường như việc anh thích em, em thích anh quá rõ ràng, lại làm em u mê không rõ, không vì lí do này, thì lại vì lí lo kia. Em thực sự sợ rằng anh đã chờ đợi em đến mệt nhoài, nên sẽ buông tay. Hoặc anh sẽ tìm kiếm được một cô gái khác tốt hơn em, hiểu lòng anh hơn em.

Mặc dù chỉ có 13 ngày, chẳng đáng là bao so với những ngày anh đã chờ đợi em, nhưng mỗi ngày, lòng em lại thêm một chút thấp thỏm, lo âu.

Có lẽ vì trước nay, anh luôn luôn và người chờ đợi, còn em là người được anh chờ đợi.

Cho đến khi đọc được lời nhắn của anh, rằng chúng ta sẽ gặp lại. Lòng tin của em lại tràn đầy.

Em sẽ chờ anh, dù cho một tháng, ba tháng, ba năm hay ba mươi năm chăng nữa.

Nhưng anh gắng trở về, cùng lắm là năm em ba mươi tuổi nhé. Lúc ấy, chúng ta sẽ kết hôn!"

Shinichi khóc. Anh bỗng nhiên nhận ra, trong cuộc đời anh, mọi lần anh khóc đều dính lấy Ran Mori. Là vì anh vừa gặp đã yêu cô, nên hãy để anh chờ đợi cô, nuông chiều cô. Mãi mãi. Là vì em, nên anh tình nguyện!

Shinichi nhận được tin nhắn của Haibara: "Quán Bar Bí Ẩn, phòng 903!"

Anh vội vàng bắt taxi, nhanh chóng đi tìm lại cô dâu cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net